Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 442: Hắn tự tay kết thúc thời đại của Bạch Ngọc Kinh. (2)

Dịch: ming ming
Bờ môi Nghê Ngọc đang run rẩy.
“Đi!”
Ngưng Chiêu nắm lấy Nghê Ngọc.
Oanh!
Linh khí dâng lên.
Mái tóc dài của Ngưng Chiêu bị gió thổi lay động.
Thiền Dực kiếm lập tức bị nàng ném văng ra, mũi chân chạm nhẹ một cái, nổ tung.
Ngưng Chiêu kéo theo Nghê Ngọc đang cõng lấy cái nồi đen, xông lên trời cao.
Kim Đan cảnh vẫn chưa thể bay lượn, chỉ có thể dịch chuyển trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng, thực lực của Ngưng Chiêu rõ ràng đã tăng lên rất nhiều trong Cửu Ngục bí cảnh, lại có thể lấy huyết khí giật chuyển không khí, lôi kéo khí lưu, chân đạp Thiền Dực kiếm xông lên bầu trời.
“Công tử!”
Ngưng Chiêu kéo lấy bàn tay trắng ngà của Nghê Ngọc, hướng về phía Cự Kình cùng tiên đảo, lớn tiếng kêu.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc đều có chút hoảng hốt.
Bởi vì…
Lục Phiên lại đem Hồ Tâm đảo dời lên trên phần lưng của Cự Kình, bay rời khỏi Bắc Lạc.
Lại liên tưởng đến việc Lục Phiên sắp xếp kêu bọn họ đi xông pha Cửu Ngục bí cảnh.
Nghê Ngọc lập tức có chút sợ hãi.
Hai mắt rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm Cự Kình.
“Công tử đây là… Không cần Nghê Ngọc nữa!?”
Khoảng cách càng ngày càng cao, Ngưng Chiêu bay lên đã trở nên cực kỳ khó nhọc, nhất là giờ còn mang theo Nghê Ngọc.
Có cảm giác đã không thể tiếp tục tiến thêm chút nào nữa.
Trên Hồ Tâm đảo, cỏ xanh ung dung.
Lục Phiên nhìn thân ảnh Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc đang cố gắng gượng bay lên, khẽ thở dài một tiếng.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vung lên.
Ông…
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc lập tức bị kéo lên trên Hồ Tâm đảo.
Ngưng Chiêu mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Nghê Ngọc hai mắt rưng rưng.
“Công tử…”
Hai người nhìn Lục Phiên, đều có chút tủi thân.
“Vốn muốn cho các ngươi đi tập trung tu luyện, không ngờ các ngươi lại cố mà xông lên trên đảo.”
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, chầm chậm nói.
Ngưng Chiêu đứng thẳng, “Công tử không cần chúng tỳ nữ hầu hạ nữa rồi sao?”
“Bạch Ngọc Kinh cần quy ẩn, mười năm, trăm năm tiếp theo, thậm chí cả ngàn năm cũng sẽ không xuất hiện trên thế gian, phải rời xa hồng trần thế tục, các ngươi thật sự muốn đi theo?”
Lục Phiên nhìn Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc, nói.
“Công tử đi đâu, chúng tỳ nữ đi đó”
Nghê Ngọc lau lau nước mắt, chân thành nói.
“Không hối hận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận