Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 266: Lần đầu tiên được chạm tới tiên duyên. (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Ngoài cửa sổ, gió tuyết đìu hiu.
Giang Li mặc giáp bạc, bên trong áo giáp vẫn còn máu đã bị đông lại, hắn chắp tay, khom người, khuôn mặt nghiêm túc.
Lần trước, khi hắn muốn cởi giáp quy điền, đã bị Vũ Văn Tú giam vào đại lao.
Lần này thì sao?
Đạm Đài Huyền sẽ như thế nào?
Giang Li đang suy tư.
Đạm Đài Huyền nhìn Giang Li thật lâu.
Rồi nở một nụ cười khoan thai.
“Giang huynh hẳn là rất mệt mỏi rồi.”
Đạm Đài Huyền thở dài, truyền nhân Binh gia, một mực tuân thủ và kế thừa vinh quang của Binh Gia, kỳ thật Đạm Đài Huyền đã nhìn ra, Giang Li là một người rất lười, hắn thích yên tĩnh, ưa thích nhàn hạ.
Hắn ưa thích ngồi yên lặng trên ghế đẩu, uống một chén canh gà.
Thế nhưng, hiện thực lại không cho hắn cơ hội để được nhàn hạ, hắn là quân thần thống ngự vạn quân, hắn phải phấn đấu vì vinh quang của Binh gia.
Giang Li không nghĩ tới, Đạm Đài Huyền sẽ hỏi hắn như vậy, hơi ngẩn người ra.
“Thần, không mệt.”
Giang Li nói.
“Nói lời gì ngốc nghếch vậy, mệt mỏi thì nói mệt mỏi, không có gì phải ngượng ngùng cả. . .”
Đạm Đài Huyền vỗ vai Giang Li, đỡ Giang Li đứng dậy.
“Ngươi muốn tá giáp quy điền, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, bổn vương sẽ không ngăn ngươi lại, dạo gần đây ngươi đã quá căng thẳng rồi, cần phải thả lỏng.”
Đạm Đài Huyền chân thành nói.
“Đi thôi, đi thu thập đồ đạc đi, sau đó, nghỉ ngơi thật tốt.”
Đạm Đài Huyền nhìn giống như là một người cẩu thả, thế nhưng, kỳ thật hắn rất cẩn thận.
Giang Li ngơ ngác, không nghĩ tới Đạm Đài Huyền dễ dàng để hắn cởi giáp quy điền như vậy.
Phải biết, kế tiếp Tây Lương quốc sẽ có một cuộc chiến với Đại Huyền, dựa theo lực lượng của Đại Huyền quốc, chắc chắn sẽ bị Tây Lương quốc nghiền ép hoàn toàn, muốn chiến thắng, quá khó khăn.
Mà lúc này, tầm quan trọng của Giang Li không cần nói cũng biết, nếu là một quân chủ khác, chắc chắn sẽ không cam tâm để Giang Li rời đi.
Thế nhưng, Đạm Đài Huyền lại làm như vậy.
Hắn không chỉ dùng thái độ của một bị quân chủ mà còn dùng thái độ của một người bạn tốt, khuyên bảo Giang Li.
Giang Li không nói gì, trăm ngàn lời nói, hóa thành một hành động khom người.
Đạm Đài Huyền cười cười.
Giang Li quay người, đi ra khỏi phòng, bầu trời tuyết rất lạnh, nhẹ nhàng rơi giữa thiên địa, làm cho ánh mắt người ta trở nên mông lung.
Đạm Đài Huyền nhìn theo thân ảnh đang từ từ đi xa dần của Giang Li.
Sau khi Giang Li đi không lâu, Mặc Bắc Khách lại xuất hiện.
“Cự Tử.”
Đạm Đài Huyền thấy Mặc Bắc Khách, gật đầu, nói.
“Vương thượng thật để cho Giang Li rời đi?”
“Đại Huyền có Giang Li và Đại Huyền không có Giang Li, chiến lực chênh lệch ít nhất ba thành.” Mặc Bắc Khách nói.
Danh tiếng của quân thần cũng không chỉ là hư danh.
“Chẳng lẽ còn không đồng ý?” Đạm Đài Huyền nhìn Mặc Bắc Khách nói, “Dưa xanh hái không ngọt.”
“Bổn vương có thể được Giang Li trợ giúp, phạt Chu thành công, đã là một niềm vui lớn.”
Mặc Bắc Khách cười cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn run run.
Đôi mắt già nua của hắn nhìn Đạm Đài Huyền thật lâu.
“Vương thượng chớ có nhụt chí, Mặc Củ rời đi một thời gian là để đi tìm kiếm người giúp đỡ cho vương thượng.”
“Tìm kiếm người giúp đỡ?”
Đạm Đài Huyền sững sờ.
Hắn nhớ tới phong thư nhuốm máu kia, cười lắc đầu.
“Thôi. . . Mặc kệ hắn.”
Tuy nói hắn đã xé phong thư đó, thế nhưng nếu muốn nói không có khúc mắc gì trong lòng thì không đúng, bởi vì thời điểm hắn phạt Chu. . . Mặc Củ lại không theo cùng.
Có lẽ, Mặc Củ biết được điều gì đó, cho nên, yên lặng rời đi.
Nghĩ đến Mặc Củ, Đạm Đài Huyền vẫn hơi buồn, bởi vì, hắn đối với Mặc Củ thật sự là hết sức tín nhiệm.
Hắn coi Mặc Củ là tâm phúc của hắn, xem Mặc Củ là một quân sư để nhờ cậy.
Kết quả. . .
Mặc Củ lại là người của Nho giáo, là một quân cờ nằm vùng của quốc sư Khổng Tu.
Mặc dù, Mặc Củ chưa làm gì có lỗi với hắn.
Thế nhưng trong lòng Đạm Đài Huyền vẫn đau buồn.
Đạm Đài Huyền không có nói thân phận của Mặc Củ cho Mặc Bắc Khách biết.
“Thực lực a, nếu như bổn vương có thực lực như Bá Vương thì còn sợ cái gì?”
Đạm Đài Huyền cảm khái.
“Thời đại tu hành giả, thực lực vi tôn. . . Nếu như bổn vương thật sự cầm quyền, nhất định phải chiêu cáo thiên hạ, sáng tạo ra Đại Huyền học cung, để thế nhân có thể học cách tu hành, có thể bắt đầu tu hành từ nhỏ.”
“Bồi dưỡng được càng nhiều cường giả, Đại Huyền. . . Sẽ càng vững chắc!”
Đạm Đài Huyền nói.
Đây là một ý nghĩ triển vọng của hắn về tương lai sau này, về sau nhất định sẽ là thời đại của tu hành giả, Đại Huyền muốn vững chắc, nhất định phải có được tu hành giả mạnh mẽ trấn thủ, thậm chí là có chí hướng làm quan, chỉ có như vậy, mới có thể ở trong thời đại sóng gió này đứng vững gót chân.
Đạm Đài Huyền và Mặc Bắc Khách hàn huyên rất nhiều.
Tuyết phía ngoài, càng lúc càng lớn.
. . .
Giang Li cởi giáp bạc xuống.
Hắn không có nói cho bất kì ai, cõng bọc hành lý, yên lặng rời khỏi quân doanh.
Hắn dựa vào tường thành cổ xưa loang lổ đầy dấu vết chiến tranh, nơi đây dường như đã lưu giữ hình ảnh của rất nhiều trận chiến kinh điển.
Giang Li mười hai tuổi tòng quân, bây giờ đã ba mươi tuổi, ròng rã mười tám năm.
Thanh xuân của hắn đều ở trên chiến trường, muốn quên đi những năm tháng đó khẳng định là không được.
Trong gió tuyết, có tiếng bước chân vang lên.
Giang Li ngơ ngác, quay đầu, đã thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc.
Xích Luyện cõng bọc hành lý, quật cường đứng trong gió tuyết, trên lông mi dài của nàng vẫn còn dính tuyết trắng.
“Đại nhân đi đâu, Xích Luyện sẽ theo đó.”
Xích Luyện nói.
Giang Li cười, hắn không có yêu cầu Xích Luyện tiếp tục ở lại quân doanh, Xích Luyện đã từng là bộ hạ của hắn, mà hắn đã từng có rất nhiều bộ hạ, bây giờ cũng chỉ còn lại có Xích Luyện.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm Thanh Điểu, thật hoài niệm món canh gà do nàng nấu.”
Giang Li đứng dậy, nói.
Đôi mắt Xích Luyện sáng lên, dáng người chập chờn, đôi chân trắng nõn như ẩn như hiện ở dưới làn váy dài xẻ tả.
Hai người liền nhảy xuống tường thành, trước ánh mắt nghi hoặc của binh lính thủ thành.
Đi về hướng trời tuyết mông lung, dần biến mất ở phía xa xa ngoài Nguyên Xích thành, đạp tuyết đi tới Bắc Lạc thành.
. . .
Bất Chu phong.
Mặc Củ khoác áo choàng, mang theo một vò rượu Trúc Diệp Thanh.
Hắn từ dưới chân núi Bất Chu phong, một đường leo lên trên, Bất Chu phong rất cao, hắn bò hơn nửa ngày, mới đến lưng chừng núi.
Thê nhưng, hắn không hề từ bỏ, Lý Tam Tư nói, chỉ cần giúp hắn hoàn thành chuyện này, hắn sẽ trợ giúp Đại Huyền quốc, đối phó với Bá Vương.
Mặc Củ biết rằng, đây là hi vọng duy nhất của Đại Huyền quốc.
Đi Bạch Ngọc Kinh tìm người đối phó với Bá Vương là chuyện không thực tế. . .
Hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể mời được đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh.
Còn nữa, Đạm Đài Huyền đã ăn nhiều thua thiệt từ Bạch Ngọc Kinh như vậy, Bạch Ngọc Kinh dựa vào cái gì mà đi giúp Đại Huyền quốc?
Thở ra một hơi.
Mặc Củ tiếp tục leo lên Bất Chu phong.
Cuối cùng. . .
Hắn đã tới đỉnh núi.
Lúc này đây hắn giống như vừa đi vào Tiên cảnh nhân gian.
Phồn hoa như gấm, bốn mùa như xuân.
Phía trên đỉnh núi, có một hình ảnh cực kì đặc biệt, nếu dưới chân núi, vạn vật cô quạnh trời đông giá rét, thì trên đỉnh núi, cây cối hoa cỏ lại đẹp như thời tiết mùa xuân, trăm hoa đua nở.
Tiếng sáo du dương truyền đến.
Mặc Củ khẽ giật mình, hắn biết, khúc sáo này cùng tiếng sáo mà Lý Tam Tư thổi chính là cùng một thủ khúc, thế nhưng. . . Phẩm chất lại hoàn toàn khác biệt.
Nếu thật muốn so sánh. . .
Mặc Củ chỉ có thể nói một câu, Lý Tam Tư thổi cực kì dở tệ
Tiếng sao ung dung khiến cho tâm hồn thư thái, làm Mặc Củ yên tĩnh lại, không khỏi lắc lư theo nhịp sáo.
Khi tiếng sáo kết thúc.
Lúc này, Mặc Củ giật mình phát hiện trên tảng đá trước mặt có một thiếu nữ.
Mà bầu không khí cũng đột nhiên thay đổi, trở nên xơ xác tiêu điều và sắc bén, giống như là có một cái bàn tay vô hình, bỗng nhiên nắm lấy cổ họng của Mặc Củ.
Trên trán Mặc Củ đổ mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt lăn xuống.
“Cô. . . Cô nương. . .”
Mặc Củ mở miệng một cách khó khăn.
Thiếu nữ ngồi trên tảng đá từ từ quay người lại, lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ, da thịt trên khuôn mặt vô cùng mịn màng, thế nhưng đôi mắt lại nhắm chặt, dường như đang che đậy một sự cấm kỵ gì đó.
Lông mi dài khẽ run.
Thiếu nữ dường như muốn mở mắt.
Một cỗ khí tức chết chóc như bao phủ quanh Mặc Củ, trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác có một con quái thú khổng lồ, đang ngó chừng hắn.
Tốt. . . Thật đáng sợ!
Khó trách Lý Tam Tư không dám lên đây, chắc là sợ bị đánh.
Thiếu nữ này, cũng thật là đáng sợ a? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận