Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 382: Thế gian không còn Bạch Ngọc Kinh (2)

Dịch: ming ming
Hoàng thành xuân về hoa nở đầy ngỏ đường, tuyết động đã tan đi, một màu xanh biếc dạt dào.
Nữ Đế một thân áo bào đỏ lộng lẫy, đao trên lưng một bọc hành lý, tựa như là một mỹ nữ bình thường đi ra ngoài, dáng người nàng chập chờn, nhẹ nhàng linh hoạt, rời khỏi hoàng thành.
Nàng đi tới bên bờ biển lớn, biển cả vô tận tựa như con thú lớn đang há to cái miệng.
Nữ Đế ngồi trên thuyền gỗ mà nàng nhờ Hỏa Tang chuẩn bị, ngồi sát phía trước thuyền gỗ.
Bàn tay xinh đẹp vung lên.
Một luồng sóng khí phun trào, phía sau thuyền gỗ liền nổ tung.
Nhanh chóng hướng về phía bên kia của đại dương mà phóng đi.
Không chỉ là Nữ Đế.
Tay áo bên cánh tay bị đứt của Diệp Thủ Đao phần phật trong gió, hắn đứng lặng ở bên bờ biển, bước ra một bước, vác lấy trường đao trên vai, hắn quyết định đi bộ vượt biển.
Mỗi một bước đạp xuống, đều khiến nước biển đang cuộn trào, đột nhiên tĩnh lặng.
Hắn ăn mặc hết sức mộc mạc, trên thực tế, đao khách Tuyệt Đao môn cũng không có quần áo gì loè loẹt để mặc, chỉ là một thân áo đen.
Bỗng nhiên, bước chân Diệp Thủ Đao dừng lại, nhẹ xoay đầu nhìn về hướng nơi xa kia.
Với thị lực của hắn, đương nhiên là thấy được tình hình bên kia.
Có tiếng chuông chập chờn, bốn vị lão ẩu Kim Đan cảnh đang khiên lấy kiệu gỗ, nhảy lên nhảy xuống, đạp lên sóng biển mà đi.
Phía trên kiệu gỗ, Thiên Hư công tử đã thay một thân áo đỏ rực rỡ, nằm cực kỳ thoải mái, trong lúc bốn vị lão ẩu đang nhảy lên nhảy xuống, còn có tuỳ tùng từ trong túi vải lấy ra cánh hoa vung ra ngoài.
“Đây gọi là cải trang để đi dò xét sao ?”
Gương mặt lạnh lùng của Diệp Thủ Đao khẽ giật giật.
Thiên Hư công tử dường như cũng nhìn thấy Diệp Thủ Đao, hừ một tiếng, liền kêu bốn vị lão ẩu đổi phương hướng, hướng về bên khác bay nhanh đi.
Diệp Thủ Đao thật sự không thể hiểu nổi, Thiên Hư đã cải trang chổ nào?
Chẳng lẽ áo trắng đổi thành áo đỏ, cũng được coi là cải trang?
Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương triệu tập các đệ tử lại.
Đều là đệ tử nội môn của Võ Đế thành, đều là tinh anh của Võ Đế thành, là tương lai của Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương cũng không hề giấu diếm, nói cho đám người Diệp Thiên Tầm, Phong Nhất Lâu biết về việc thế giới đã được di dời.
Những đệ tử này không ngốc, vốn đã lờ mờ đoán ra, nhưng giờ đây nghe được chính miệng thành chủ nói ra, trong lòng cũng không khỏi chấn động.
Đem một thế giới di dời đến một thế giới khác…
Quả thật là hành động không thể tưởng tượng nổi.
“Đây cũng là việc tốt, nếu không di dời, chúng ta… Có thể đã sớm biến thành những bộ xương khô phơi đầy đất .”
Đỗ Long Dương nói.
“Các ngươi cố gắng tu hành, trên thực tế, mặc dù thế giới di dời, thế nhưng Thiên Nguyên vẫn là Thiên Nguyên như cũ, mọi thứ đều không có biến hoá gì nhiều, thậm chí… Các ngươi có thể cảm giác được đúng không, thiên địa bây giờ… Còn thích hợp tu hành hơn trước kia.”
Đỗ Long Dương nói.
Phong Nhất Lâu gật đầu, là thiên tài leo lên trên Nhân bảng, thiên phú của hắn rất cao, cảm nhận rất rõ ràng.
Đỗ Long Dương cười cười, tiếp tục nói: “Bản tọa ra ngoài dò xét thế giới mới này xem sao, tập trung tu luyện đi, tương lai… Có lẽ các ngươi cũng sẽ bước vào thế giới mới, đến lúc đó, đừng có làm cho Võ Đế thành… Mất mặt!”
Đỗ Long Dương nói xong lời cuối cùng, mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt đám người Phong Nhất Lâu cũng biến mất không thấy nữa.
Mai này, bọn hắn sẽ tiếp xúc với thế giới mới sao?
Bọn hắn ngẫm nghĩ, nhưng cũng hiểu rõ, đây là việc tất nhiên, dù sao, lưỡng giới dung hợp, tiếp xúc chắc chắn là sẽ tiếp xúc.
Đỗ Long Dương trò chuyện thêm một chút, liền cho các đệ tử rời đi.
Còn hắn, sau khi nhờ trưởng lão Nguyên Anh cảnh tiếp quản Võ Đế thành.
Liền vác lấy một cây trường thương, thay một thân áo bào đay nhạt màu, mang theo mũ rộng vành, rời khỏi Võ Đế thành trong đêm.
Đi tới bên bờ biển, cũng vượt biển mà đi.
Bốn vị Anh Biến cảnh, đều đang vượt qua đại dương tiến vào Ngũ Hoàng!
Nữ Đế ngồi trên thuyền, nàng dùng tu vi thúc đẩy, khiến cho thuyền gỗ nhanh chóng lướt đi.
Nàng ngồi bên đầu thuyền, gió nhẹ thổi làn tóc đen tung bay lên.
Bỗng nhiên.
Đôi mắt Nữ Đế khựng lại, trên mặt bỗng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Nàng đột nhiên cho thuyền gỗ dừng lại…
Và phát hiện, bên dưới đại dương, bỗng nhiên hiện ra một bóng đen to lớn vắt ngang qua.
Khí tức đáng sợ lan toả, khiến cho trong lòng nàng đột nhiên cảnh giác.
Rầm ầm ầm!
Bên dưới đại dương, có tiếng nổ lớn vang lên đáng sợ.
Tựa như có con thú đáng sợ lướt ngang qua.
“Con Cự Kình này… Thế mà cũng tới đây.”
Nữ Đế hít sâu một hơi.
Là cường giả Anh Biến cảnh, nàng đương nhiên biết được chúa tể đáng sợ trong lòng đại dương của Thiên Nguyên.
Cái con Cự Kình này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Tu vi của đối phương không phải Anh Biến, nhưng lại như Anh Biến, thậm chí, mạnh hơn cả Anh Biến!
Đôi mày nàng nhíu lại, nhân vật đáng sợ này xuất hiện, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Lỡ như nó tấn công thế giới mới này, liệu có làm Lục ca thấy tức giận hay phản cảm không?
Nữ Đế hít sâu một hơi.
Bóng đen dưới biển mờ dần đi.
Nữ Đế ngồi trên đầu thuyền, tăng nhanh tốc độ lướt đi của thuyền gỗ.
...
Bắc Lạc, Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên không ngờ tới, vừa mới hoàn thành xong một nhiệm vụ đặc biệt, lại có thông báo nhắc nhở nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ lúc trước của hắn còn chưa hoàn thành đây.
Nhưng, Lục Phiên vẫn là thành thạo mà bấm cột [nhiệm vụ] ra.
Bảng thông báo của hệ thống lập tức bắn ra.
“Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh*, lưỡng giới dung hợp thành công, phát động nhiệm vụ nhánh.”
(*Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh: xong chuyện phất áo ra đi, không kể công trạng và tên tuổi.)
“Nhiệm vụ nhánh: “Thế gian chỉ lưu tên ngày trước, thiên hạ không còn Bạch Ngọc Kinh’, hãy tạo ra thế lực đứng ngoài thế cuộc, để lại truyền thuyết cho thiên hạ kính ngưỡng.”
Xem xong nhiệm vụ này, Lục Phiên cả người liền ngây ra.
“Nhiệm vụ này… Có ý gì?”
Đứng ngoài thế cuộc, để lại truyền thuyết…
Lục Phiên sờ sờ cằm.
Đối với nhiệm vụ này, Lục Phiên cũng không khó lý giải lắm, ý nghĩa rất đơn giản rõ ràng, khiến cho Bạch Ngọc Kinh biến mất trong mắt thế nhân.
Nhưng mà…
Không phải thật sự biến mất, tuy rằng biến mất, nhưng thế gian vẫn có truyền thuyết về Bạch Ngọc Kinh.
Mặc dù không tồn tại, nhưng vẫn có thể làm mọi người phải kính sợ, chỉ cần nói tên Bạch Ngọc Kinh, cho dù là cường giả vẫn phải kính nể.
Đây chính là thế lực đứng ngoài thế cuộc.
Đây là muốn khiến Bạch Ngọc Kinh thoát tục đây mà, cảm giác như phải tạo ra một loại “Tiên địa” ?
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn, hắn đang suy nghĩ mục đích của nhiệm vụ này.
Bởi vì Thiên Nguyên vực xuất hiện, đối với Ngũ Hoàng đại lục mà nói, đây là cơ hội, cũng là khiêu chiến.
So với Thiên Nguyên vực, Ngũ Hoàng đại lục còn có thế lực đem ra so sánh được?
Chỉ có Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên dường như ngộ ra, Bạch Ngọc Kinh mặc dù không gò bó, thế nhưng, sự tồn tại của nó, ở một mức độ nào đó, cũng ảnh hưởng tới các thế lực bên trong Ngũ Hoàng đại lục.
Dù sao, có viên ngọc châu như Bạch Ngọc Kinh ở phía trước, các thế lực phía sau, mãi mãi chỉ có thể nhìn theo hình bóng của Bạch Ngọc Kinh, thiếu đi động lực phấn đấu cạnh tranh.
Thở ra một hơi.
Lục Phiên đã hiểu rõ mục đích của nhiệm vụ này, trong lòng cũng thông suốt.
“Nhiệm vụ này, có chút thú vị, từ từ làm…”
Lục Phiên cười cười.
Bỗng nhiên, Lục Phiên tâm thần khẽ động, đường cong trong đôi mắt nhảy lên, hắn thấy được thân ảnh phi nhanh trên đại dương.
Quả nhiên, mới mấy ngày.
Đám cường giả Đỗ Long Dương, Nữ Đế đã nhịn không được, rời khỏi Thiên Nguyên vực, chạy tới Ngũ Hoàng đại lục.
Lục Phiên miệng chậc chậc hai tiếng, chờ đám cường giả Anh Biến cảnh đạp chân lên Ngũ Hoàng đại lục, phát hiện ra, tu hành giả bên trong Ngũ Hoàng đại lục thực lực đều yếu như vậy, có lẽ sẽ ngu ra tới nỗi hai mắt trợn tròn.
Hửm?
Đột nhiên, đôi lông mày nhăn lại.
Hắn cảm nhận được đám người Nữ Đế, nhưng… Trong cảm nhận của hắn, trừ bọn họ ra, hình như… Còn tồn tại một nhân vật đáng sợ, đang từ sâu trong đại dương, bay nhanh về phía Ngũ Hoàng đại lục!
“Anh Biến cảnh? Không… Không đúng… Nếu là Anh Biến cảnh, chắc chắn phải rút phần trăm linh khí cho ta, nhưng mà lại không có…”
“Không phải Anh Biến cảnh nhưng lại có khí tức lớn mạnh như vậy, đây lại là cái nguyên lý gì… Vào lúc lưỡng giới dung hợp, không lẽ đã lẫn vào thứ gì đó không tầm thường?”
“Bất kể như thế nào, khí thế hung hăng như thế này.”
Lục Phiên nheo mắt lại.
Trong đôi mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
“Gây sự sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận