Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 627: Con lừa trọc, đến lúc kết thúc nhân quả rồi (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Cổ mộ muốn mở ra!
Cái cổ mộ trống rỗng này từ khi xuất hiện đã nhấc lên phong ba không nhỏ trong Ngũ Hoàng đại lục, cơ hồ toàn bộ tu hành giả cường đại của Ngũ Hoàng đều tụ tập tới bên ngoài cổ mộ.
Phía trên Hãn Hải, phong ba mãnh liệt.
Từng đạo thân ảnh đứng lặng ở trên mặt biển, tùy ý mặc sóng gió hết đợt này đến đợt khác đánh sâu lên thân hình bọn họ.
Đạt tới Nguyên Anh Cảnh đã có thể phi hành, ở đây không ít tu hành giả đều đã bước vào Nguyên Anh Cảnh.
Nhưng mà ngược lại không phải bọn họ không muốn phi hành, mà là, theo cổ mộ phát ra dao động càng lúc càng kịch liệt, lực áp bách trong không khí liền càng lúc càng lớn, áp chế người ta kịch liệt đến không cách nào nhúc nhích, thậm chí ẩn ẩn có chút thở không nổi.
Tề Lục Giáp chắp tay sau lưng, lưng hắn hơi còng, trên mặt, khe rãnh đan xen, nếp nhăn tung hoành.
Hắn nhìn chằm chằm cổ mộ, khuôn mặt có chút xúc động.
Thân là Lục Giáp Trận Tông tông chủ, lưng đeo trách nhiệm khôi phục vinh quang của thời đại “Hạo Đế”, áp lực tự nhiên là rất lớn.
Nhưng mà nửa đời trước của hắn ngoại trừ Cửu Tự Trận Ngôn ra, căn bản không có tìm kiếm ra bất cứ tin tức gì có quan hệ với Hạo đế.
Thậm chí lang bạt kỳ hồ, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Mà hiện giờ, lại ngay lúc sinh mệnh hắn sắp đi đến cuối, phát hiện toà cổ mộ từ thời đại Hạo đế này.
Tòa cổ mộ này, nói không chừng chính là mộ táng của Hạo Đế.
Cho nên, hắn kích động a.
Bất quá, rất nhanh, Tề Lục Giáp ngẩng đầu.
Hắn có thể nhìn thấy, bên ngoài vòm trời có tiếng nổ vang đáng sợ đang vang vọng.
Trận pháp hắn bố trí ở bên ngoài Ngũ Hoàng bị kích hoạt rồi, đang phát ra tiếng run run.
Tề Lục Giáp thần sắc hơi đổi.
“Quả nhiên tới.”
Tề Lục Giáp thở dài một hơi.
“Sư tôn, cái gì tới?”
Lý Tam Tuế một thân đạo bào bay phất phới, nhìn sư tôn, nghi hoặc dò hỏi.
Nhưng mà, Tề Lục Giáp cũng trầm ngâm không có nói.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều áp lực, không nên để những người trẻ tuổi này tới gánh vác.
Ầm ầm ầm!
Hãn Hải đang run rẩy, tựa hồ có khí cơ đáng sợ đang tràn ngập.
Toà vô tự mộ bia chót vót ở trên Hãn Hải đang khếch tán ra dao động huyền bí.
Cung khuyết ráng màu càng thêm tươi thắm, bốc hơi làm cả đám mây trên vòm vòm trời cũng biến sắc.
Trước toà vọng lâu cổ xưa kia, cửa thành đang hơi hơi rung động, tựa hồ có bụi bặm chấn động rớt xuống, mang theo một đoạn lịch sử dày nặng bụi bặm, mỗi một viên đều trầm trọng vạn phần, không ngừng đổ vào trong nước biển, rồi phát ra tiếng vang ầm ầm.
Kẽo kẹt…… Kẽo kẹt……
Một âm thanh cổ xưa vang vọng, làm nước biển vốn chấn động lại càng trở nên run rẩy.
Trước vọng lâu cổ xưa, cửa thành mở.
Đương một cái khe hở lộ ra mà ra thời điểm.
Cường đại sóng gió bắt đầu không ngừng thổi quét mà ra, nước biển bị thổi khai.
Mọi người quần áo đều bị thổi quét cao cao giơ lên.
Mọi người nâng tay lên, ngăn cản sóng gió, sắc mặt đều trở nên có vài phần khó coi.
Cỗ sóng gió này, âm lãnh, đáng sợ……
Như là muốn triệt để đông cứng linh hồn người ta vậy.
“Đây là cơ duyên thuộc về Hư Vô Thiên…… Các ngươi là sinh linh của Cao Võ Thế Giới đầu tiên của Hư Vô Thiên, cơ duyên này phải nắm chặt, tòa cổ mộ này lại xuất hiện ở Ngũ Hoàng, chỉ e đây cũng là một loại vận mệnh chú định.”
Tề Lục Giáp sợi tóc hoa râm bị thổi không ngừng phiêu đãng.
Hắn nhìn qua mỗi một vị tu hành giả ở đây.
Hít sâu một hơi nói: “Làm Ngũ Hoàng tu hành giả, các ngươi nhất định phải hảo hảo nắm lấy cơ hội, bên trong cổ mộ khả năng sẽ có truyền thừa của chí cường giả, thậm chí là của Đại Đế Chân Tiên, nhớ kỹ…… Nhất định đừng để cơ duyên này rơi vào tay đám cường giả từ các giới khác của Cửu Trong Thiên!”
Tề Lục Giáp nói.
Lưng hắn còng xuống, lời nói như là một vị trưởng giả dặn dò hậu bối.
Ngũ Hoàng tu hành giả, sắc mặt đều là căng thẳng.
Đối với vị lão giả này, mọi người đều rất kính nể.
Bọn người Bá Vương biết được, người này dùng tánh mạng khí huyết của bản thân bày trận, chặn rất nhiều cường địch đại năng.
“Chúng ta đã biết.”
Mọi người nghiêm túc nói.
Tề Lục Giáp cười cười.
Hắn ngẩng đầu, từng bước một, áo vải thô tung bay, lại là giống như bước lên trời, hướng tới thiên ngoại mà hành tẩu.
Theo hắn hành tẩu, trên người lại là tản mát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ cường tuyệt.
Đây là khí tức thuộc về đại năng.
Tề Lục Giáp tuy rằng thương thế chưa từng khỏi hẳn, nhưng vẫn như cũ có thực lực cấp đại năng.
Hơn nữa, hắn ở bên ngoài Ngũ Hoàng bố trí trận pháp, hắn có lẽ còn có thể còn có chút thực lực, nắm chắc có thể thoáng ngăn cản một phen.
Phía trên Hãn Hải.
Nhìn Tề Lục Giáp từng bước một bước lên đỉnh cổ mộ tản mát ra áp lực, phóng lên cao.
Mọi người sắc mặt đều trở nên trầm trọng.
Lý Tam Tuế càng là có chút hoảng loạn, chẳng lẽ sư tôn của mình liền phải rời đi như vậy?
Tuy rằng cùng sư tôn ở chung không lâu sau, nhưng mà, Lý Tam Tuế vẫn rất luôn kính nể vị lão sư hoà ái này.
Oanh!
Thân hình Tề Lục Giáp biến mất.
Mà mọi người chú ý một chút, cũng không có tiếp tục dừng lại quan sát Tề Lục Giáp.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm cổ mộ kia, bởi vì, phía sau Vô Tự mộ bia, vọng lâu thành môn đã hoàn toàn mở ra……
Bên trong vọng lâu, thất thải hà quang không ngừng lập loè, như là tiên nhân di tích vừa xuất thế, phát ra dụ hoặc vô cùng.
Nhưng mà, toà vọng lâu thành môn kia vừa mở ra, thành động lại là đen như mực.
Tất cả mọi người đứng lặng, không có ai dám vọng động.
Lúc trước tao ngộ qua tiên nhân di tích, không ít người liền gặp qua giáo huấn, bị di tích Thời Gian Trường Hà quét qua, thọ nguyên bị rút cạn, thê thảm chết già.
Bí cảnh bực này, tuyệt đối ẩn chứa vô thượng nguy cơ.
Mỗi người đều cảnh giác vạn phần.
Cơ duyên là thứ tốt, nhưng là, đại cơ duyên chân chính, đồng thời luôn đi cùng với đại nguy cơ.
Bên ngoài Hãn Hải.
Có người đi bộ mà đến, đối lập với nơi xa.
Là một vị trung niên nam tử, nở nang như ngọc, một thân áo vải thô, giống như lão nông giả, nhưng mà người này lại có khí chất vô cùng độc đáo .
Người này đúng là Lục Trường Không.
Lục Trường Không hiện giờ tu vi chỉ là Nguyên Anh Cảnh, bất quá hắn chuyến này đi cũng không phải vì chiến đấu, hắn chỉ là muốn nhìn xem bên trong cổ mộ sẽ có linh dược gì.
Cho nên, hắn cũng không muốn tranh, đứng xa xa, chờ cổ mộ xuất thế, liền sau đám đông cùng vào xem một chút.
Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là Nguyên Anh Cảnh, tranh cũng chưa chắc tranh được.
Mặt biển nổi lên gợn sóng.
Bộ Nam Hành ngồi xếp bằng ở trên mặt biển, nhìn tu hành giả bên người bộ dạng như lão nông .
Hắn theo thói quen hướng tới Lục Trường Không cười cười, nói.
“Các hạ cũng vì đoạt bảo mà tới?”
Bộ Nam Hành cười, có chút tự quen thuộc chào hỏi.
Lục Trường Không lắc lắc đầu: “Tại hạ thực lực thấp kém, chỉ là tới xem chút náo nhiệt, tại hạ yêu thích trồng một ít linh dược linh thực, nếu là bên trong cổ mộ có linh dược trân quý, muốn kiến thức một chút, ghi chép vào bên trong 《 Bách Thảo Phổ 》của tại hạ.”
Lục Trường Không ngược lại cũng ôn hòa, đưa tay không đánh mặt kẻ tươi cười.
Huống chi, Bộ Nam Hành trước mặt tu vi so với hắn cao hơn nhiều, hắn cũng chưa chắc đánh lại.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận