Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 761: Chúng ta thắng rồi, ăn mừng thôi! (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Hư vô thiên, tựa như biến thành trường giang sóng chảy dữ dội.
Vô số thủy triều đang dâng trào, giống như một dải lụa vắt ngang, từ xa quét qua.
Quy tắc như nước thủy triều!
Những quy tắc dày đặc như đao, tụ lại thành một làn sóng, cuốn đi tất cả.
Sinh linh không thuộc về Hư Vô Thiên, giờ phút này, đều cảm thấy da đầu tê dại!
So với quy tắc như đao trước đây, lần này quy tắc giống như thủy triều, chém giết còn kinh hãi hơn, vốn dĩ hợp thể cảnh và độ kiếp cảnh đại năng, còn có thể chống đỡ quy tắc áp chế, mà vào Hư Vô Thiên.
Thế nhưng, lần này khi quy tắc bùng nổ, bọn họ đều không chịu được.
Dường như là bởi vì sử dụng cổ đế binh “thái thượng lô” áp chế quy tắc dẫn đến.
Quy tắc của Hư Vô Thiên giống như lò xo, lúc trước bị áp chế bao nhiêu, thì bây giờ bộc phát mãnh liệt ra bấy nhiêu!
Phốc xuy~!
Phốc xuy~!
Tiếng hét thê lương thống khổ vang lên khắp mọi ngóc ngách Hư Vô Thiên.
Từng vị từng vị cường giả tiến vào Hư Vô Thiên, thân thể đều bị quy tắc như thủy triều đáng sợ quét qua.
So với dòng sông thời gian đáng sợ, quy tắc chi lực càn quét, càng tàn khốc hơn.
Máu thịt biến mất từng chút từng chút một, giống như ngàn thanh kiếm, trong khi nguyên thần thì bị một cây côn sắc bén đâm thủng, đập nát một cách mãnh liệt.
Cho dù là tu hành giả đại năng thứ tầng, người tu hành sớm đã không sợ đau đớn giờ phút này cũng hét lên thảm thiết
Đó là một tiếng hét thảm thiết từ sâu thẳm tâm hồn họ.
Ngoài Bình Dương Thiên.
Toàn thân thánh chủ thánh địa của từng cao võ thế giới Huyết Sát Thiên, Nguyên Từ Thiên cùng Bình Dương Thiên, đều lạnh phát run.
Khung cảnh trước mắt, quả thực như cảnh ngày tận thế.
Sinh mạng phảng phất như không có bất kỳ giá trị nào.
Những bông hoa rực rỡ của cuộc đời đang tàn phai.
Hư Vô Thiên tựa như biến thành một tràng thảm sát.
Tàn sát sinh linh từ thượng giới cao quy đến, tất nhiên, cũng có một số những tu hành giả từ tam trọng thiên đến bị quy tắc tàn sát đến thống khổ.
“Ai nói huyết y xuất thế là sát thần tái hiện, thánh chủ Ngũ Hoàng này……mới thật sự là như ma đầu giết người như ngóe.”
Có thánh chủ thánh địa lạnh run mở miệng.
Vô số ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thiếu niên đang lơ lửng trên không trung, tóc đen phấp phới, y sam bay phần phật, đôi cánh bạc mọc sau lưng.
Thiếu niên lãnh khốc này, mới thật sự là kẻ cầm đầu gây nên cuộc tàn sát bên dưới.
Chẳng ai ngờ được rằng, huyết y Cố Mang Nhiên thực sự xuất thế, nhưng người tạo ra đại sát kiếp, lại không phải hắn.
Thần tử gãy mất một cánh tay, ma khí đang không ngừng tụ vào cánh tay bị gãy nát của hắn, mặt mũi đầy máu, toàn thân lạnh như băng.
Hắn thiếu chút nữa thì bị đánh chết tươi.
Nếu không phải có thể chất đặc thù.
Quyền đầu tiên của Lục Phiên, sẽ không chỉ đánh nát cánh tay của hắn, mà là cả người hắn.
Thánh chủ Ngũ Hoàng……
Rốt cuộc là có thực lực gì?
Thần tử mặt đầy sợ hãi.
“Mở cho ta!”
Trên người hắn, phun ra năng lượng khủng khiếp, như muốn xé rách trận ngôn chữ “giả”.
“Tư Đồ Quỷ chết tiệt!”
Thần tử gầm lớn.
Hắn tức giận a.
Nếu không phải Tư Đồ Quỷ mang tới trận ngôn chữ “giả”, Lục Phiên căn bản là không có gì ngăn cản át chủ bài thuấn di của hắn.
Mà giờ khắc này, trận ngôn đó, lại thành một cái lồng vây khốn hắn!
Máu loang ra trên mắt, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tư Đồ Quỷ.
Thế nhưng, hắn cũng nhìn thấy hình ảnh Tư Đồ Quỷ dưới quy tắc chi đao, gào thét biến mất từng khúc từng khúc một.
Trái tim hắn run lên.
“Không, ta không muốn chết!”
Thần tử rốt cục cũng sợ hãi.
Hư Vô Thiên, nơi này là nơi chôn thây của cường giả, khiến cho sự sợ hãi ức chế trong thần tử càng tăng vọt!
Mà hắn cũng không phải trận pháp đại sư gì.
Hắn không cách nào phá vỡ được đại trận này!
Ma chủ Lục Phiên bình tĩnh lơ lửng trong Hư Vô Thiên, cánh kim loại ở mặt sau lưng vỗ nhẹ.
Mất đi ba vị tiên túc chèo trống, “thái thượng lô” này bắt đầu không ngừng rơi xuống.
Rầm rầm rầm!
Mơ hồ, dưới hư vô, như thể bị xé ra một lỗ lớn, muốn nuốt tất cả đế binh.
Ma chủ Lục Phiên, ma khí quấn quanh, bình tĩnh nhìn một màn này
Hắn nhìn vào cái lỗ đáng sợ bị xé rách trong Hư Vô Thiên, đáy mắt cơ hồ bắt đầu có tia ngưng trọng.
Sau lưng Hư Vô Thiên, khả năng có một nơi vô cùng đáng sợ.
Huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên da bọc xương cũng trôi lơ lửng trên không trung, đối với đế binh này, không có bất kỳ động tâm nào.
Tuy rằng nó là bảo vật trọng yếu trong toàn bộ Cửu Trọng Thiên.
Thế nhưng, cả Lục Phiên lẫn Cố Mang Nhiên đều không có bất kỳ ý nghĩ muốn chiếm làm của riêng nào.
Rầm!
Đột nhiên.
Ngay tại lúc thái thượng lô rơi xuống vực sâu.
Mơ hồ tràn ngập đế uy đáng sợ.
Hỏa lô xông thẳng lên trời.
Một thân ảnh bị quy tắc róc thịt mất gần nửa bên, ho ra máu, cả người thê thảm vạn phần.
Hắn gọi đế binh lô đến, ẩn trong đó, bao lấy nửa thân hình hắn.
Quy tắc vô cùng vô tận, như thể thủy triều vô tận trên sông, vỗ mạnh vào thành lô.
Âm thanh chấn động truyền đến.
“Như vậy cũng không chết, đế binh thế nhưng bảo vệ hắn sao?”
Lục Phiên nhíu mày.
“Không chết được, đường đường thần tử một tộc, làm sao có thể chết đơn giản thế.”
Thanh âm tràn đầy từ tính của Cố Mang Nhiên gầy như que củi, nói.
“Lão Tề chết rồi, hắn cũng phải chết.”
Ánh mắt Lục Phiên hờ hững.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi cánh kim loại rung chuyển sau lưng hắn.
Cả người thực sự vẽ một vòng cung trong Hư Vô Thiên, vô số bóng người kéo ra trong không khí.
Trong phút chốc, có hàng ngàn bóng Lục Phiên, nở rộ như hoa.
Hắn xuất hiện ở chỗ thần tử trốn trong đế binh.
“Quy tắc không giết được ngươi, vậy thì để ta giết ngươi.”
Ma chủ Lục Phiên nói.
Một quyền đột nhiên xuất ra.
Nguyên thần chi lực, hỗn độn chi lực cùng với đạo ý khủng bố, cùng lúc bắn ra!
Nắm đấm, lại một lần nữa đánh vào trên viên tròn đế binh!
Đông!
Đạo ý cùng lực lượng đáng sợ như mũi nhọn bắn ra.
Phượng linh kiếm chia ra làm chín, lượn lờ trước mặt hắn.
Lục Phiên lướt ngang qua mấy trăm trượng trong Hư Vô Thiên.
Quyền đánh đế binh, cho dù là đế binh đang ngủ say, cũng không chịu khuất nhục.
Vì vậy mà phản kích trở lại.
Mà một đấm này của Lục Phiên, thần tử đang trốn trong đế binh lại càng thảm.
Lực lượng đạo ý cùng pháp tắc đan xen nhau, đánh cho huyết nhục của hắn ta gần như vỡ vụn.
Cả người triệt để bê bết máu.
“Lục Bình An!”
Thần tử hét thảm lên một tiếng.
Hắn ta biết tên của Lục Phiên, hắn ta tức giận đến hung hăng hét lên tên của thánh chủ Ngũ Hoàng.
Lục Phiên sắc mặt lạnh băng nhìn.
Dưới sự bảo vệ của Phượng Linh kiếm, cách xa cả trăm trượng, đánh ra vô số quyền về phía viên lô.
Ngay cả khi bản thân hắn phải chịu lực phản chấn lại.
Thế nhưng, thần tử mới là thảm nhất!
Cố Mang Nhiên thân hình gầy như que củi hơi hơi há hốc miệng……
Tên này, cũng quá tàn nhẫn đi.
Đông đông đông!
Thần tử thật sự rất thảm, trông như điên dại.
Vốn đế binh là thứ tốt nhất để bảo vệ tính mạng hắn ta.
Thế nhưng, giờ khắc này, lại trở thành kẻ đáng thương bị vây trong cổ đỉnh.
Bị đỉnh chấn động gần như hoàn toàn phát điên.
Lục Phiên cứng rắn biến thứ bảo vệ thần tử thành bùa đòi mạng!
Rầm rầm!
Quy tắc như thủy triều.
Hết đợt này đến đợt khác thủy triều trên sông, đến đợt dâng trào cuối cùng, nó nhấn chìm cuốn trôi mọi thứ, với sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Thủy triều từ trên trời rơi xuống thẳng tắp, nước chảy lồng lộng!
Vốn tiếng hét thảm còn thỉnh thoảng thay nhau vang lên trong Hư Vô Thiên, lại dần trở nên chết lặng.
Cũng giống như sự im lặng chết chóc được năm tháng vô tận lấp đầy từ cổ đại chiến.
Đông!
Âm thanh du dương bị bóp nghẹt truyền đến.
Phảng phất như có một thân ảnh quật cường đối diện với sự bao la, tựa như xông thẳng lên cửu trùng đảo thiên, dùng dáng người nhỏ bé, đánh ra từng quyền từng quyền một.
Trong lô tròn đế binh, thần tử gần như mất đi ý thức.
Xa xa.
Cố Mang Nhiên cười mà như không cười.
Cuối cùng, khi Lục Phiên đánh thêm một đấm.
Rốt cục, đế binh bộc phát ra uy thế khủng bố đến vô cùng vô tận, phảng phất như phát ra toàn bộ uy năng còn sót lại, lại tựa như có đỉnh cấp cường giả từ xa thúc giục đế binh.
Một tay áo huyết y tung bay.
Thân ảnh huyết y gầy gò, bỗng dưng xuất hiện sau lưng Lục Phiên.
Xa xa một ngón tay từ trên trời ném xuống đất.
Phảng phất như sấm sét giữa đại địa!
Tựa như có một lưỡi kiếm sắc bén từ trên trời rơi xuống.
Đế binh bộc phát uy thế, vậy mà lại bị áp chế xuống.
“Ngươi dù muốn đánh, đánh chết ta tới lo.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận