Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 838: Khuếch trương minh thổ, dẫn Hoàng Tuyền, tích Khổ Hải (1)

Edit: Long Hoàng
Bên trong Cửu Ngục bí cảnh.
Mười tòa thành trì âm trầm đứng vững, khói đen quấn quanh, thỉnh thoảng có tiếng hét thảm thê lương truyền ra từ trong thành trì.
Lục Phiên một thân áo trắng ngồi ngay ngắn bên trên thiên nhận ỷ.
Ngưng Chiêu nhẹ nhàng đẩy xe lăn, sắc mặt lạnh nhạt như nước, Y Nguyệt thì ẩn nấp ở trong bóng tối, giống như một vị sát thủ vô tình.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, cầm dù trúc, có chút hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh âm trầm này, để cho toàn bộ tóc gáy nàng đều dựng ngược lên.
Thật đáng sợ, nơi này có quỷ phải không? !
Tiểu Ứng Long nằm trên đầu của Nghê Ngọc, cả người cuộn mình lại như một viên thịt, đôi mắt hơi hé nhìn trộm quang cảnh bên ngoài.
Nhiếp Song sải bước mà đi, hắn kinh hãi vạn phần, không nghĩ tới, bên trong Cửu Ngục bí cảnh lại còn dấu càn khôn.
Hắn vốn cho rằng, Cửu Ngục bí cảnh đã bị thăm dò toàn bộ, nhưng lại không nghĩ tới, đằng sau cửu ngục bí cảnh là cả một tòa thế giới.
“Công tử. . . Đây là nơi nào?”
Nhiếp Song nháy mắt, vô cùng tò mò mà hỏi.
“Minh Thổ.”
Lục Phiên ngồi ngay ngay, nhìn toàn bộ Minh Thổ Cửu Ngục.
Đối với hoàn cảnh của Minh Thổ, Lục Phiên rất hài lòng, năng lực của Đạm Đài Huyền đúng là không thể nghi ngờ, đem thập thành luân hồi đều quản lý ngay ngắn rõ ràng, thậm chí còn thiết lập quan hệ tốt với chín vị thành chủ còn lại.
Bây giờ, chín vị thành chủ của Cửu Ngục bí cảnh có quan hệ vô cùng tốt với Đạm Đài Huyền, đã bị nhân cách mị lực của Đạm Đài Huyền tin phục.
Toàn bộ Minh Thổ, giống như là một cổ máy to lớn đã vào guồng, đang hoạt động theo lề lối rõ ràng.
Tầm mắt của Lục Phiên hơi lập lòe.
Mười tòa thành trì, được Đạm Đài Huyền phân phối cho nhiệm vụ riêng, cũng dựa theo ti chức của mình mà tiến thành thẩm phán các vong linh, sau khi xử phạt thì đem những vong linh này phân phối xuống, hoặc là tiến vào luân hồi chuyển thế, hoặc là chịu hình phạt tàn khốc.
Bắc cung thánh chủ cung kính đi bên cạnh Lục Phiên, giải thích mọi chuyện cho hắn nghe.
“Đạm Đài thành chủ là một vị quân chủ nhân từ, hắn đưa cho vong linh tiến vào đây được nhận ba loại cấp độ hình phạt.”
Bắc Cung thánh chủ nói.
“Ồ? Ba cấp độ như thế nào?”
Lục Phiên nhướng mày, đối với hình phạt ở cửu ngục, hắn cũng không có để ý nên không rõ ràng.
Nếu không phải lần này khai thiên môn, có bao quát cả hạ tam trọng thiên vào, hắn dự định cũng để Cửu ngục minh thổ giống như vậy, bao quát hạ tam trọng thiên thì có lẽ hắn cũng chẳng có hứng thú đi để ý tới sự tình trong cửu ngục luân hồi này.
Đôi mắt của Bắc Cung thánh chủ hơi sáng lên, có mấy phần hưng phấn, hắn đương nhiên là kính phục cách làm của Đạm Đài Huyền.
“Đạm Đài thành chủ có ba loại xử lý đối với những vong linh tiến vào trong thành.”
“Ba loại đều có liên quan đến những việc làm khi còn sống của bọn họ.”
“Loại thứ nhất, nếu như khi còn sống từng là người có đại công tích, phục hậu thâm trạch, vậy sau khi chết nhập luân hồi có thể tự lựa chọn cho mình, hoặc là lưu lại trong thành làm âm binh, âm sai hoặc chủ bộ âm ti quản lý vô số vong hồn, hoặc là tẩy trừ trí nhớ, trùng sinh làm người, giáng sinh tại trong gia đình vương hầu, tướng lãnh.”
“Loại thứ hai, khi còn sống không hề có công tích gì, tầm thương vô vi, không hề làm chuyện xằng bậy gì, cũng không phải người làm nhiều việc ác, vậy thì trực tiếp bị xóa trí nhớ, luân hồi trùng sinh làm một thế phàm nhân.”
“Loại thứ ba, liền là người đại gian đại ác, trong tay nhuốm máu, vậy thì dựa theo trình độ tội ác mà tiến hành trừng phạt, người phạm tội nghiêm trọng nhất thì bị đánh vào trong thành trì của Đạm Đài thành chủ, tiếp nhận vô tận tra tấn.”
Bắc Cung thánh chủ nói.
Lục Phiên nghe vậy, không khỏi nheo lại mắt.
“Phạm đại ác người bị giam lại trong thành trì của Đạm Đài Huyền?”
Lục Phiên hỏi.
“Đây là Đạm Đài Huyền tự mình quyết định sao? Những kẻ kia phạm vào đại ác bị tra tấn chắc chắn sẽ có oán khí ngập trời, giam giữ bọn hắn chắc chắn sẽ làm cho thành trì bị oán khí lây nhiễm, trở thành một cái oán khí đại thành, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu vi, Nguyên Thần vấy bẩn… Đạm Đài Huyền không sợ sao?”
Tầm mắt của Bắc Cung thánh chủ lấp lóe, chắp tay: “Đạm Đài thành chủ nói. . . Chín vị thành chủ khác tu vi thông thiên, làm chuyện như vậy là lãng phí, ngược lại Đạm Đài Huyền hắn cả đời bình phàm, cách biệt với tiên duyên đã quen với việc không có tu vi cường đại rồi, cho nên. . . Đạm Đài thành chủ quyết định đem thành trì của mình trở thành phạt ác chi thành.”
Lục Phiên cười cười: “Hay cho một câu ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.”
Lục Phiên không nói gì nữa.
Bắc Cung thánh chủ tiếp tục dẫn lục phiên đi dạo trong cửu ngục bí cảnh.
Lục Phiên cũng không vội, Đạm Đài Huyền còn đang bận xử lý sự vụ, kỳ thật Lục Phiên cũng có chút tò mò, liệu Đạm Đài Huyền sẽ xử phạt con của mình như thế nào.
. . .
Thành thứ mười.
Thanh âm thê lương bi thảm không ngừng vang vọng trong thành, có người đang bị tra tấn vô tình, dường như có lưỡi đao đang cắt tại trên huyết nhục của bọn họ.
Tinh thần và thể xác của Đạm Đài Hạ run rẩy, đứng lặng tại dưới tường thành cao lớn âm lãnh, cảm nhận oán khí khủng bố phóng ra từ bên trong thành trì này, thân thể hắn như lọt vào hầm băng.
Hắn mặc dù chỉ còn linh hồn, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng những oán khí kia không ngừng chui vào trong linh hồn hắn, dường như muốn đánh tan ý thức của hắn, biến hắn thành oan hồn.
Mà thời điểm Đạm Đài Huyền xuất hiện ở cổng tòa thành âm lãnh này.
Đạm Đài Hạ choáng váng.
Đạm Đài Hạ thật sự rất kinh ngạc, đối với vị phụ hoàng này, hắn vô cùng kính nể, mà lại, Đạm Đài Huyền cũng chính là tấm gương của hắn, là người đã cho hắn động lực để quản lý Đại Huyền thần triều ngay ngắn rõ ràng.
Mà bây giờ, sau khi chết rồi, hắn lại có thể gặp lại Đạm Đài Huyền.
Bịch.
Đạm Đài Hạ quỳ xuống.
Đạm Đài Huyền đứng lặng trên thành lâu, vẻ mặt lãnh túc, cảm xúc có chút phức tạp nhìn thân ảnh quỳ rạp bên dưới.
Từng tôn Âm sai hiển hiện, giống như là câu hồn sứ giả trong bóng đêm, rủ xuống xiềng xích băng lãnh
“Làm một vị Nhân Hoàng, ngươi dù cho chết rồi tiến nhập trong minh thổ luân hồi, cũng sẽ nhận được đãi ngộ cao nhất, nhậm chức tại luân hồi đạt được tu vi cực cường. . .”
Thanh âm của Đạm Đài Huyền, ung dung vang vọng mà lên.
Để cho thân thể của Đạm Đài Hạ đang quỳ bên dưới rung động.
“Đáng tiếc a. . .”
Đạm Đài Huyền thở dài, hắn đứng lặng lấy, áo bào trên người tung bay.
“Ngươi muốn truy cầu trường sinh, hao binh tổn tướng, tổn hao sức người cùng vật lực đi tìm kiếm con đường trường sinh, ngươi có biết bao nhiêu người đã chết vì ngươi?”
“Mà ngươi, thậm chí còn nhấc lên mầm tai vạ giữa nhân tộc cùng yêu tộc, khiến hai tộc bốc lên chiến tranh, kéo dài vô hạn, người bình thường chết oan vì trận chiến tranh này, đếm mãi không hết!”
“Những người đã chết này, oán hận của bọn hắn, người đều phải gánh chịu!”
Đạm Đài Huyền nói.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận