Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1051: Chuyện tình giữa bá vương và mười hai Vu vương (1)

1295 chữ
Tiến hành sắp xếp cho Bá Vương
để hắn đụng độ với mười hai Vu Tộc ?
Với suy nghĩ này của mình Lục Phiên có hơi dao động.
Trên thực tế Vu tộc lấy tư cách là một tộc chỉ dựa vào những linh thú và dã thú của phía tây Đại Lục, rất khó để kích phát tiềm lực của bọn họ.
Do trong cơ thể họ có có tồn tại những nhân tố ảnh hưởng mạnh mẽ đến việc áp chế một số loài dã thú và linh thú ở đây. Khi còn là đứa trẻ còn bị đám dã thú và thú dữ uy hiếp.
Nhưng một khi lớn lên liền lộ ra thiên phú và bản lĩnh, những con dã thú và linh thú đó căn bản không phải đối thủ của họ.
Lục Phiên dựa vào ghế thiên nhẫn, ngón tay từ từ điểm nhẹ lên bàn cờ.
“Yêu tộc, vu tộc, nhân tộc…”
Lục Phiên lẩm bẩm.
Bây giờ ở Đại Lục Ngũ Hoàng, có yêu tộc và nhân tộc là phồn thịnh nhất, nhưng thực tế nhân tộc vẫn hưng thịnh hơn tuy Đạm Đài Huyền tạo thế rồi lại diệt thế.
Nhưng lượng lớn người tu hành đều là nhân tộc mà phía yêu tộc lại thiếu người đủ mạnh để trấn giữ khu vực của họ.
Với Yêu tộc, Lục Phiên có lẽ nên bỏ chút tâm tư vào rồi.
Yêu tộc phát triển cần có thời gian dài, nếu so sánh yêu tộc vẫn còn chút lạc hậu. Nên hắn phải nghĩ cách khiến yêu tộc phát triển mạnh hơn.
Lục Phiên thôi không nghĩ nữa hắn bắt đầu kế hoạch để Bá Vương và Vu Tộc chạm mặt nhau. Nên sắp xếp như nào, điều này Lục Phiên khá ám hiểu.
Khi hắn bước lên đài truyền đạo, lúc đó bắt đầu suy diễn.
Độ khó không là bao, rất nhanh, Lục Phiên đã có kế hoạch.
Dạo này Vu Kỳ cảm thấy hơi đau đầu.
Trong lúc mơ hồ hắn luôn cảm thấy mí mắt mình giật giật, như có điềm xấu sắp xảy ra.
Hắn đi ra ngoài sơn động, sơn động mà hắn ở nằm trên nơi cao nhất của đỉnh núi.
Hắn phóng mắt có thể nhìn thấy toàn bộ bộ lạc của hắn, có thể nhìn thấy những mái tranh đơn sơ. Đây là vương quốc của bộ lạc hắn.
Hắn chính là vua của bộ lạc này.
Trời dần dần sáng, linh khí tỏa ngào ngạt khắp đất trời, một ngày bận rộn lại bắt đầu rồi.
Vu Kỳ cảm thấy cơ bắp mình căng tràn sức sống, tâm trạng không kìm được mà phấn khởi.
Hai chân dồn lực, hắn nhảy lên một cái, lúc sau quay sang phía đông bắc mà gào thét.
Tiếng thét vang vọng như tiếng sấm, vang vọng khắp núi rừng.
Sau đó từ bên đầu núi bên kia cũng vang lên một tiếng gào truyền tới hắn.
Giống như đang bắt đầu một cuộc hội thoại, từ bên này vọng sang bên nọ, cùng hòa hợp với nhau… như đang hòa âm?
Đó là vua của mười bộ lạc khác đang trả lời Vu Kỳ.
Vu Kỳ cười lớn, đứng trên đỉnh núi, ôm lấy một cây đại thu che trời, đột nhiên bám vào.
Ầm Ầm!
Cây to hoàn toàn bị hắn nhổ lên, hắn chém rễ cây đi chỉ còn phần thân đứng lẳng lặng trên mặt đất.
Hắn buông tay, nhanh như chớp lùi lại mấy bước.
Cây to ngã sụp xuống.
Đôi mắt Vu Kỳ lập tức sáng lên, theo hướng tán cây chỉ, gào to mà lao tới đó.
Đối thủ hôm nay chính là vua của hướng kia.
Uỳnh!
Ngọn lửa bùng cháy lên một cách đáng sợ, đó là Vu vương bộ tộc lửa, toàn thân đỏ thẫm, đôi mắt sắc bén, thân mười thước cao, bề ngoài dữ tợn.
So với hắn, Vu Kỳ vẫn còn giống người lắm/
Đương nhiên trừ cái màu da xanh tím kia.
Toàn khu vực, vô số dân chúng Vu tộc vui mừng reo hò, bộ tộc của Vu kỳ và Hỏa tộc bắt đầu vây quay pho tượng “Thiên Vư” kia rồi nhảy những điệu nhảy quỷ dị.
Ram! Ram
Trên bầu trời, nguồn năng lượng khủng khiếp nổ tung, hai vị Vu Vương, đánh nhau lăn lộn, rơi
xuống đầm lầy. Toàn thân lấm lét bùn đất, hàng ngàn giọt bùn nổ tung, đầm lầy giống như bị họ xé
thành hai nửa.
Đại chiến dẫn tới chấn động rung trời, non nước cũng theo đó mà rung chuyển, nhưng tất cả những người dân vu tộc ở đó lại không hề hoảng sợ, ngược lại càng phấn khích.
Vu tộc ở mảnh đất này cũng chẳng có chuyện gì để làm, việc thường làm nhất là choảng nhau, cho nên với mấy cuộc ẩu đả như này bọn họ nhìn phát quen rồi.
Đây là chuyện thường ngày ấy mà.
Mỗi trận đánh đến ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, Vu Kỳ toàn thân lấm lem bùn đất bước ra từ trong đầm lầy, mặt mũi bầm dập, vừa bước ra khỏi đầm lầy đã không thèm để ý gương mặt đang sưng vù vù của mình, nắm tay thành quyền gào thét.
Dân chúng trong bộ lạc của Vu Kỳ liên thanh reo hò.
Hồ to tên vua của bọn hắn.
Vu Vương hỏa tộc, Chúc Diễm men theo lối cũng bò ra từ trong đầm lầy, nén giận, bị kéo trở về. Mà thôi, hắn vốn chẳng sợ chết, mấy hôm sau sẽ múa trống khua chiêng đến tìm Vũ Kỳ khiêu
chiến ấy mà.
Ngay cả Vũ Kỳ sau khi nghỉ ngơi đủ, cũng sẽ đi tìm Vu vương khác đập nhau ấy mà.
Những tháng ngày làm Vu Vương, vừa nhạt nhẽo lại vừa vui sướng, không phải đánh nhau ở chỗ này thì lại đánh nhau ở chỗ khác.
Bộ lạc Chúc Diễm thất bại, phải giao ra lượng lớn trái cây cùng chiến lợi phẩm đi sẵn.
Mặc dù bộ lạc Chúc Diễm không đành lòng cũng chẳng cam lòng, nhưng quy tắc nó đã thế rồi.
Vu Kỳ cười to, quẹt mũi, lau gương mặt đầy bùn của hắn.
Hắn vỗ vỗ gương mặt đang sưng vù y như mình của Chúc Diễm, lúc đánh nhau thì liều mạng nhưng sau khi đánh xong, quan hệ của bọn họ vẫn khá tốt.
Bỗng dưng, Vu Kỳ ngơ ngác nhìn về phía phương xa.
Nơi đó….Một vị Đại Vu trong bộ lạc đang chạy thục mạng.
Tuy trong bộ lạc, đại vu là chiến sĩ hàng đầu, nhưng thực lực còn kém xa Vu Vương, nhưng cũng được coi là cực mạnh.
Vị đại vu này chạy như tia chớp, thế nhưng Vu Kỳ vẫn nhìn thấy hắn.
Đại Vu đầu nhễ nhại mồ hội, giống hơn là đang sợ hãi.
Chỉ chỉ phía đằng xa.
Vu Kỳ khẽ giật mình, để đại vu dẫn đường cho hắn.
Rất nhanh đã tới nơi mà đại vu phát hiện.
Ở đây có thi thể của một con dã thú, rõ ràng đây là nơi đại vu săn được nó.
Nhưng mà, Đại Vu không mang nó về được vì ở chỗ nó nằm có một cái vòng xoáy rất to.
Nó chỉ là vòng xoáy năng lượng đơn giản.
“Đây là gì?”
Vu Kỳ cảm nhận được nguồn năng lượng kỳ lạ trong đó, có phần kinh ngạc.
Hắn bảo Đại Vu lùi lại, mình thì như nghé con không sợ hổ, hắn tin tưởng vào cơ thể của mình.
Như mãnh thú, lao vào trong vòng xoáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận