Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 837: Du lịch hồng trần, phụ tử gặp nhau (3)

Edit: Long Hoàng
Nhiếp Song vội vàng chạy tới.
Cả mặt hân hoan, cùng với La Thành theo sau đến trước túy trần các, đó là thân ảnh phong hoa tuyệt đại trên xe lăn.
Bất quá, họ còn đang chuẩn bị nói, lại thấy dáng vẻ thảm thương, quần áo không chỉnh tề, quỳ rạp trên mặt đất của thanh long.
Nhìn túy trần các, lại liếc nhìn thanh long.
Họ dường như hiểu ra điều gì đó.
Nhất thời, bọn họ đều chấn kinh.
Hình tượng Thanh Long uy nghiêm một thời trước mắt bọn họ, đã hoàn toàn sụp đổ!
Lục Phiên nhìn Thanh Long run sợ, lắc đầu, mất mặt quá mà.
Nhắc đến Thanh Long, hắn búng tay một cái.
Ánh sáng xám bạc xé toạc, ném Thanh Long vào trong đó.
“Bí cảnh thời gian đảo lưu, bao giờ đủ năm vạn điểm, lúc đó mới được ra ngoài.”
Khoảnh khắc tiếp theo, tay Lục Phiên vẽ ra một vòng.
Khe hở lập tức khép lại.
Trong mơ hồ, truyền ra tiếng kêu khóc thảm thiết của thanh long.
Sau đó, Lục Phiên trở lại sắc mặt ôn hòa, khẽ gật đầu đối với Nhiếp Song và La Thành.
Lục Phiên lưu lại Bắc Lạc thành nửa tháng.
Tiếp đó, lại tiếp tục rời đi du lịch hồng trần.
Trực tiếp đi về hướng cửu ngục bí cảnh.
Nhiếp Song đánh chết cũng không đi, chỉ muốn ở lại bên cạnh Lục Phiên, mà Lục Phiên cũng lười đuổi.
Mang theo hắn, một đường trải qua du lịch hồng trần.
Vốn Bắc Lạc thành cách ngọa long lĩnh không đến trăm dặm, thế nhưng theo sự đổi thay của thiên địa, khoảng cách giữa Bắc Lạc thành với ngọa long lĩnh trở lên rất lớn.
Một đường đi đi dừng dừng, thậm chí đi qua một số tiểu thành mà Lục Phiên chưa từng thấy trước đây.
Nhiếp Song đi bên Lục Phiên, ngược lại có thu hoạch, xốc nổi được gột rửa, mơ hồ, ngưng tụ ra được đạo ý chi hoa.
Cuối cùng, đoàn người Lục Phiên cũng đến trước cửu ngục bí cảnh.
Cửu ngục bí cảnh bây giờ, quạnh quẽ không ít.
Tuy rằng các đại thế lực tu hành đều phái người đến đóng quân, thế nhưng đều không coi trọng, dựa theo biến hóa của thiên địa, bây giờ tu hành từ kim đan thiên tỏa cảnh phá cảnh mà vào nguyên anh, dễ dàng hơn rất nhiều.
Đoàn người Lục Phiên tiến vào cửu ngục bí cảnh.
“Công tử……tu vi của chúng ta bây giờ vào cửu ngục bí cảnh làm gì vậy?”
“Bí cảnh này, ngoại trừ đạo bia còn có chút tác dụng ra, những thứ khác…… đều là chuẩn bị cho kim đan thiên tỏa, những loại này với chút ta đều vô dụng a?”
Nhiếp Song nghi hoặc hỏi.
Ngưng Chiêu không nói lời nào, Y Nguyệt ẩn nấp trong bóng tối cũng chưa từng mở miệng.
Nghê Ngọc thì ăn bánh bao thịt, lườm Nhiếp Song.
“Ngươi hiểu cái gì, công tử gia đến, tự nhiên là có lý do, vấn đề này ngươi thắc mắc nhiều quá vậy?”
Nhiếp Song bị nói vô cùng uất ức.
Lục Phiên cười không nói.
Đưa đám người Nhiếp Song một đường đi sâu vào cửu ngục bí cảnh.
Cửa cửu ngục bí cảnh, nhao nhao mở ra.
Rầm ầm ầm!
Bỗng nhiên
Nhiếp Song bây giờ đã là tạo hóa tôn giả chỉ cảm thấy một trận sởn hết gai ốc.
Lúc xuyên qua của thứ chín của ngục, tựa hồ hết thảy đều thay đổi.
Bầu trời trở nên tối đen, mặt trời biến mất, u ám cuộn lại.
Phía trước, dày đặc những âm binh bọc trong áo giáp đang đứng.
Trăm vạn âm binh chỉnh tề đứng lặng.
Tiếp đó……
Âm binh mở đường.
Có mười đạo hư ảnh khổng lồ hiện ra.
Nhiếp Song nhận ra, đó là chín tòa vong linh của thành chủ……
Nhiếp Song cả kinh chín là, vong linh chín vị thành chủ này, khí cơ vậy mà không yếu hơn tạo hóa tôn giả!
Đợi một chút!
Chín vị thành chủ?
Vậy vị thứ mười là ai?!
“Hahahaha……”
“Cung nghênh Lục thiếu chủ vào luân hồi minh thổ!”
Đạm Đài Huyền cười lớn, từ trong đi ra, bến cạnh hắn ta, còn có thánh chủ Bắc Cung thần sắc vạn phần phức tạp.
Ngưng Chiêu, Y Nguyệt còn có Nghê Ngọc nhìn Đạm Đài Huyền đến sững sờ.
Nhiếp Song trừng lớn hai mắt, miệng lại càng không khép lại được.
Ngọa tào!(Đồng âm Wocao = ta thảo = dm)
Đây không phải là nhân hoàng đời đầu của Đại Huyền thần triều đó sao?!
Lục Phiên nhìn khí cơ rộng lớn của Đạm Đài Huyền, cười cười.
Đôi mắt không khỏi nheo lại.
Xem ra, kế hoạch bao trùm minh thổ dưới tam trọng thiên, có thể bắt đầu thử xem sao.
……
Từ sau ki người tu hành Ngũ Hoàng phi thăng nhập thiên môn.
Giới tu hành hành Ngũ Hoàng thay đổi cực lớn, càng ngày càng nhiều người lấy phi thăng thiên môn làm mục tiêu nỗ lực tu hành.
Thời gian đại trận lặng lẽ vần chuyển, thời gian không ngừng trôi qua.
Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt.
Lịch Đại Huyền năm một trăm chín mươi.
Trong đế kinh thần triều truyền ra tin tức.
Nhân hoàng Đạm Đài Hạ tân thiên.
Khi tin tức này truyền ra, bách quan đều cảm khái, thần sắc nhiều người đều phức tạp.
Nửa đời trước của nhân hoàng Đạm Đài Hạ đều cẩn trọng, nửa đời sau lại cầu trường sinh, làm ra không ít chuyện hoang đường, bất quá, cuối cùng lại lại để sự thống trị của Đại Huyền thần triều ngay ngắn gọn gàng, cuộc sống của bách tính cũng trôi qua vô cùng thoải mái.
Lận công tích nhân hoàng, hắn ta vẫn có thể được gọi là một hoàng đế tốt.
Duy chỉ có một vết nhơ, có lẽ chính là trong “loạn trường sinh”, cầu trường sinh, nhấc lên chiến tranh giữa yêu tộc và nhân tộc, dẫn đến những chốt hiểm yếu ở biên cương Ngũ Hoàng đại lục, chiến hỏa không ngừng.
Yêu tộc cùng nhân tộc như nước với lửa.
Có thể nói, một đời nhân hoàng Đạm Đài Hạ, ưu khuyết bù đắp cho nhau.
Trong cung điện lạnh lẽo.
Đạm Đài Hạ vô cùng già nua đang nằm trên giường, khó khăn mở mắt ra, cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt gần như nhắm lại, nhưng hắn ta không muốn nhắm lại, nên quay đầu sang một bên, nhìn ra cửa.
Hắn ta đang đợi.
Đợi thử xem có ai đến đưa tiễn hắn hay không.
Hồi lâu……
Đạm Đài Hạ hấp hối trên chiếc giường băng giá cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, tựa như đã dùng hết toàn bộ sức lực, hắn ta từ từ nhắm mắt lại.
Hắn ta hối hận rồi.
Lúc trước không nên vì yêu tinh yêu vương, mà để Tiết thúc rời đi.
Tiết thúc quả nhiên không tha thứ cho hắn.
Nhìn cánh cửa cung điện lần cuối.
Sáng như ban ngày, nhưng mà……
Vẫn trống không như trước, Tiết thúc bảo vệ hắn nửa đời, cuối cùng chưa từng xuất hiện.
Đạm Đài Hạ nhắm mắt lại, quá nặng đi, hắn không thể mở được nữa rồi.
Dài đằng đẵng.
Hắn ta cảm thấy linh hồn mình đang trôi nổi……
Hắn ta phát hiện có một sức hút rất lớn đang kéo linh hồn mình.
Đất trời quay cuồng.
Hắn ta thấy mình đã đến một nơi quen thuộc, dưới bầu trời u ám, chín cánh cổng lạnh lẽo được dựng lên.
Mơ hồ, như thể nghe thấy tiếng than khóc của hồn phách.
“Cửu ngục bí cảnh?”
Đạm Đài Hạ tự nhiên biết cửu ngục bí cảnh, nhìn bí cảnh này, hắn ta kinh ngạc một hồi.
Hắn ta đã chết rồi, sao lại……xuất hiện ở đây?
Co lực lượng không thể giải thích được dính lấy hắn ta, khiến hắn ta tiếp tục bước vào bên trong.
Xuyên qua chín tòa thành.
Tòa thành thứ mười hiện ra trước mắt hắn ta.
Đột nhiên.
Nhìn lên cổng thành, có bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ.
Toàn thân Đạm Đài Hạ chấn động.
Chỉ còn lại không thể tưởng tượng nổi.
“Phụ……phụ hoàng?!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận