Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 728: Thiên bội linh áp (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Khí cơ cuồn cuộn giống như trời long đất lở.
Đám phó tòng tách kim thần chi hoa ra, muốn trèo lên khỏi mặt đất bị quân cờ đè nén.
Két sát két sát……
Khí cơ của bọn họ như dự báo trước thiên tai, tựa hồ muốn đụng nát luôn cả bàn cờ kia.
Tựa hồ như vinh quang của thượng giới không cho phép họ tiếp tục quỳ rạp.
Phó Tòng ngăn cản đám người Lục Cửu Liên cùng Bá Vương.
Sương mù quẩn quanh trên đầu hắn ta, ánh sáng rực rỡ cũng tràn ngập trong mắt hắn ta.
Bào phục của hắn ta bay lên, mũi chân đặt lên mặt đất, sau một khắc, hóa thân thành một đạo ánh sáng nhanh chóng xông về hướng ma chủ.
Những phó tòng khác đều đã bị ngăn lại, vậy thì hắn ta nhất định phải động thủ.
Bất quá, ngay tại thời điểm hắn ta động đậy.
Một đóa thanh liên nở rộ.
Một đạo thân ảnh, an tĩnh đứng chắn trước mặt hắn ta.
……
Bổn nguyên hồ, đảo giữa hồ.
Lục Phiên nâng trong tay chén rượu đồng, nhẹ hớp một ngụm rượu đục, gió nhẹ khẽ thổi đến, thổi bay tóc rủ xuống của hắn.
“Muốn bắt lại sao?”
Lục Phiên cười cười.
Ngay sau đó, một quân cờ khác không nhanh không chậm được chọn ra khỏi ô cờ.
Quân cờ lưu ly, tản ra ánh sáng chói mắt.
Sau đó, nhẹ nhàng rơi xuống bàn cờ.
Một trận gió thoảng qua.
Trong tử trúc lâm, âm thanh lá trúc xào xạc như biển đang lao xao.
Lại có thêm những cánh hoa đào bay lượn, xoay tròn, tỏa hương thơm.
Gió quấn lấy lời thì thầm, như trôi vào phương xa.
“Linh áp gấp một ngàn lần.”
……
Trên quảng trường thanh chuyên.
Những phó tòng tác ra kim thần chi hoa, chỉnh tề nhất trí đền muốn bò lên.
Bọn họ muốn đánh nát bàn cơ.
Thế nhưng, có tiếng cười nhẹ quẩn quanh.
“Khi dễ Ngũ Hoàng ta? Còn muốn đứng dậy nữa sao?”
“Thiên bội linh áp.”
Phía trên bàn cờ.
Mơ hồ có linh khí mạnh mẽ, ngưng tụ thành một bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa của lòng bàn tay cầm quân cờ, giống như cầm mặt trời.
Từ từ hạ xuống.
Giống như một tảng đá gồ ghề thả xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng mênh mông.
Oanh!
Cả đất trời thời khắc này tựa hồ như yên tĩnh lại.
Từng độ kiếp tôn ra tách ra kim thần chi hoa, vậy mà tại khắc này, lần lượt biến sắc!
Oành!
Bang bang bang!
Từng phó tòng như muốn nâng cả đất trời lên, giờ phút này, lại bị uy áp đáng sợ đè xuống.
Tựa như một ngọn núi, lại như có nhiều ngọn núi xếp chồng lên nhau.
Tiếng rạn nứt vang lên không dứt, đó là thanh âm tàn lụi kim thần chi hoa của từng phó tòng.
Oành!
Quảng trường thanh chuyên, chỗ đám phó tòng trong nháy mắt sụp đổ.
Những gợn sóng tròn do bụi phát ra, nổ tung tứ phía.
Những phó tòng này giống như con kiến bị ngón tay đè xuống đất, tựa như bị gắt gao đè ép đến chết!
Linh áp!
Linh áp của Lục thiếu chủ!
Bên Ngũ Hoàng, ánh mắt vô số kẻ tu hành đều sáng lên, khiến cho kẻ địch quỳ rạp, khiến cho kẻ địch đến nhúc nhích cũng không thể, phong cách này, duy chỉ có Lục thiếu chủ!
Bạch Ngọc Kinh Lục thiếu chủ, ra tay rồi!
Từng người từng người tu hành đều trở lên hưng phấn, phảng phất như có huyết dịch nóng hổi sôi trào chảy trong người bọn họ!
Một cái liếc mắt cũng có thể giết chết Tinh Nguyệt thánh chủ.
Ma chủ lại lần nữa quay lưng về phía chúng sinh.
Một đạo đạo khí xuyên qua trời xanh, ma chủ tựa như bị vô số cường giả vây khốn bên trong.
Ma khí ma chủ bay lên.
Hình ảnh Tinh Nguyệt thánh chủ quỳ trước Đường Nhất Mặc quỷ dị đến cực độ.
Tiếng cười nhàn nhạt phiêu đãng bay.
Phảng phất như ma chủ mở miệng cười.
Một chút ma khí thoát ra ngoài, tựa hồ như muốn thu vào trong cơ thể Đường Nhất Mặc.
Thế nhưng, thời điểm này, trong chiến thuyền ngoài bầu trời, có người quát lớn, tiếng quát như muốn phá vỡ cả tinh không.
Ô ô ô ông……
Từng vị từng vị hóa tiên cảnh không che dấu khí tức của bản thân mình nữa, trong Hư Vô Thiên, quy tắc chằng chịt như đao rủ xuống, tựa như muốn chém giết hết những cường giả cường thế phóng thích khí cơ hóa tiên kia.
“Mơ tưởng trốn thoát.”
“Giết Tinh Nguyệt thánh chủ rồi còn muốn chạy nữa sao?! Xem thi đấu thiên địa là cái gì chứ?”
“Ma đầu chạy đi đâu! Bọn ta phải đòi lại công đạo cho Tinh Nguyệt thánh chủ!”
Từng đạo tiếng thét chói tai nổ vang.
Trong từng chiến thuyền.
Có vô số thân ảnh hóa tiên đại tôn hiển hiện, những thân ảnh này vô cùng cao lớn, bọn họ đều chịu sự áp chế của đao quy tắc Hư Vô Thiên.
Mắt sáng như đuốc, tựa hồ như ánh sáng ngút ngàn của hằng tinh.
Bọn họ đều muốn vượt khỏi chiến thuyền cùng linh thuyền mà ra.
Ma khí của ma chủ bỏ trốn.
Ma chủ quay lưng lại với chúng sinh, đối với uy hiếp của những cường giả này.
Tựa hồ không có bất kỳ phản ứng nào.
Ta là ma chủ.
Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Hắn dần biến mất.
Mờ mờ ảo ảo biến mất khỏi thế gian.
……
Vị phó tòng dưới làn sương phủ kia đối đầu với Lục Cửu Liên.
“Tránh ra!”
Thanh âm của phó tòng không nghe ra hỉ nộ, thế nhưng không hề nghi ngờ gì, hắn ta đang vô cùng tức giận.
Tóc Lục Cửu LIên bay bay trong gió, đứng yên tại chỗ, sắc mặt như ngọc, khoác bào phục thanh liên tú lệ, mang theo chút rực rỡ.
Đôi mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt liếc nhìn phó tòng.
Đồng tử như một vũng nước lặng, êm đềm không chứa bất kỳ kinh sợ nào.
“Ta không thể để ngươi qua đó được, giống như trước đây ngươi đã ngăn cản ta vậy.”
Lục Cửu LIên nói.
Sau khi dứt lời, mắt hắn lướt qua phó tòng, nhìn về phía xa.
Ở đó……
Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào nơi này.
Hô……
Dường như chỉ có mình hắn có thể nghe thấy tiếng gọi, đang truyền ra.
Hình ảnh trong mắt hắn bắt đầu có biến hóa.
……
Đông Dương quận, trên thuyền đánh cá, ở bãi biển.
Lục Cửu Liên đặt hai tay ra sau lưng, lặng đứng ở cuối thuyền cá, bình tĩnh nhìn mặt biển, sóng biển lăn tăn lấp lánh, bóng hắn kéo dài dưới ánh chiều tà.
Bộ dạng thiếu nữ Đường Quả yêu kiều duyên dáng yêu kiều, khoác lên nhung bào.
Trên biển gió lớn, làn da của nàng vô cùng mịn màng lại bị gió biển làm hơi phiến hồng, gió lạnh trên biển thổi làm cái mũi nhỏ nước mũi muốn chảy ròng ròng.
Đường Quả:“Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?”
“Nơi ta sinh ra.”
Trong mắt Đường Quả nổi lên một hồi nghi hoặc.
“Sư phụ, người thân của người đâu?”
Lục Cửu Liên nhìn về phía bãi biển, có một làng chài nhỏ nằm sâu trong yên tĩnh, nơi đó khói dài ngút trời.
Đó là làng chài nhỏ trong ký ức của hắn.
Đáng tiếc thời gian trôi qua, cảnh còn người mất.
Làng chài vẫn là làng chài như cũ, thế nhưng người trong làng đã thay đổi diện mạo.
Lão ngư ông cùng lão bà đầy sự nhiệt tình trong ký ức kia, đã sớm chôn vùi vào biển cả.
Nhớ đến đó.
Lục Cửu Liên cuối cùng từ từ mở miệng.
“Ta không có người thân.”
Đường Quả khẽ giật mình:“A?”
Nàng đứng dậy khỏi thuyền cá, đi tới sau lưng Lục Cửu Liên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lục Cửu Liên.
“Sư phụ, người có người thân nha, Đường Quả còn có ca của con đều là người thân của sư phụ!”
Đường Quả tiến đến trước mặt Lục Cửu Liên, làm mặt quỷ.
Lục Cửu Liên bình tĩnh liếc nhìn Đường Quả.
Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt vô cảm của hắn mỉm cười.
……
Lục Cửu Liên hồi thần lại.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận