Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 488: Thiếu nữ… Vậy mà là một con rồng. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Tuy nhiên, Lôi Lưu Thủy càng ngày càng hưng phấn.
Hắn suy đoán, Trúc Lung có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên đều là đến từ đôi mắt ấy!
Nếu như con mắt này có thể cấy ghép trên thân Lôi Lưu Thủy hắn, hắn tất nhiên có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích!
Thậm chí… Vượt qua Anh Biến cũng không còn là giấc mơ!
Lôi Lưu Thủy chủ trận.
Lấy hắn làm trung tâm, ngoài ra hai mươi hai vị Nguyên Anh cảnh khác, riêng mình bắt đầu bày trận, bọn hắn phân biệt lấy ra pháp khí thuộc về bản thân.
Có thể tu đến Nguyên Anh cảnh, đều có bản mệnh pháp khí cho riêng mình.
Lôi Lưu Thủy cũng lấy ra pháp khí, đây là một thanh trường tiên dùng xương sống của yêu thú để chế tạo ra, lôi cung nhấp nháy ở trên đó.
Giết!
Đùng!
Hai mươi ba vị Nguyên Anh cảnh, phát động đợt công kích đầu tiên!
Đòn tấn công đáng sợ bắn ra từ bên trên pháp khí, đánh ra từng đường ánh sáng sáng chói đến cực hạn, bao trùm Trúc Lung.
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang vọng, toàn bộ Bất Chu phong hầu như muốn nổ tung.
Vô số đá vụn bị đập bay.
Bụi mù tán đi.
Thiếu nữ không dính lấy một hạt bụi.
Nhưng mà, đôi mắt của thiếu nữ càng ngày càng run kịch liệt, hồi lâu sau…
Mí mắt trắng nõn của nàng chậm rãi nhấc lên.
Nội tâm của các Nguyên Anh cảnh xung quanh như cảm giác bị khói mù bao phủ, dự định bộc phát ra đòn tấn công cực hạn, nhưng lại bị Lôi Lưu Thủy ngăn lại.
Hắn có đôi phần cuồng nhiệt mà nhìn chằm chằm thiếu nữ Trúc Lung đang chậm rãi mở mắt ra.
Xì xì xì…
Trong ánh mắt của Lôi Lưu Thủy, có hai đường chùm sáng lôi đình bắn ra, xông về phía Trúc Lung.
Hắn muốn dùng động thuật của mình để thử xem đồng thuật của Trúc Lung.
Ngay ở thời điểm chùm sáng từ Thiên Lôi đồng tử sắp tới gần Trúc Lung, thiếu nữ mở mắt.
Không có chùm sáng gì cả…
Có… Cũng chỉ là trắng hoặc đen.
Đen vô tận, cùng trắng vô tận.
Oanh!
Thiên địa biến sắc, phong vân luân chuyển.
Lôi Lưu Thủy ngơ ngác nhìn cú mở mắt kia, hai con ngươi tựa hồ đại biệu cho Nhật Nguyệt…
Thiên Lôi đồng tử của hắn ở trước mặt đôi mắt này, là cỡ nào hài hước, là cỡ nào nhỏ bé.
Tựa như đom đóm nhỏ bé tranh nhau phát sáng với trăng sáng.
Vầng sáng trắng đen ngay lập tức nuốt sống Lôi Lưu Thủy.
Cộc cộc cộc cộc!
Tiếng nổ tung đáng sợ bùng nổ trong thân thể của mỗi người, không ngừng vang vọng.
Mỗi một vị Nguyên Anh cảnh đều phát ra âm thanh kêu rên.
Đợi cho thời điểm vầng sáng hắc bạch tán đi.
Thiên địa tựa hồ cũng trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại âm thanh bụi trần đất cát nhấp nhô.
Thân thể của Lôi Lưu Thủy nện trên mặt đất, trước ngực của thân thể hắn hiện lên một cái hố to, máu thịt đều tựa như bị hòa tan, bạch cốt âm u bại lộ ra, máu ào ạt chảy xuôi từ đấy.
Một con mắt của hắn trực tiếp nổ tung ra.
Ho khan một ngụm máu, hắn bò lên từ bên trong phế tích, bộ dáng cực kỳ thê thảm.
Ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ trên bầu trời kia, đôi mắt cuồng nhiệt mà hưng phấn.
“Giống như là thần thông của tiên nhân a!”
“Đáng tiếc… Một chiêu này, không thể giết chết chúng ta!”
Lôi Lưu Thủy che ngực, hắn cảm giác bị trọng thương.
Hai mươi hai vị Nguyên anh cảnh cũng đều có sắc mặt trắng bệch, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Tất cả bọn hắn đều lấy ra một cái bình ngọc, bình ngọc ôn nhuận, từ bên trong lăn ra từng viên đan dược, nhét vào trong miệng.
Lôi Lưu Thủy nhét đan dược vào trong miệng, thương thế dần khôi phục.
Hắn nhìn chằm chằm Trúc Lung, nở nụ cười.
“Đồng thuật như vậy… Ngươi còn có thể thi triển mấy lần!?”
“Năng lượng tiêu hao, chắc hẳn sẽ cần có thời gian rất lâu để khôi phục, bằng không ngươi cũng sẽ không một mực nhắm hai mắt.”
Lôi Lưu Thủy cảm giác mình đã nhìn thấu Trúc Lung.
Trúc Lung vào khoảnh khắc này hiển nhiên là nỏ mạnh hết đà.
Làm người sở hữu Thiên Lôi đồng tử, hắn biết rõ thi triển đồng thuật thì sẽ tiêu hao bao nhiêu lực lượng.
Không chỉ linh khí, mà còn có tiêu hao lực lượng linh hồn cùng linh thức.
Trên bầu trời.
Trúc Lung lại hai mắt nhắm nghiền.
Khuôn mắt đẹp đẽ của nàng không chút rung động nào.
Tựa hồ nghe được âm thanh cắn đan dược của những người bên dưới, nàng bỗng nhiên có chút thèm ăn.
Trúc Lung cũng lấy ra một bình ngọc.
Đổ ra từng viên Thối Thể đan từ bên trong bình ngọc…
Đây là những viên Thối Thể đan cắt xén được vào thời điểm thao luyện Tiểu Ứng Long.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Tiểu Ứng Long ghé lên trên đầu Nghê Ngọc, nhìn chằm chằm Thông Thiên kính.
Đây là hàng tồn hắn bán nhan sắc mà lấy được từ Nghê Ngọc a, toàn bộ cứ như vậy mà bị Đại tỷ tịch thu.
Nhìn xem Đại tỷ hiện tại xuất ra những viên đan dược còn lưu lại dư ôn từ trên người hắn, Tiểu Ứng Long nâng lên long trảo, bịt miệng lại, khóc không thành tiếng.
Nghê Ngọc thì vỗ vỗ Tiểu Ứng Long, cũng không biết nên an ủi làm sao.
Nàng đành phải lấy ra một viên Thối Thể đan bọc vỏ đường cuối cùng, nhét vào trong miệng, xoạt xoạt cắn nát… Ở trước mặt Tiểu Ứng Long.
Đây là một viên cuối cùng, lần này bình đẳng, mọi người đều không có.
. . .
“Lên!”
“Chớ có cho nàng thời gian ăn thuốc hồi phục!”
Lôi Lưu Thủy bạo rống, lại lần nữa bộc phát ra linh khí, cùng hai mươi hai vị Nguyên anh cảnh xông lên bầu trời.
Đủ loại pháp khí nổ rộ ra quang hoa chói mắt.
Thân thể của Trúc Lung bay xuống trên Bất Chu phong, ngồi lên tảng đá.
Xoạt xoạt.
Thối Thể đan bọc vỏ đường vỡ vụn, vị ngọt lan tràn để cho Trúc Lung vui vẻ.
Hai mắt nhắm nghiền lại mở ra, nhưng mà không có giết sạch những Nguyên Anh cảnh này.
Trúc Lung mặc dù cảm giác ngoài ý muốn, tuy nhiên, lại không để ý.
Còn về việc năng lượng tiêu hao quá lớn mà Lôi Lưu Thủy nói đến, Trúc Lung cũng không có cảm giác.
Đồng thuật, nàng còn có cái mạnh hơn.
Thế nhưng, nàng cảm thấy không cần thiết thi triển.
Những người này, cũng không có tư cách để cho nàng thi triển đồng thuật mạnh hơn.
“Cha nói…”
“Nữ hài tử nên duy trì vẻ lãnh ngạo cùng cẩn thận mà băng sơn nên có…”
“Phải tốc chiến tốc thắng.”
Trúc Lung nói.
Cho nên, kế tiếp…
Trúc Lung lựa chọn… Quật chết bọn hắn.
Oanh!
Đợi cho thời điểm Lôi Lưu Thủy lại một lần nữa mang theo hai mươi hai vị Nguyên Anh cảnh, trên đỉnh đầu có pháp khí trôi nổi mà lên.
Một cỗ lãnh ý, bỗng nhiên bao phủ Lôi Lưu Thủy.
Cuốn theo linh khí nồng nặc hóa thành sương mú dày đặc.
Sương mù dày cuốn qua, sau đó không còn thấy thiếu nữ điềm tĩnh ngồi trên tảng đá ở Bất Chu phong kia nữa.
“Người đâu?”
Lôi Lưu Thủy khẽ giật mình.
Bỗng dưng!
Một tiếng xé gió vang vọng.
Long lân băng lãnh tản ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, tựa như cầu vòng xẹt qua bầu trời.
Ba!
Lôi Lưu Thủy chỉ cảm thấy không gian bên người nổ tung!
Một vị Nguyên Anh cảnh đỉnh đầu có pháp khí, lập tức trực tiếp nổ thành một đoàn sương máu!
Kiện pháp khí kia cũng ảm đạm phai mờ, nện rơi xuống đất.
Nguyên Anh cảnh chết đi, Nguyên Anh xuất khiếu, bị hù cấp tốc bỏ chạy.
Tình huống gì đây!
Lôi Lưu Thủy rùng mình, linh khí nồng đậm quấn quanh.
Ngay sau đó, hắn thấy được…
Một sinh linh khổng lồ có hình dạng một con rồng, cuộn một vòng rồi lại một vòng xung quanh Bất Chu phong tựa như cây cột.
Đó là một con rồng!
Đầu rồng, lại là một cái đầu thiếu nữ tóc tai bù xù nhắm nghiền hai mắt.
Ba!
Sinh linh hình rộng cuộn Bất Chu phong, rút ra cái đuôi.
Tựa như một con muỗi bị đập nát trên không trung!
Sương máu nổ tung.
Một vị Nguyên Anh cảnh, lại một lần nữa thân thể nổ nát vụn, Nguyên Anh xuất khiếu mà sống tạm!
Lôi Lưu Thủy rốt cuộc phát hiện, thì ra… Nguyên Anh cảnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử kia, vậy mà bị cái đuôi của Thiên Long chủng này quất chết.
“Ngươi… Ngươi…”
Lôi Lưu Thủy hít một hơi lãnh khí.
Hắn nổi bồng bềnh giữa không trung, toàn thân tựa như vác băng sơn…
Thiếu nữ kia…
Lại là một con rồng?!
Trúc Lung?
Chúc Long!
Đây là một Long Môn, Bất Chu phong Long Môn… Nói cách khác, thiếu nữ này là Long chủng thủ hộ Long Môn!
Giống với Thanh Long, Xích Long…
Tuy nhiên, có một chỗ duy nhất không giống chính là, Long thiếu nữ này quá mạnh!
Ba ba ba ba!
Âm thanh cái đuôi rút roi không ngừng nổ vang trên không trung.
Sương máu liền nổ!
Tựa như từng đóa pháo hoa nở rộ.
Lôi Lưu Thủy chỉ cảm thấy một đoàn sương máu nổ đến, không ngừng đến gần hắn.
Đáng chết!
Không được qua đây!
Lôi Lưu Thủy gào thét.
Thân thể của hắn lướt ngang trên không trung.
Tuy nhiên, không khí nổ nát vụn, đuôi rồng bảy màu quật tới.
Không khí nổ tung, vậy mà có một vết nứt màu đen, chảy ngược lấy sóng khí, xông về phía hắn.
Lôi Lưu Thủy bạo rống.
Bên trong một con mắt còn sót lại, lôi đình nổ tung, không ngừng rủ xuống thành áo giáp lôi đình.
Trước nguy cơ sinh tử.
Hắn vậy mà bạo phát tiềm lực, phá vỡ xiềng xích tự thân.
Hắn đột phá!
Nguyên Anh ngồi xếp bằng ở bên trong Khiếu huyệt biến thành độc nhãn, hơn nữa quanh thân còn quấn quanh lôi cung.
Anh Biến!
Lôi Lưu Thủy đột phá vào Anh Biến trước nguy cơ sinh tử!
“Ha ha ha!”
Lôi Lưu Thủy hưng phấn.
Hắn triệt để bùng nổ tất cả lực lượng, khí tức bàng bạc cuồn cuộn.
Trên bầu trời, có vị diện bản nguyên hiển hiện, bắt đầu xoay tròn cùng sôi trào.
Thực lực cường hãn thuộc về Anh Biến cảnh bị triển lộ không bỏ sót chút nào.
. . .
Đông Dương Quận.
Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương đang bế quan chợt mở mắt ra, lông mi nhảy lên.
“Bản nguyên dị động, có người vào Anh Biến… Khí tức này, là Lôi Lưu Thủy?”
Càn Nữ cung.
Nữ Đế đang trong lĩnh hội, mở mắt ra, lông mi dài khẽ run, trong đôi mắt đẹp đẽ mang theo vẻ kinh ngạc.
“Lôi lão quỷ vào Anh Biến, Thiên Nguyên lại xuất hiện một vị Anh Biến.”
Tuyệt Đao môn, Thiên Hu cung cũng đều có phản ứng.
Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư công tử dồn dập nhìn về phía bắc.
Tuy nhiên…
Rất nhanh.
Lông mi của bọn hắn lại hơi hơi giật lên.
“Hm?”
“Khí tức lại biến mất…”
Bốn người riêng phần mình xếp bằng ở bên trong mật thất của họ, có chút ngơ ngác cùng khó hiểu.
. . .
Lôi Lưu Thủy cười lớn.
Vô số lôi đình hội tụ, hóa thành chiến giáp lôi đình.
Hắn tung ra một quyền, đánh về phía cái đuôi quật đến của Trúc Lung!
Mà Trúc Lung tựa hồ cảm ứng được gì đó, vốn dĩ cái đuôi bảy màu, vào lúc này, hóa thành màu ngà sữa.
Lực lưỡng hỗn độn hội tụ ở đuôi.
Ba!
Một đoàn sương máu nổ tung trên không trung.
So với sương máu của Nguyên Anh cảnh khác, còn sáng lạn, chói mắt hơn.
Là một đóa pháo hoa kiều diễm nhất ở bên trong tất cả pháo hoa màu máu trên bầu trời đem.
TN: Buồn cho thanh niên họ Lôi =)) Vừa đột phá chưa kịp làm gì đã ngủm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận