Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 856: Trăm năm về phàm (3)

Edit: Long Hoàng
Trong nội đường kỳ đường lập tức xôn xao, rất nhiều kỳ khách dồn dập đứng dậy, Thương Lan quốc thủ. . .
Ai không biết a.
Lục Phiên vuốt vuốt sợi râu, người đang đánh cờ cùng hắn là ông chủ sạp thịt heo, đột nhiên đứng thẳng lên, sắc mặt kích động đỏ bừng.
“Là Lan Thương quốc thủ!”
Vị kỳ khách trẻ tuổi đi tới trước mặt Lục Phiên, trịnh trọng khom người.
“Lục lão bản, ta lại trở về.”
Cờ khách nói.
Lục Phiên nhàn nhạt nhìn xem vị kỳ khách này, “Làm sao vậy, muốn quay lại đập phá quán?”
“Các hạ đừng tức giận, ván cờ này… lão phu thay vị huynh đài này đánh tiếp.”
Lan Thương quốc thủ đi tới.
Nụ cười của hắn để cho người ta thấy ấm áp, hắn nhìn về phía ông chủ sạp bán thịt hỏi ý, người kia làm sao lại có dị nghị gì.
Lục Phiên lông mi nhảy lên, “Thỉnh.”
Ánh mắt của Thương Lan quốc thủ lập tức sắc bén lên, hắn cảm thấy được khí thế ngột ngạt từ trên thân Lục Phiên.
Kỳ khách trẻ tuổi kéo ghế ra cho Thương Lan quốc thủ.
Người sau đã đem ánh mắt nhìn vào trong ván cờ, sau đó, xắn tay áo kẹp lên quân cờ.
Ba!
Quân cờ hạ xuống, thanh âm như nổ vang.
Người chung quanh đều bị hấp dẫn, dồn dập tụ tập đến.
Lục Phiên nở nụ cười, không nhanh không chậm, nhặt quân cờ hạ xuống.
Ngươi tới ta đi, tốc độ đánh cờ của hai người cực nhanh.
Nhưng mà, người chung quanh đứng xem cờ rung động là. . .
Rất nhanh, trên trán của Thương Lan quốc thủ đúng là xuất ra một tầng mồ hôi mịn.
Vị kỳ khách trẻ tuổi càng là bờ môi run nhẹ.
Hắn khó tưởng tượng nổi nhìn về phía Lục Phiên, vị Lục lão bản này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Danh thủ quốc gia đều không thể đánh cờ thắng hắn?
“Lão phu thua.”
Tầm mắt của Thương Lan quốc thủ lại là sáng rực rỡ “Lục lão bản, ta cùng ngài lại đánh một ván được chứ?”
Do hắn tiếp nhận ván cờ của vị chủ hàng thịt kia, thế cờ rất kém, nên cũng là một trong những nguyên do làm hắn thua.
Lục Phiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời.
“Được, lại đánh một ván.”
Lục Phiên nói.
Rất nhanh, bàn cờ được làm trống.
Lan Thương quốc thủ cùng Lục Phiên lại đánh cờ lần nữa, càng ngày càng có nhiều kỳ khách biết tin, chạy đến nơi này.
Chẳng có ai nghĩ tới, trong một con hẻm nhỏ ở Giang Nam thành lại có một kỳ thủ bực này.
Có thể giao phong cùng với quốc thủ, hơn nữa con thắng được, đây là nhân vật bực nào a!
Khi sắc trời dần tối đi.
Không khí trong kỳ đường cũng trở nên quỷ dị.
Lục Phiên đứng dậy, vuốt vuốt sợi râu, cười cười.
“Không cần đánh tiếp nữa, tài đánh cờ của ngươi rất không tệ, vẫn còn không gian tiến bộ rất lớn, tiếp tục cố gắng đi.”
Nói xong, liền đem mọi người đuổi ra ngoài.
Tính tình của Lục lão bản xấu, mọi người đều biết, nếu như ngươi không đi, Lục lão bản liền sẽ mở miệng mắng người.
Cho nên, mọi người dồn dập rời đi.
Kỳ khách trẻ tuổi đỡ lấy Thương Lan quốc thủ đang thất thần đi ra khỏi kỳ đường.
Thương Lan quốc thủ lại như lâm vào trong trạng thái điên cuồng.
Loáng thoáng như có điều minh ngộ.
Đến tận đây, Thương Lan quốc thủ liền định cư trong thành Giang Nam.
Mà ván cờ của Thương Lan quốc thủ cùng Lục lão bản, rất nhanh đã truyền ra.
Nam Giang thành, Đường phủ.
Đường Hiển Sinh nằm trên ghế xích đu, nhìn xem kỳ phổ do người hầu đưa tới.
Đối với bản kỳ phổ đang lưu truyền sôi sùng sục này, hắn vẫn có chút hiếu kỳ.
Hả?
Nhìn lướt qua kỳ phổ.
Bộ dáng tuổi già sức yếu của Đường Hiển Sinh lại không giả bộ được nữa.
Hắn đột nhiên ngồi thẳng thân hình.
“Ván cờ này. . .”
Đường Hiển Sinh nheo lại mắt, trong đáy mắt có vẻ nghi ngờ không thôi.
“Vị kỳ dường lão bản kia, có phải là một công tử ca, phiêu phiêu như ngọc, tiêu sái tựa trích tiên hay không?”
Đường Hiển Sinh hỏi.
Người hầu một mặt mộng bức.
“Lão thái gia, ông chủ kỳ đường kia, có chút già nua… cũng không công tử văn nhã gì cả.”
Đường Hiển Sinh nheo lại mắt, chẳng lẽ là hắn đoán sai.
Những ngày tiếp theo.
Nam Giang thành càng ngày càng náo nhiệt.
Thương Lan quốc thủ thua cờ, tin tức này tựa như mọc cánh truyền ra khỏi thành Giang Nam.
Những quốc thủ khác bên trong đế kinh nghe được cũng là có chút kinh ngạc.
. . .
Càn Nữ cung.
Một bản kỳ phổ tiến vào trong cung.
Càn Nữ cung cung chủ, Nữ Đế Nghê Xuân Thu, yêu thích đánh cờ, tin tức này sớm cũng không phải là bí mật gì.
Vì vậy, bản kỳ phổ Thương Lan quốc thủ đánh thua cũng tự nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nghê Xuân Thu lộ ra có mấy phần lười biếng, qua nhiều năm như vậy, kỳ nghệ của nàng cũng đã đạt đến cấp bậc quốc thủ.
Nhưng mà, sau khi nhìn kỳ phổ này, môi đỏ của nhàng khẽ nhếch, trong chốc lát đôi mắt lóe lên tinh quang!
Loáng thoáng trong lúc đó, từ trong bản kỳ phổ này có thân ảnh quen thuộc tốc thẳng vào mặt!
Khí tức kia làm nàng hít thở không thông.
“Là Lục ca sao?”
Nghê Xuân Thu nhếch môi đỏ, nắm kỳ phổ, tầm mắt ngơ ngác.
. . .
Tuế nguyệt trôi cực nhanh, đảo mắt một cái đã là mười mùa xuân thu.
Lục Phiên càng ngày càng trở nên càng ngày càng già nua, hắn chưa từng mượn nhờ thiên địa linh khí tẩy rửa thân thể, cùng với phàm nhân như vậy, bắt đầu tiều tụy đi theo năm tháng.
Người đã già, thần trí cũng già đi.
Lục Phiên thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, uống trà, ngồi trên thiên nhận ỷ đã hóa thành một xe lăn gỗ tầm thường, ngước mắt nhìn gió cuốn mây bay.
Lan Thương quốc thủ lại tới, Thương Lan quốc thủ già nua quyết định ở tại thành Giang Nam, thường xuyên tới kỳ đường của Lục Phiên.
Người chung quanh cũng đã quen.
Mà tình huống đánh cờ của Lục Phiên cùng Thương Lan quốc thủ từ lâu cũng không truyền ra ngoài, huyên náo trên thế gian, cũng từ từ trở nên yên lặng.
“Kỳ nghệ của Lục lão bản cao thâm mạt trắc, lão hủ bội phục.”
Ánh mắt của Thương Lan quốc thủ tôn kính, sau khi thu quân cờ vào lại trong hộp, liền quay người rời đi.
Lục Phiên nhìn xem bóng lưng của Thương Lan quốc thủ, cười cười.
Nắm lấy tử sa ấm trà, tự rót một chén.
Sau khi Thương Lan quốc thủ rời đi, rất nhanh đã đi vào trong tiểu viện.
Trong sân, trông đầy cây đào, bây giờ mặc dù là mùa đông, thế nhưng hoa đào lại nở sáng lạn.
Tấm màn rủ xuống, băng gạc xoay tròn.
Sau màn che tựa hồ có một thân ảnh xinh đẹp.
Tiếng đàn ung dung tung bay.
“Lan Thương tiên sinh, Lục lão bản gần đây khỏe chứ?”
Ánh mắt của Thương Lan quốc thủ mang theo kính sợ, nhìn về bóng người đang gãy đàn sau màn kia.
Hắn không có dám càn rỡ chút nào, cùng tâm tư khinh nhờn.
Dù sao, người đang đánh đàn kia… chính là một vị Thiên Nhân cảnh đáng sợ vô cùng trong tu hành giới!
Thiên Nhân, cũng chính là tiên nhân.
Thiên Nhân có thể khai thiên môn, phi thăng Tiên giới.
Mà vị này Thiên Nhân lại chưa từng phi thăng, chính là đã đạt đến cực hạn tại nhân gian.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận