Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 339: Sinh Tử Lôi, Tiểu Cát… Cái quỷ. (1)

Dịch: ming ming
Thiên Đãng sơn, Trích Tinh phong.
Các đệ tử Đạo các cảm thấy trái tim tựa hồ như thắt lại.
Khí tức này, thật đáng sợ.
Ngay lúc khí tức bùng nổ, Lý Tam Tuế lập tức từ trong nhà lao ra, khí tức xuất hiện đồng nghĩa với việc gì?
Đồng nghĩ với Lý Tam Tư… được cứu!
Tà ma kia thoát ra khỏi cơ thể Lý Tam Tư!
Lý Tam Tuế hết sức kinh hỉ, thế nhưng, khi nàng lao ra căn phòng, thấy những gì đang diễn ra trên bãi đất lớn kia, kinh hỉ liền biến thành kinh hãi.
Tà ma đáng sợ đó, giống như một đóa hoa nở rộ, nở rộ ra vô số dây leo khô trên không trung, mỗi một sợi dây leo khô đều nhắm chuẩn vào mi tâm của các đệ tử Đạo các.
Một khi hạ xuống, Đạo các… sẽ thây phơi khắp nơi.
Nhưng.
Bỗng dưng, Lý Tam Tuế trong lòng giật mình, nàng ngước đầu nhìn lên bầu trời.
Đã thấy mây dày hóa thành một nấm đắm lớn, đánh về phía tà ma ở trong không trung.
Nữ nhân vô cùng kinh hãi, nàng điều động tất cả dây leo khô, hóa thành một tấm khiên chắn bằng dây leo trên đỉnh đầu mình.
Muốn dùng tấm chắn, chống lại một chưởng giáng xuống từ phía không trung.
Một chưởng này cho nàng cảm giác và áp lực, vô cùng khủng bố.
Cái tên cường giả mạnh kinh khủng kia thì ra vẫn luôn chú ý chỗ này, giờ ra tay rồi sao!?
Nữ nhân rất không cam tâm a.
Ả gào thét thê lương.
Mà một chưởng của Lục Phiên, nương theo tiếng hô hào của nàng, đã hạ xuống.
Đông!
Khói mây nổ tung.
Phía trên bầu trời, Vân Long đang hưng phấn bay lượn xoay tròn, nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long ngâm.
Làm cho mây trên bầu trời tựa hồ cũng sôi trào lên, vô số các tầng mây tụ lại trên đỉnh Trích Tinh phong, khiến cho cảnh này trở nên vô cùng hùng vĩ.
Tầng mây phía dưới đột nhiên nổ tung.
Linh hồn của nữ nhân kia tựa như hóa thành thực thể, nổ mạnh rồi bắn ra, hung hăng đập vào bãi đất lớn phía trên Trích Tinh phong.
Bãi lớn trong nháy mắt rạn nứt, giống như là mạng nhện chi chít, từng tầng một nứt ra.
Rất nhiều đệ tử Đạo các cuống quít rút đi.
Tạ Vận Linh cũng chỉ huy các đệ tử vội vàng rút lui.
Trên không.
Mây khói biến thành bàn tay lớn, một lần nữa đập xuống.
Phía trên bãi đất lớn, linh hồn nữ nhân hiện ra, phát ra tiếng gầm thét kinh thiên.
“Ngươi…”
“Khinh người quá đáng!”
Cả người nữ nhân nổ ra những vô số dây leo chi chít, chỉ trong chốc lát bãi đất lớn tại Trích Tinh phong, đã hóa thành một biển dây leo, vô số khô đằng chồng chất lên nhau, biến thành một bàn tay làm từ khô đằng.
Đông!
Vân chưởng và tay khô đằng va chạm.
Vô số dây leo khô nổ tung ra, rải rác rơi xuống đầy đất.
Nữ nhân đứng trên phía dây leo chất đống, nàng mặc dù chỉ còn lại có linh hồn, nhưng cũng không phải mặc người ta chém giết tùy ý!
Ả hướng về tầng mây phía trên bầu trời gầm thét, sau đó, vô số dây leo khô vụt lên từ mặt đất, lại lần nữa va chạm với trên vân chưởng trên không.
Vân chưởng không ngừng hạ xuống.
Không ngừng hạ xuống.
Sự tấn công của dây leo, căn bản là không thể đánh nát vân chưởng, mặc dù là do khói mây ngưng tụ, nhưng còn cứng cáp hơn vật liệu làm được luyện đúc từ gang thép.
Cuối cùng.
Vân chưởng hạ xuống phía trên Trích Tinh phong.
Tiếng gào rú thê lương của nữ nhân cũng biến mất không còn…
Bãi đất lớn của Trích Tinh phong như bị xóa đi triệt để, chỉ còn lại một đống đổ nát cùng bùn đất tung toét.
Vân chưởng tan đi, hóa thành một viên châu màu đỏ.
Bên trong viên châu, là nữ nhân kia đang gào thét nhưng không hề ra tiếng.
Trận đấu đáng sợ này, diễn ra nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Đệ tử Đạo các đều sợ ngây người.
Cho dù là Tạ Vận Linh, trong lòng cũng hoảng sợ.
Thực lực nữ nhân này, sợ là vượt xa Thể Tàng, một khi đại khai sát giới, Đạo các… e rằng sẽ biến thành tử địa.
Tạ Vận Linh chắp tay, khom người về phía vân chưởng sau khi cầm viên châu đỏ lên tan đi.
“Đa tạ công tử xuất thủ tương trợ.”
“Không sao.”
Như có âm thanh nhàn nhạt từ Long Môn vang ra.
Quả nhiên là Lục thiếu chủ!
Các đệ tử Đạo các đều kích động, thậm chí có người quỳ rạp dưới đất.
Lý Tam Tuế kinh ngạc nhìn bầu trời đã khôi phục lại yên bình, nàng thở ra một hơi, nam nhân kia, thật mạnh a…
Mạnh đến độ làm cho người ta tuyệt vọng.
Lúc này, nàng mới nhớ tới Lý Tam Tư, chạy nhanh đến bên người Lý Tam Tư, đã thoát khỏi bên trong linh hồn giãy dũa, Lý Tam Tư lần nữa lại rơi vào hôn mê.
Nhưng, lần này, tình trạng hắn tốt hơn nhiều.
Sự tàn nhẫn của hắn, khiến hắn chiến thắng trong trận chiến tranh đoạt thể xác này.
Rất nhiều đệ tử Đạo các nhìn về phía Lý Tam Tư, cảm xúc phức tạp, có hưng phấn, có bất đắc dĩ, cũng có không biết nên biểu đạt cảm xúc như thế nào.
Lý Tam Tư đã sống, thế nhưng… Hình dạng của hắn, lại khác biệt hoàn toàn so với lúc trước, thiếu đi sự tiêu sái, trở nên có chút… Không giống người cũng không giống quỷ.
Tuy khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng cả người lại đầy rẫy dây leo, có những dây leo tự nhiên chui ra từ lỗ chân lông của hắn, nhìn rất dọa người.
Nhưng, ít nhất… Vẫn còn sống, khí tức cũng bình ổn lại.
Còn về sau như thế nào, mọi người không biết.
Tạ Vận Linh nhìn bộ dáng của Lý Tam Tư bộ, thở dài.
Thường xuyên chu du bên rìa vực của cái chết, giờ tốt rồi, làm cho mình chẳng giống dạng người luôn rồi.

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Vô số năng lượng hội tụ trong tay Lục Phiên, tựa vào Thiên Nhận Y.
Viên châu từ Long Môn nhanh chóng bay vèo ra, lơ lửng trước người Lục Phiên.
Bên trong viên châu, linh hồn nữ nhân vẫn không ngừng giãy dụa.
Lục Phiên nắm lấy viên châu, nhàn nhạt quan sát nữ nhân bên trong viên châu.
Hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì, theo lý, một chưởng đó của hắn, nữ nhân này phải chết đi mới đúng…
Ả chỉ là trạng thái linh hồn, thực lực thậm chí còn không cường hãn bằng những Kim Đan cảnh.
Nhưng mà, nàng lại không chết, mà lại hóa thành một viên châu.
“Viên châu này… rút cuộc là gì?”
Lục Phiên nhíu mày.
Mà, hắn lại phát hiện, viên châu này… Tựa hồ ngăn cách hắn cùng nữ nhân kia, khiến hai người không thể nói chuyện với nhau.
Ngón tay Lục Phiên hơi hơi dùng sức, viên châu dường như không chắc chắn lắm, nếu hắn tiếp tục ra sức, viên châu sẽ bị bóp nát.
Rất nhanh, Lục Phiên liền thu hồi sức lực, không có bóp tung viên châu.
Hắn suy nghĩ một chút, nắm viên châu thả vào bên trong Bắc Lạc hồ.
Làm xong những thứ này, Lục Phiên mới phun trào tâm trí, liên kết với Tiểu Lục Phiên bên trong Thiên Nguyên đại lục.

Yêu Vực.
Ở bên trong Thiên Nguyên đại lục, là một nơi tồn tại như cấm địa.
Mặc kệ là chính đạo của Thiên Nguyên đại lục, tỷ như Võ Đế thành, Đại Càn nữ quốc, Khổ phật tự các loại, hoặc là là tà đạo, tỷ như Thiên Hư cung, Tuyệt Đao môn các loại, đều cực kì kiêng kị Yêu vực.
Bên rìa Yêu Vực, đều có cường giả của thế lực khắp nơi trấn thủ.
Mà Thiên Yêu tháp, ở nơi quan trọng nhất của Yêu Vực, theo cách nói của các cường giả Thiên Nguyên đại lục, bên trong Thiên Yêu tháp phong ấn một tên Yêu Tộc vô cùng đáng sợ.
Bên trong cương vực quan đạo Đại Càn nữ quốc.
Tiểu Lục Phiên nằm tại một cây cổ thụ trọc trời, vắt chân lên, còn khẽ rung rung, cực kì thoải mái.
Nhưng, rất nhanh, Lục Phiên ý chí phun trào, Tiểu Lục Phiên lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc gật đầu, giống như là đang tiếp nhận mệnh lệnh gì đó.
Sau một hồi.
Tiểu Lục Phiên khẽ vồ linh khí, linh khí hóa thành một cái mũ vòng tròn, đợi trên đầu, Tiểu Lục Phiên nhắm mắt bay đi theo dòng gió, hướng phía Yêu Vực mà đi.
Hắn bay qua một ngọn núi, thấy được một dòng sông đang chảy nhanh, toát ra vẻ hưng phấn.
Nhảy một cái, đã rơi vào bên trong dòng sông, trong nháy mắt hóa thành vô số dòng nước.
Theo dòng nước chảy về nơi xa.
Tốc độ linh dịch di chuyển bên trong dòng sông, nhanh hơn trên mặt đất vô số lần.
Bởi vì, chỉ cần là nơi có nước, linh dịch đều có thể nhanh chóng tới đó.
Hắn như hóa thành một luồng ánh sáng, di chuyển nhanh chóng bên trong dòng nước đang chảy siết.

Võ Đế thành.
Mạc Thiên Ngữ mang theo mũ rộng vành, mặt nạ từ mũ rộng vành rủ xuống, che khuất khuôn mặt của hắn.
Thế nhưng, mặt nạ mặc dù che khuất được mặt của hắn, lại che không được ánh mắt của hắn.
Hắn nhìn về phía cửa thành Võ Đế thành, chỗ ấy, Nhiếp Trường Khanh một mực tiến bước, không nghe hắn khuyên, đem theo đao vào trong đó.
Mạc Thiên Ngữ trong lòng thở dài.
Hắn khuyên nhủ chính là có ý tốt, người bình thường, hắn còn chẳng thèm khuyên đó.
Vì sao…
Nhiếp Trường Khanh lại không thèm nghe.
Mạc Thiên Ngữ cũng không có cách, Nhiếp Trường Khanh chỉ có thể tự mình cầu phúc đi.
Nhiếp Trường Khanh vào thành, đương nhiên gây ra chú ý.
Người thủ thành Võ Đế thành không có ngăn cản, cửa thành mở ra.
Phố dài phía trước trống rỗng.
Nhiếp Trường Khanh vác lấy đao, khóe miệng nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận