Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 294: Tu tiên. . . Chẳng lẽ là một âm mưu? (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trận đại chiến giữa Đại Huyền và Tây Lương kết thúc, thiên hạ tạm thời bình tĩnh trở lại.
Lúc trước Tây Lương hùng hổ dọa người, nhưng giờ không tiếp tục cường thế nữa, ngược lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thế nhưng, người đời cũng không xem nhẹ Tây Lương, thậm chí còn rất sợ hãi, Tây Lương càng yên ắng bao nhiêu thì khi hành động càng đáng sợ bấy nhiêu.
Có lẽ, họ đang ẩn giấu một âm mưu khủng bố nào đó.
Trận đánh cược giữa Tây Lương và Đại Huyền cũng không nhiều người biết, cho nên toàn bộ thiên hạ cũng khó mà bình tĩnh, không ai dám gây nên sóng gió gì.
Tuy nhiên, một ít người nhạy cảm lại cảm thấy có một mạch nước ngầm khổng lồ đang cuộn trào trong thiên hạ.
. . .
Đại Huyền quốc.
Thiên Hàm quan.
Tuyết bay rì rào trên bầu trời Thiên Hàm quan, làm Thiên Hàm quan vốn cổ kính nay lại có thêm mấy phần xơ xác tiêu điều.
Tuyết trắng mênh mông trước Thiên Hàm quan, thế nhưng, ai có thể biết được dưới tuyết trắng này đã chôn vùi bao nhiêu xương khô?
Lúc trước, các bộ lạc Tây Nhung dưới sự chỉ huy của Tây Nhung Vương đã tiến đánh Thiên Hàm quan, vô số tướng sĩ Bắc Quận chôn xương nơi cát vàng, thây phơi khắp nơi.
Dưới mỗi tấc đất Thiên Hàm quan đều ẩn chứa những câu chuyện xưa, ẩn chứa máu và nước mắt.
Đại Huyền mặc dù xuất binh chinh phạt Chu, tuy nhiên, vẫn không hề lơ là việc phòng ngự tại Thiên Hàm quan.
Bởi vì, Đạm Đài Huyền hiểu rõ, dù cho các bộ lạc Tây Nhung đã bị Lý Tam Tư và Nhiếp Trường Khanh trục xuất tới phần cuối của thế giới, thế nhưng. . . Nói không chừng bọn hắn sẽ quay đầu trở lại.
Thiên Hàm quan là vùng biên giới quan trọng, cực kỳ trọng yếu, Đạm Đài Huyền không dám lơ là chút nào.
Trước kia, vị trí của Thiên Hàm quan đối với Đại Chu là cực kì trọng yếu, mà bây giờ, đối với Đại Huyền quốc mà nói, thì càng quan trọng hơn.
Trên tường thành cao ngất.
Có từng vị binh lính mặc áo giáp đứng canh, mặc dù thời tiết lạnh lẽo, tuy nhiên, bọn hắn lại bất động như núi, đôi mắt sắc bén như mắt ưng.
Tuyết trắng mênh mông cũng không thể cản trở tầm nhìn của bọn họ.
Từ Thiên Hàm một đường nhìn về hướng tây, xuyên qua những cánh đồng tuyết bát ngát, sẽ thấy được mảnh sa mạc được bao trùm bởi cát vàng.
Lúc trước, các bộ lạc Tây Nhung bị Nhiếp Trường Khanh trục xuất vào sa mạc đằng đẵng này.
Trong sa mạc, bão cát cuốn qua.
Bỗng dưng.
Lại có một đội quân bọc mặc áo da dê, bờ môi khô nứt từ trong bão cát đi ra.
Bọn hắn đi bộ từ xa mà đến, từ trong bão cát dần dần hiện rõ thân hình.
Bọn hắn cuối cùng cũng bước ra khỏi sa mạc, đạp trên tuyết trắng.
Những người mặc da dê này, dồn dập quỳ trên mặt đất, bọn hắn vui đến phát khóc, trong miệng phát ra những ngôn ngữ khó hiểu.
Một người trong đó đứng lên, hắn rút dao sắc bên hông ra, chỉ về bầu trời phía xa.
Thì ra xuyên qua “Khôn cùng hoang mạc”, ở một nơi khác, thật sự có một mảnh đất màu mỡ nhiều màu sắc như lời của những dị tộc lưu lạc vào vương quốc của bọn họ đã nói.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, thật sự là một phát hiện vĩ đại.
Vua của bọn hắn, dẫn dắt thiết kỵ đạp khắp hoang mạc, bảy vương quốc cổ lão trong hoang mạc sau khi bại trận dưới vó ngựa của bọn hắn thì toàn bộ đều đã quy thuận, vua của bọn hắn bách chiến bách thắng, thiết kỵ của bọn hắn cũng bách chiến bách thắng!
Những người này cuồng nhiệt, tham lam nhìn tuyết bay đầy trời, trong bọn hắn có người bốc tuyết trắng trên mặt đất lên, nhét vào trong miệng.
Trong hoang mạc cằn cỗi, mỗi một giọt nước đều vô cùng trân quý, mà bây giờ, bọn hắn có một nguồn nước dồi dào!
Sau khi cơn hưng phấn qua đi, những người này liền dồn dập trở mình lên ngựa.
Vốn mỗi người bọn họ đều có một con ngựa cho riêng mình.
Thế nhưng sau khi đi qua hoang mạc, rất nhiều ngựa đã bị chết khát rồi, số ngựa bây giờ còn lại, không thể chở hết bọn hắn được.
Bọn hắn chịu lấy gió tuyết một đường đi về phía trước.
So với cát vàng đằng đẵng, mai táng vô tận thi cốt trong hoang mạc mà nói, trời băng đất tuyết này trong mắt họ lại có vẻ rất đáng yêu.
Bọn hắn một đường đi về hướng đông.
Cuối cùng. . .
Khi tia nắng ban mai vừa chiếu rọi khắp mặt đất, bọn hắn đã thấy được một tòa thành trì nguy nga!
Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ đến ngây người.
Những dị tộc lưu vong kia không có lừa bọn họ, vượt qua hoang mạc cằn cỗi, thật sự là tồn tại một quốc gia có nền văn minh rực rỡ.
Vua của bọn hắn sai bọn họ tới tìm kiếm quốc gia này, tìm hiểu xem nó có thật hay không.
Bây giờ, hết thảy đã chứng minh nó là sự thật.
Tường thành nguy nga cao ngất, trên tường thành có những binh lính mặc áo giáp đẹp đẽ.
Những hình ảnh này mang đến sự trùng kích dữ dội cho những dị tộc vừa mới vượt qua hoang mạc.
Bọn hắn thảo luận không ngừng trong trời tuyết mông lung, thậm chí còn cãi lộn với nhau.
Hồi lâu sau, những người này đã có quyết định cuối cùng.
Bọn hắn chọn ra một con ngựa khỏe mạnh nhất, mang tất cả vật tư xếp lên trên con ngựa này, bọn hắn lại chọn lựa ra một người, để người này dùng những vật tư trên ngựa, xuyên qua hoang mạc khôn cùng một lần nữa, trở lại quốc gia của bọn hắn, nói tin tức nơi này cho vua của bọn hắn!
Những người còn lại, thì chuẩn bị đi dò xét thế giới sau tường thành nguy nga này.
Một con ngựa tại chạy nhanh trong ánh bình minh, xông vào trong hoang mạc, tan biến giữa tận cùng cát vàng.
Những dị tộc còn lại, huyết dịch sôi trào, rút đao sắc bên hông ra, cầm lấy vỏ đao, tạo thành một hình thập tự đặt trước người, dường như mang theo một vinh quang vô cùng, chầm chậm đi tới phía Thiên Hàm quan.
Trên Thiên Hàm quan.
Một vị Huyền Vũ vệ làm thống lĩnh dò xét.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn có cảm giác, hai tay hắn đặt lên tường thành lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chăm chú nhìn ra phía ngoài.
Cổng thành cao ngất, khung cảnh bên trong cánh đồng tuyết, hết thảy đều được thu vào mắt hắn.
Hắn thấy được những bóng người đang tiến đến. . .
Hắn thấy được những dị tộc kia.
“Tây Nhung?”
Huyền Vũ vệ nhíu mày.
Sau một khắc, tay hắn vỗ mạnh lên tường thành, quát một tiếng chói tai, thanh âm truyền khắp nơi trên cổng thành của Thiên Hàm quan.
“Địch tập!”
Lời nói vừa được truyền đi.
Toàn bộ những binh lính trên cổng thành, lập tức hành động trong nháy mắt.
Cung binh kéo căng cung lên, đứng vào vị trí của mình trên cổng thành.
Mũi tên của bọn hắn nhắm vào những bóng người đang từ phía cánh đồng tuyết đi tới.
Những bóng người bên dưới cánh đồng tuyết cũng nhận ra mình đã bị phát hiện, trong lòng giật mình, không nghĩ tới những binh lính trong quốc gia này lại nhạy cảm như vậy.
Bọn hắn đã muốn rút lui thế nhưng tất cả vật tư và hi vong của bọn hắn đầu đã trao cho một người kia.
Bọn hắn không có đường quay về.
Việc bọn hắn có thể làm, chính là vụng trộm vượt qua được tòa thành này, xông vào bên trong quốc gia, chỉ có như vậy bọn hắn mới có cơ hội sống sót trong trời tuyết lạnh lẽo.
Nếu đã bị phát hiện, một là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong.
Bọn hắn tăng tốc, chạy thẳng tới Thiên Hàm quan.
Những người này vậy mà bạo phát ra khí huyết cường hãn, khí huyết phun trào làm tuyết trắng đầy trời tách ra hai bên.
“Bắn!”
Trên cổng thành, Huyền Vũ vệ hạ lệnh.
Vô số mũi tên phô thiên cái địa bay xuống.
Những người này bùng nổ khí huyết tránh né, phần lớn đều né không được bị mũi tên bắn thủng, ngã xuống trên tuyết.
Đôi mắt của đội trưởng từ tiểu đội dị tộc này trở nên đỏ ngầu! Thở ra một hơi nóng, xông qua mưa tên.
Tuy nhiên ngay lúc này, Huyền Vũ vệ trên cổng thành tự mình kéo cung, bắn ra một tiễn.
Một tiễn này cuốn theo linh khí.
Gào thét tới.
Vị đội trưởng dị tộc kia nổi giận gầm lên một tiếng, tuyết dưới chân hắn tựa hồ cũng bị khí huyết hòa tan.
Một quyền đánh ra, va chạm trực diện với mũi tên kia.
Phốc phốc!
Vị đội này chung quy là suy nghĩ quá nhiều, Huyền Vũ vệ chính là tu hành giả, một tiễn này, coi như là Tông Sư võ nhân đều không dám dùng tay không mà chống đỡ.
Vị đội trưởng dị tộc này, bị bắn chết dưới cổng thành, máu nhuộm đỏ tuyết.
Huyền Vũ vệ cảm thấy có chút cổ quái.
Hắn phái người ra khỏi thành, lôi thi thể dị tộc vào trong Thiên Hàm quan.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt những người này rất khác lạ, thậm chí khác xa những bộ lạc Tây Nhung, các tên dị tộc này có tóc vàng mắt xanh rất kì lạ.
Đôi mắt vị Huyền Vũ vệ này bỗng nhiên co rụt lại, cảm thấy chuyện không bình thường.
Vội vàng sai người viết một mật tín truyền tin tức cho Bắc Huyền vương.
. . .
Bắc Lạc.
Đảo Hồ Tâm.
Lục Phiên đối với chuyện ở Thiên Hàm quan cũng không biết rõ.
Hắn không thể từng giờ từng khắc quan tâm từng vị trí trong thế gian được.
Thời khắc này, Lục Phiên đang tự hỏi làm cách nào để hoàn thành hai cái nhiệm vụ kia.
Sau khi nghiên cứu, Lục Phiên có chút chán nản, hắn phát hiện hai nhiệm vụ này, đều là nhiệm vụ lâu dài, trong thời gian ngắn không có cách nào hoàn thành.
Tạo ra một thời đại tu hành giả trăm nhà đua tiếng, đây không phải là chuyện Lục Phiên nói làm là có thể làm được ngay.
Trăm nhà đua tiếng là tranh đấu trên tư tưởng giáo lý của mỗi nhà, một mình Lục Phiên cũng không thể làm gì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận