Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1326: Người nhà của Trúc Lung, luyện khí tầng mười hai (3)

1238 chữ
Ngoài Bất Chu Phong, Thiên Đạo Thụ đang liên tục lay động, mơ hồ hình thành một khuôn mặt người. Khuôn mặt lộ vẻ sốt ruột nhưng cũng không thể làm gì được.
Trên Bất Chu Phong, tâm thần Lục Phiên chảy vào bên không gian ý thức của Trúc Lung. Vừa vào trong, lông mày của Lục Phiên lông mày không khỏi nhướng lên bởi vì ở bên trong không gian ý thức của Trúc Lung có một đôi đôi mắt rất lớn….
Đôi mắt nằm ngang trải dài trong không gian ý chí, phát ra uy áp vô tận.
Mà lúc này thân hình của Trúc Lung như lá thu mất kiểm soát lung lay bay về hướng đôi mắt, không ngừng lại…...
Giống như là bị một lực hút thần bí nào đó dẫn dắt.
Khó trách nàng đột phá bị thất bại, rõ ràng bên trong không gian ý thức của Trúc Lung có một tồn tại rất mạnh đang làm loạn.
“Dám hãm hại áo bông nhỏ của Lục Bình An ta…... ” trong mắt Lục Phiên toát ra sát khí.
Hắn nghĩ lại mà sợ, nếu không phải hắn phát hiện sớm, nếu hắn đến chậm một chút thôi thì tình hình sợ là sẽ hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.
Trong không gian ý thức, thân hình Lục Phiên biến thành ảo ảnh như bay qua hư không, hướng về phía con mắt to lớn kia.
Trúc Lung cảm thấy mình không còn đủ tỉnh táo, bản thân đang bị một lực hút rất mạnh kéo đi. Nàng nhắm chặt đôi mắt, lông mi khẽ run, ngẩng đầu lên bầu trời, ở đó có một đôi to lớn, trong đôi mắt đó loé ra hàng vạn ánh sáng.
Dường như có một lực lượng thần bí mà khí áp của lực lượng này khiến nơi sâu trong linh hồn nàng khẽ rung động.
Đôi mắt này là của ai?
Trong lòng Trúc Lung tràn ngập nghi vấn.
Trong lúc mơ hồ Trúc Lung cảm thấy đôi mắt kia có vài phần quan hệ với mình.
Nhưng mà giờ phút này tâm trí của Trúc Lung không để ý tới điều đó, cho dù có quan hệ thì thế nào?
Nàng đang trong giây phút mấu chốt đột phá cảnh giới Đại La Tiên, nàng phải thoát khỏi lực hấp dẫn của đôi mắt này. Nếu không đột phá thất bại rất có thể bản thân mình sẽ chết.
Cho nên, Trúc Lung bắt đầu giãy dụa.
Lông mi của nàng khẽ rung muốn mở mắt ra.
Nhưng mí mắt nàng trở nên rất nặng nề, giống như có bao cát ngàn cân dính ở trên mí mắt, muốn mở ra là rất khó khăn.
Trúc Lung cố gắng thử nhiều lần, cuối cùng trong không gian ý thức tối tăm, nàng xé rách bóng tối trước mắt, hai mắt mở ra.
Trong đôi mắt đen trắng của Trúc Lung bắn ra ánh sáng chói chang đến vạn dặm.
Tiên thiên âm dương nhị khí hoà vào nhau như hóa thành mãnh thú vô cùng mạnh mẽ, tấn công về hướng đôi mắt trên bầu trời.
Khiến Trúc Lung kinh ngạc chính là đôi mắt trên bầu trời kia cũng hóa thành hai màu đen trắng. Giống hệt đôi mắt của nàng.
Trúc Lung chỉ cảm thấy thần thông vô địch của mình, vào giờ phút này hoàn toàn tan biến. Đây là …....
Lần đầu tiên, Trúc Lung cảm thấy mình không biết làm thế nào, đối phương thế mà lại cũng biết âm dương thần thông?
“Con nối dõi của ta….”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, vọng ra khắp mọi ngóc ngách bên trong không gian ý thức.
Trúc Lung chỉ cảm thấy mình như đang ở trong không gian vô biên, ở đây nàng nhìn thấy một cự thú khủng bố vô cùng khổng lồ, cự thú này che khuất bầu trời, mỗi một chiếc vảy trên người cự thú chính là một thế giới…
Mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Không”
“Ta có cha rồi!”
Trúc Lung cảm thấy tinh thần của mình gần như bị kéo đi nhưng ngay giây phút cuối cùng, nàng tỉnh táo lại, cắn răng nói.
Dứt khoát chặt đứt liên hệ với sinh linh khủng bố kì lạ kia…
Dường như sinh linh kia hơi sửng sốt một chút.
Ngay lúc này Lục Phiên xuất hiện gần đôi mắt trong không gian ý thức, hắn vung truyền đạo đài lên trực tiếp đánh xuống.
Kích hoạt phù văn khủng bố che kín bầu trời, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian ý
thức…...
“Áo bông nhỏ của Lục mỗ ta ngươi cũng dám có ý định lấy đi sao?
Trong con ngươi to lớn toát ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nó nhìn về hướng Lục Phiên.
Ánh mắt đó gây ra cho Lục Phiên áp lực cực lớn, có thể tưởng tượng chủ nhân của đôi mắt này mạnh đến cỡ nào.
Quan trọng nhất là …...
Lục Phiên không bao giờ ngờ tới, đối phương lại có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong không gian ý thức của Trúc Lung.
Đôi mắt đen trắng kia nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Lục Phiên giống như đang bảo vệ con, không chút sợ hãi nhìn lại.
Hai bên nhìn nhau, bầu không khí mơ hồ trở nên kỳ lạ.
Trúc Lung thấy Lục Phiên xuất hiện thì vô cùng cảm động, là cha!
Trong tình huống nguy hiểm vừa rồi là cha cứu nàng.
“Là ngươi…”
Một lúc lâu sau, giọng nói nặng nề vang lên, trong giọng nói chứa đựng vài cảm xúc phức tạp.
Sau đó, cặp mắt kia nhìn Trúc Lung thật sâu, từ sâu trong con ngươi chiếu ra tia sáng đen trắng rồi mới từ từ nhắm lại. Cuối cùng, bầu trời trong không gian ý thức của Trúc Lung trở nên tối đen. Lục Phiên chậm rãi thở ra một hơi.
Nhìn đôi mắt biến mất, thân thể hắn mới dám thả lỏng.
Hành động của sinh linh này thần bí khó lường, chỉ cần một đôi mắt thôi cũng tạo ra áp lực cực lớn
lên hắn.
Lục Phiên cũng không thể xác định sinh linh vừa rồi mạnh đến cỡ nào…...
Nếu thật sự đánh nhau hắn có thể đỡ nổi hay không.
Nhưng câu nói cuối cùng trước khi cự thú kia biến mất có ẩn chứa sự ngạc nhiên, sự ngạc nhiên này giống như không thể tin nổi khi gặp được người quen cũ.
Điều đó khiến Lục Phiên có chút nghi hoặc, hắn đối với cự thú này hoàn toàn không quen biết, ít nhất hắn không có bất kỳ ấn tượng nào cả, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với đối phương …. “Hắn thực sự là ai?”
Vì sao đối phương lại tỏ ra quen biết hắn?
Từ trong đôi mắt cự thú kia chiếu xuống hai dòng ánh sáng một đen một trắng lên trên thân thể
Trúc Lung.
Ban đầu Lục Phiên định ngăn cản, nhưng trong dòng ánh sáng đó hắn cảm ứng được sóng dao động Pháp Nghĩa.
Lục Phiên do dự một chút, không ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận