Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 989: Nếu như hắn không là Nhân Hoàng (2)

1599 chữ
Nhân gian truyền tai nhau về truyền thuyết ma nữ đỉnh Bất Chu rằng: tính tình của nàng ta không tốt, giết người quen thói.
Nhân Hoàng bất kính với ma nữ như thế, sợ là lại dẫn đến tai kiếp khác.
Ngay vừa lúc Đạm Đài Mạc Kiệt vừa dứt câu.
Thiên Đạo thụ run lắc dữ dội, các nhánh cây bị kéo xuống rồi lại bay lên.
Xung quanh dường như đều bị quất nát.
Đạo quả đáng ra phải rơi xuống thì lại lần lượt vỡ tan rồi biến mất trong không khí.
Mọi người xôn xao.
Đạm Đài Mạc Kiệt không quan đến điều đấy, ngược lại hắn còn cười ha hả.
Hai mắt hắn sáng ngời, muốn leo lên đỉnh Bất Châu, nhưng khi hắn mới đi đến lưng chừng núi, một
cỗ khí tức kinh khủng vô song lan tràn.
Cả ngọn núi Bất Phong này rung động kịch liệt.
Trong mơ hồ, tóc của Đạm Đài Mạc Kiệt bay lên, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng vàng, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh Trúc Lung thoắt ẩn thoát hiện, giọt máu vàng trong ngực đập cuồng nhiệt.
Mặc dù hắn đã biết đáp án là gì, thế nhưng hắn cũng đang có mục tiêu lớn hơn.
Lục Phiên không nói nên lời, tên Đạm Đài Mạc Kiệt này, quả nhiên là một tên vô cùng thô bạo. Cái giọt máu vàng bám người người hắn chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì, biến Đạm Đài Mạc Kiệt thành như thế này, không thể nào không liên quan đến giọt máu vàng kia được.
Lại còn dám tòm tèm đến Trúc Lung, sớm muộn gì cũng sẽ bị đập chết thôi.
Lục Phiên nheo lại mắt, khóe mắt hắn cong cong.
Trong mơ hồ, Lục Phiên dường như nghe thấy được nhịp đập của giọt máu vàng, cũng dường như thấy được năng lượng không ngừng tỏa ra từ giọt máu vàng khiến sức mạnh của Đạm Đài Mạc Kiệt trở nên ngày càng mạnh mẽ.
Mà đây chính là thứ mà Lục Phiên Uống một ngụm Thiên Tiêu tửu.
mong
muốn.
Xắn tay áo lên, nhặt các quân cờ lên.
Cờ lại tiếp tục rơi trên bàn cờ.
Tai kiếp, vẫn còn đang tiếp tục.
Lại một tai kiếp được sinh ra, ban ngày kéo dài liên tục, trời nắng như đổ lửa.
Từ sa mạc vô tận, không biết đâu ra vô số châu chấn bay đến, bao vây tứ phía, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ kinh đô.
Lương thực bị châu chấu gặm ăn sạch sành sanh, thậm chí cả vỏ cây cũng không còn sót lại.
Dân chúng tại kinh đô vô cùng đau đớn, đối mặt nạn châu chấu, bọn họ đành phải trốn ở trong phòng, run lẩy bẩy.
Vô số châu chấu bay đến, chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ được tốc độ biến mất màu xanh của cây cỏ tại Đế Kinh.
Đạm Đài Mạc Kiệt vô cùng tức giận, phái các tu hành giả đi giết sạch đám châu chấu này.
Nhưng mà đám châu chấu này dường như sinh ra từ vô tận, vừa xử xong đám này thì đám khác lại tấp nập bay đến, dày đặc che kín cả bầu trời.
Tốc độ diệt châu chấu của các tu hành giả không địch lại tốc độ sinh sôi của chúng.
Ngự hoa viên của Đế Kinh chỉ trong chốc lát đã không còn lại gì.
Hình ảnh kinh hoàng này khiến vô số người hoảng sợ.
Thế nhưng, vấn đề quan trọng nhất là, không có lương thực.
Thế là đã xảy ra khủng hoảng.
Dân chúng tại Đế Kinh giấu lương thực trong nhà nhưng vẫn bị đám châu chấu kia nuốt chửng. Tiếng kêu rên không ngừng truyền khắp đại địa.
Có quan viên không nhìn nổi cảnh dân chúng lầm than, kiến nghị với Đạm Đài Mạc Kiệt, hi vọng Nhân Hoàng có thể mở kho thóc của Đế Kinh
“Không sao, nạn châu chấu sẽ qua nhanh thôi, trẫm đã cho Huyền Vũ Vệ đi tiêu diệt đám châu chấu đó rồi”
“Trẫm không tin rằng đám châu chấu là vô tận. Đạm Đài Mạc Kiệt thản nhiên nói.
Vị quan kia nghe xong, cắn rang nói, “Bệ hạ, con dân của ngài sắp chết đói rồi ạ!”
“Phát thóc là lựa chọn tốt nhất rồi ạ!”
Ánh mắt Đạm Đài Mạc Kiệt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
“Ngươi thì biết cái gì?!”
“Trẫm bây giờ đang đấu với trời!”
“Trẫm tin tưởng với năng lực của trẫm có thể thuận lợi mà chống lại và vượt qua mấy cái tai kiếp này… Phát thóc? Một khi phát thóc thì không phải là tương đương với việc trẫm nhận thua với ông trời sao?!”
Đạm Đài Mạc Kiệt đứng im lặng hồi lâu đứng lên, cả giận nói.
Trên đại điện, yên tĩnh không một tiếng động.
Từng vị người hầu toàn bộ cúi đầu, không dám nói gì, e ngại uy thế của Đạm Đài Mạc Kiệt.
Vị quan viên kia nghe xong những lời này, trong lòng nguội lạnh.
“Đạm Đài Mạc Kiệt ngươi không xứng là Nhân Hoàng! Ngươi không xứng!”
“Nhân Hoàng không nên tu hành, Nhân Hoàng không nên tu hành! Một khi tu hành… đất nước loạn lạc, dân chúng lầm than!”
Dường như lương tri quan viên thức tỉnh, gần như phát điên mà gầm to lên giữa đại điện, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Mạc Kiệt.
Toàn thân Đạm Đài Mạc Kiệt có một tầng ánh sáng vàng bao phủ, sự tức giận dâng lên cuồn cuộn. “Giết!”
Một thân ảnh mang giáp vàng đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh vị quan viên kia, mang theo lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt qua cổ, đầu quan viên bay lên cao thật cao rồi rơi xuống giữa đại điện.
Máu tươi bắn kháp toàn bộ đại điện, làm cho đại điện tràn ngập mùi máu tươi.
Sau khi giết chết vị quan viên này, nạn châu chấu càng ngày càng tệ hại hơn, lúc này, tai kiếp lại thay đổi…
Màn đêm vĩnh viễn buông xuống.
Tháng ngày chỉ ngày không đêm dừng lại, ánh nắng biến mất, để lại màn đêm lạnh lẽo.
Trong những con sông khô cạn kia, mặt đất xuất hiện vô số hố nhỏ, rắn lít nha lít nhít trong lòng đất bò ra.
Nhưng đó không phải điều làm cho dân chúng sợ hãi nhất!
Lần này chỉ còn lại đêm tối, không có một chút ánh sáng, cả đại lục chỉ là một màn đen bất tận.
Người ta dường như còn nghe thấy tiếng gào thét của oan hồn.
Quỷ môn mở rộng, bách quỷ trong đêm tối đi ra ngoài.
Dân chúng trong Đế Kinh lại một lần nữa sợ hãi tột độ, run lẩy bẩy mà trốn trong nhà.
Đạm Đài Mạc Kiệt vẫn như cũ, hắn thờ ơ.
Trong đêm tối bất tận, giọt máu vàng trong trái tim hắn nhảy lên, vô cùng sáng.
Dường như muốn chiếu sáng cả Đế Kinh, hắn cho dân chúng thắp đuốc, làm cho Đế Kinh sáng như ban ngày.
Phái tu hành giả tiêu diệt rắn độc, bắt bách quỷ.
Đấu với trời, Đạm Đài Mạc Kiệt rất là nghiêm túc.
Bắc Lạc thành.
Hiện tại Bắc Lạc thành thu nhận ngày càng nhiều lưu dân từ Đế Kinh.
Phạm vi ảnh hưởng của tai kiếp không ảnh hưởng đến Bắc Lạc thành.
Mà Bắc Lạc hiện tại cũng không có nhàn rỗi.
Từng vị từng vị tiên nhân Ngũ Hoàng hạ phàm, làm cho cả thành Bắc Lạc như đang sống lại. Bá Vương, Đường Nhất Mặc, Lữ Mộc Đối, Mạc Thiên Ngữ,... đều là những nhân vật quan trọng. “Nhân Hoàng tàn bạo, khiến Thiên Đạo giáng tai kiếp để trừng phạt, tai kiếp sông máu, tai kiếp bệnh tật, tai kiếp ngày trắng, tai kiếp châu chấu… đều là những tai kiếp làm cho người ta phải rùng mình. May mà, tai kiếp chỉ xảy ra ba ngàn dặm quanh Đế Kinh…
“Thế như khí vận của nhân tộc mơ hồ trên đà sụp đổ, một khi nó sụp đổ thì. .. những tai kiếp này có thể sẽ bao trùm lên toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục, đến lúc đó, dân chúng thực sự sẽ lâm vào cảnh lầm
than!”
Hắn bấm ngón tay tính gì đấy.
“Ta trực tiếp đánh chết Đạm Đài Mạc Kiệt, sau đó mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Đường Nhất Mặc hai tay quấn băng, trong lòng hắn như có một vụ nổ lớn, hùng hổ nói:“Ngươi không giết được hắn, mặc dù chút tai kiếp này có thể tiêu hao khí vận của Đạm Đài Mạc Kiệt nhưng dù sao hắn vẫn là Nhân Hoàng.”
“Hắn có khí vận của nhân tộc bảo hộ. Nếu ngươi đi giết hắn thật, có lẽ là có đi không về đấy. Bá
Vương nói.
Bá Vương vốn dĩ cũng có nghĩ qua cách này. Nhưng khi nhìn thầy Đạm Đài Mạc Kiệt thì cũng hiểu rằng không giết được hắn.
Trên người hắn ta được bảo hộ bởi khí vận, đây chính là bảo hộ tốt nhất rồi.
Khí vận của nhân tộc không sụp đổ thì Đạm Đài Mạc Kiệt không thể nào chết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận