Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 340: Sinh Tử Lôi, Tiểu Cát… Cái quỷ. (2)

Dịch: ming ming
Tuyết bay đầy trời, bông tuyết chầm chậm rơi xuống mang theo vài phần thanh lãnh, rơi trước mắt Nhiếp Trường Khanh, lung la lung lay hạ xuống.
Nhiếp Trường Khanh vuốt nhẹ thanh Trảm Long nắm tay, nâng chân cất bước, đạp đi trên tuyết, hướng về sâu bên trong mà đi.
Có thể là biết được tin Nhiếp Trường Khanh muốn khiêu chiến.
Nhiếp Trường Khanh đi vài bước, liền đã ngừng chân lại.
Mặt đất đang nhẹ nhàng chấn động.
Nhiếp Trường Khanh híp mắt.
Ngẩng đầu nhìn về đầu đường bên kia, và thấy, cuối phố dài, chỗ khúc quanh tuyết bay ngược lại có sát khí nổ vang.
Các đệ tử nội môn Võ Đế thành chi chi chít chít, tạo thành đội ngũ chỉnh tề từ trong đi ra
Từng bước đi năng nề, khiến cho mặt đất rung lên.
Đệ tử nội môn cả bầy đen ngút ào ra.
Tựa như hắc bang ra nghênh chiến.
Áp lực cực lớn, khiến Nhiếp Trường Khanh bất giác nắm chặc Trảm Long, hắn thật sự sợ, sợ những đệ tử Võ Đế thành này, điên cuồng mà xông ra giết hắn.
Nếu vậy, Nhiếp Trường Khanh dù mọc cánh cũng khó thoát.
Đệ tử dẫn đầu, Nhiếp Trường Khanh không quen.
Nhưng, Nhiếp Trường Khanh đoán, đây chắc là vị đệ tử nội môn đứng hạng thứ mười lăm mà trong thư khiêu chiến nhắc tới.
Bởi vì, tu vi của hắn khiến Nhiếp Trường Khanh cảm thấy hơi có áp lực.
“Ngươi chính là vị nội môn hạng mười lăm kia?”
Nhiếp Trường Khanh nhìn người cầm đầu, thản nhiên nói.
“Đúng, tại hạ là đệ tử nội môn Võ Đế thành, Dương Khôn.”
Nam tử nói.
Nhiếp Trường Khanh gật đầu, chắp tay về phía Dương Khôn, “Xin chỉ giáo.”
Nhưng mà.
Lời nói vừa dứt, trong đám đệ tử nội môn, lại có âm thanh vang lên.
“Ngươi muốn đánh thì đánh sao?”
“Ngươi giết đệ tử Võ Đế thành ta, trận chiến hôm nay, nhất định phải lên Sinh Tử Lôi!”
“Tỷ thí? Đã tới rồi thì đừng hòng rời đi, gặp trên Sinh Tử Lôi.”
Các đệ tử Võ Đế thành đều nhao nháo lên tiếng.
Dương Khôn cũng hai tay khoăn trước ngực, lạnh lùng nhìn Nhiếp Trường Khanh.
“Sát nhân giả, nhân hằng sát chi*, bọn họ muốn giết Nhiếp mỗ, không lẽ… Nhiếp mỗ phải ngoan ngoãn cho bọn chúng giết?”
(Sát nhân giả, nhân hằng sát chi*: Kẻ giết người chắc chắn sẽ bị người khác giết lại)
Nhiếp Trường Khanh nói.
“Bọn hắn tài nghệ không bằng người, cho nên… Chết không thể trách ai được, thế nhưng, bọn hắn dù sao cũng là huynh đệ lớn lên cùng bọn ta, báo thù là chuyện của bọn ta.”
“Khiêu chiến sau này của ngươi, chỉ có thể là Sinh Tử Lôi.”
Dương Khôn nói.
“Mặc dù thành chủ nói không được giết ngươi, thế nhưng… Nếu lên Sinh Tử Lôi, ngươi bị giết, thành chủ cũng sẽ không nói cái gì.”
Dương Khôn lắc lắc cái cổ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Nhiếp Trường Khanh.
“Có gan… Thì lên Sinh Tử Lôi!”
“Đừng làm nhược phu hèn nhát tham sống sợ chết!”
“Muốn mượn đệ tử Võ Đế thành ta để rèn luyện thì đừng có mà rút lui! Tới đây đánh!”
Dương Khôn mỗi nói một câu, thân thể liền tiến về phía trước đạp một bước, khí thế liền cường thịnh mấy phần, khi nói chuyện, thậm chí nước bọt đều muốn phun lên trên mặt Nhiếp Trường Khanh.
Gió lớn lay động, khiến cho áo bào trắng trên người Nhiếp Trường Khanh đều dán thật chặt thân thể.
Đệ tử nội môn Võ Đế thành xung quanh, cũng toát lên nụ cười lạnh lẽo.
“Sinh Tử Lôi?”
Nhiếp Trường Khanh trên mặt không cảm xúc.
Râu ria xồm xoàm trên khóe miệng, hơi hơi nhếch lên.
“Được.”
“Vậy thì… Sinh Tử Lôi.”
Lời nói hạ xuống.
Toàn bộ phố dài bỗng nhiên im lặng.
“Có gan!”
“Thỉnh.”
Dương Khôn nghiêng người, nhìn thẳng Nhiếp Trường Khanh, nói.
Nhiếp Trường Khanh đeo đao, thản nhiên cất bước, không hề sợ hãi.
Sinh Tử Lôi, tại Võ Đế thành cũng rất ít được thấy.
Trừ phi có thâm thù đại hận, trận chiến mới được đưa lên cấp bậc của Sinh Tử Lôi.
Trên Sinh Tử Lôi, mặc kệ sống chết, chỉ có người thắng mới có thể sống mà đi ra lôi đài.
Chính bởi cơ chế tàn khốc này, cho nên, rất ít đệ tử Võ Đế thành khởi động Sinh Tử Lôi.
Mà lần này, Võ Đế thành sôi nổi lên, mặc kệ là nội môn, hoặc là đệ tử ngoại môn, đều là biết được tin tức này.
Cái kẻ xâm nhập từ Hư Không Chi Môn, vậy mà dám đám ứng Sinh Tử Lôi!
Sau đó toàn bộ đệ tử chạy đua nhau.
Toàn bộ Võ Đế thành đều huyên náo lên, rất nhiều đệ tử đang tu hành đều tạm gác tu hành qua một bên, chạy đến giao đấu trường.
Sinh Tử Lôi lôi đài không phải đấu trường bình thường, mà là do một trận pháp sư Nguyên Anh cảnh, đệ nhất trận pháp sư của Võ Đế thành bố trí.
Hai bên khi tiến vào Sinh Tử Lôi giao đấu trường, chỉ có dùng máu trên người mình làm bằng chứng, mới có thể mở ra Sinh Tử Lôi.
Sau khi vào trong đó.
Không ai có thể nhúng tay, cho dù là Nguyên Anh cảnh, muốn cứu người, cũng phải xuyên qua trận pháp trước, mà xuyên qua trận pháp cho dù là Nguyên Anh cảnh, cũng cần thời gian ít nhất nửa chén trà.
Cho nên, đã vào trong Sinh Tử Lôi, chỉ có hai cái tình huống, sống, hoặc là chết.
“Kẻ xâm nhập vĩnh viễn là kẻ xâm nhập, cho dù đã được đặc xá từ thành chủ, ngươi vẫn là chui ra từ nơi Hư Không Chi Môn dơ bẩn đó, lần nữa… Rác rưởi.”
Dương Khôn nhìn Nhiếp Trường Khanh trào phúng nói.
Nhiếp Trường Khanh lại rất bình tĩnh, hắn nhìn thoáng qua Dương Khôn, hắn phát hiện Dương Khôn không phải là đang nói thách, trong mắt đầy trào phúng cùng khinh thường, căn bản không thèm che dấu.
Hắn là thật sự thực khinh thường Nhiếp Trường Khanh, kẻ chui ra từ Hư Không Chi Môn.
Cảm giác về sự ưu việt của đệ tử nội môn đứng hàng mười lăm Võ Đế Thành , khiến hắn cảm giác bị sỉ nhục trước sự khiêu chiến của Nhiếp Trường Khanh.
Hắn cảm giác, Nhiếp Trường Khanh khiêu chiến hắn, dường như là đang vũ nhục hắn.
“Mọi thứ, quyết định trên Sinh Tử Lôi.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Sau đó, bàn tay của hai người ấn trên trận pháp trên thạch bàn, máu chỉ ra .
Trận pháp trên cửa Sinh Tử Lôi mở ra.
Sinh Tử Lôi là một lôi đài hình tròn có diện tích cực kì lớn, hai cái đài quan sát.
Nhiếp Trường Khanh bước vào trong đó, lựa chọn chiến trường bên trái.
Dương Khôn bước vào trong đó, lựa chọn bên phải.
Hai ngưòi xa xa nhìn nhau.
Vào lúc hai người đứng yên, trận pháp xung quanh cửa lôi đài khép kín, khép kín chặt lại.
Bên ngoài.
Đệ tử nội ngoại môn Võ Đế Thành đều đứng bên ở đài quan chiến đều toát ra vẻ hưng phấn, bọn họ không ngừng gào thét! Gào rống!
Sinh Tử Lôi lần này, kích thích khí huyết các đệ tử Võ Đế thành.
Trong lúc truy sát, đã chết rất nhiều vì đệ tử nội môn.
Khiến cho các đệ tử Võ Đế thành đều căm hận Nhiếp Trường Khanh.
Tiếng huyên náo khiến Võ Đế thành như muốn nổ tung.
Trong đại điện, Đỗ Long Dương và đám người Nữ Đế đang thương thảo cách đồ tiên, đều ngây ngẩn cả người.
“Chuyện gì mà náo động như vậy?”
Nữ đế nhíu mày, nói.
Đỗ Long Dương linh thức phóng ra ngoài, cảm nhận được nguyên nhân mọi chuyện mới hiểu ra.
Hắn nheo lại mắt, không ngờ tới, Nhiếp Trường Khanh lại có gan như vậy.
“Môn đồ Lục công tử đang cùng đệ tử nội môn Võ Đế Thành ta tiến hành Sinh Tử Lôi…”
Đỗ Long Dương cũng đành chịu.
Quy định của Sinh Tử Lôi là là do Võ Đế đời thứ nhất định ra, cho dù là hắn cũng không thể phá vỡ.
Nếu Nhiếp Trường Khanh chết trên Sinh Tử Lôi, hắn hơi đau đầu, hắn phải giải thích với Lục Phiên như thế nào đây.
Nếu là bởi vì chuyện này, mà khiến cho kế hoạch đồ tiên đổ vỡ, Đỗ Long Dương thật sự là không ra nước mắt.
Trên Sinh Tử Lôi, sinh tử theo mệnh trời, không ai có thể nhúng tay vào.
Nhưng, Đỗ Long Dương cảm thấy, lúc này đây… hắn có lẽ thật sự phải ra tay , để cho kế hoạch đồ tiên được thuận lợi, đành phá luận một lần…
Dù sao, quan hệ của Nhiếp Trường Khanh và Lục công tử chính là ràng buộc duy nhất.
So với đồ tiên kế hoạch, chỉ cái Sinh Tử Lôi, không đáng là cái gì.
“Ồ?”
Nữ đế nghe vậy, đôi mắt sáng ngời.
“Môn đồ Lục công tử sao?”
Linh thức nàng khẽ động, hướng về phía Sinh Tử Lôi mà đi.
Viên Thượng đại sư do dự một chút, cũng phát ra linh thức, chú ý trận chiến này.
Mà trên Sinh Tử Lôi.
Nhiếp Trường Khanh từ từ rút ra Trảm Long, đao ý khẽ động.
Nơi xa.
Dương Khôn tay cầm một thanh trường thương, lạnh như băng nhìn thẳng về phía Nhiếp Trường Khanh.
“Ngươi khiêu chiến ta, bởi vì ta chỉ có tam chuyển Kim Đan đúng không?”
“Đáng tiếc… tin tức của ngươi lạc hậu rồi, hiện giờ ta… Là tứ chuyển Kim Đan!”
“Chuẩn bị chịu chết đi!”
Dương Khôn trên mặt lộ nụ cười trào phúng, hắn không hề ức chế khí tức, cười lạnh nói.
Lời nói vừa dứt, mũi thương run lên, chợt có âm thanh nổ ra, thân hình phóng về phía Nhiếp Trường Khanh.
Mà Nhiếp Trường Khanh nghe vậy, sắc mặt cũng chợt biến đổi.
Tứ… Tứ chuyển?
Quẻ của Mạc Thiên Ngữ… quả nhiên không đáng tin cậy!
Tuy rằng Mạc Thiên Ngữ kêu hắn đừng tới khiêu chiến, nói sẽ có nguy hiểm.
Nhưng, Nhiếp Trường Khanh vẫn là muốn nói một câu…
Tiểu Cát… cái quỷ a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận