Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 892: Tâm nhãn nhỏ như hạt bụi (3)

Edit: Long Hoàng
Sau đó, Lục Phiên thở dài một hơi: “Nhưng mà lão Cố à, trời đâu có toại lòng người, ngươi còn nhớ đến hai tên Thánh Tổ bỏ chạy lần trước không?”
Lục Phiên nói.
“Thiên Môn cùng Minh Thổ giam lại Đế Binh, hiện tại lại có một kiện đế binh bị hủy đi, đây chính là căn cơ của thánh tộc thượng giới, Ngũ Hoàng cùng với hai tộc này, đã là không chết không ngớt.”
“Trong khoảng thời gian này, Bản công tử ngủ khó an giấc, mí mắt luôn giật không ngừng, tựa hồ sắp có đại nguy cơ buông xuống.”
“Nghĩ tới lui… chỉ có thể là Thánh tộc mới mang lại uy hiếp lớn như vậy.”
“Bản công tử cũng biết, bây giờ, Ngũ Hoàng cần nhất là thời gian để yên ổn phát triển, thế nhưng mà. . . Thánh Tộc uy hiếp, khiến cho Ngũ Hoàng thời thời khắc khắc đều như bị một cây kim chĩa vào sau lưng.”
“Ngũ Hoàng, không có cách nào an ổn phát triển.”
Lục Phiên nghiêm túc vô cùng nói.
Cố Mang Nhiên nhíu mày, “Lục công tử muốn làm cái gì?”
“Lão Cố, tu vi của ngươi vào thời kỳ đỉnh phong, so với Thánh Tổ Vân tộc thì như thế nào?”
Lục Phiên hỏi.
Cố Mang Nhiên nheo lại mắt: “Ta nếu như ở đỉnh phong kỳ… Vân tộc Thánh Tổ chẳng là gì cả.”
“Nếu như ăn gốc thần dược này, ngươi có thể khôi phục được bao nhiêu thực lực?”
Lục Phiên lấy ra thần dược mà hệ thống ban thưởng, Chu Tước quả.
Hả?
Cảm thụ được năng lượng cuồn cuộn đang ba động, trong lúc đó, hắn cảm thấy được một cỗ huyết dịch sôi sục.
Trong ánh mắt Cố Mang Nhiên lóe lên tinh mang.
“Thần dược này. . . Phẩm chất cực cao!”
“Chỉ có Nhất Diễn cùng Nhị Diễn cao võ thế giới mới có thể sinh ra được, bây giờ Thượng giới đã chặt đứt đường vận chuyển thần dược. . .”
“Lục công tử làm sao có được?”
Cố Mang Nhiên hô hấp dồn dập.
Lục Phiên cười thần bí, không có trả lời hắn.
Cố Mang Nhiên hít sâu một hơi: “Thần dược này phẩm cấp cực cao, nếu như ta dùng, có thể khôi phục được tám thành chiến lực.”
“Tám thành sao?”
Lục Phiên nhíu mày.
“Có thể giết được Vân tộc thánh tổ không?”
Cố Mang Nhiên cười ngạo nghễ: “Mười phần chắc chín.”
Bỗng nhiên, Cố Mang Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Lục công tử, ngươi đến cùng muốn làm cái gì?”
“Không phải nói rõ là để Ngũ Hoàng an ổn phát triển mà? Hỏi ta có thể giết thánh tổ không để làm gì?”
Cố Mang Nhiên cảnh giác vô cùng.
“Ngũ Hoàng muốn an ổn phát triển cần phải giải quyết được uy hiếp từ thánh tộc thượng giới, mà Đạo Tộc cùng Vân tộc nhìn Ngũ Hoàng chằm chằm…cần phải diệt đi!”
“Đến lúc đó, Thánh tổ Đạo Tộc giao cho Cố tướng quân.”
“Về phần tên thánh tổ Vân tộc kia, mối thù hắn hủy kiếm của ta, cần phải thanh toán rồi.”
Lục Phiên chân thành nói.
Cố Mang Nhiên: “. . .”
Hắn bỗng nhiên hoài nghi, mục đích mà Lục Phiên tiến đánh thánh tộc, muốn diệt thánh tộc, không phải vì thanh kiếm này chứ?
Lục công tử tâm nhãn. . . sợ là nhỏ hơn hại bụi!
Hắn há to miệng, mong muốn khuyên can, nhưng lại chẳng nói được cái gì.
“Dĩ nhiên, cũng không phải hiện tại liền động thủ, Cố tướng quân về trước đi, tĩnh dưỡng cho tốt. . .”
Lục Phiên cười cười.
Sau đó, để Ngưng Chiêu mang Cố Mang Nhiên trở về Cổ Mộ.
Mà Lục Phiên cũng cảm nhận được độ nghiêm trọng của sự việc này.
“Nhất định phải để Ngũ Hoàng gia tốc phát triển. . .”
“Bây giờ có năng lượng của một kiện Đế Binh dung nhập vào trong phi thăng chi địa, nhất định phải lợi dụng cổ năng lượng này thật tốt.”
Ông. . .
Thần tâm của Lục Phiên khẽ động, tiến nhập vào bên trong truyền đạo đài, bắt đầu thôi diễn tu hành pháp của phi thăng chi địa.
Phi thăng chi địa là Tiên giới trong kế hoạch của Lục Phiên, ngang cấp với Minh Thổ, đương nhiên tu hành pháp môn không thể kém hơn.
Mà muốn thôi diễn ra một bộ tu hành pháp môn giống “Lục Đạo Luân Hồi”, cũng cần phải hao tốn tâm lực tương ứng, thời gian dài đằng đẵng.
Cho nên, Lục Phiên liền tiến vào trạng thái bế quan.
. . .
Lại nói đến Cố Mang Nhiên, sau khi về đến Cổ Mộ, hắn còn đang định ngủ say để khôi phục thương thế.
Nhưng là, hắn chẳng có cách nào mà ngủ được, chủ yếu là bởi vì lời nói của Lục Phiên làm cho hắn bị trùng kích quá lớn.
Tim của hắn vẫn đập loạn không thôi, hoảng sợ vì không biết khi nào Lục Phiên sẽ dẫn theo đại quân tiến đánh thượng giới.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, dưới gia tốc gấp trăm lần bên trong Ngũ Hoàng.
Cố Mang Nhiên phát hiện trên đảo Hồ Tâm, Lục Phiên vẫn luôn bế quan, không có động tĩnh gì, tâm của hắn mới yên tĩnh xuống.
. . .
Nhờ có thời gian đại trận gia tốc, Ngũ Hoàng phát triển cực nhanh.
So với phi thăng chi địa, nhân gian trải qua thời gian tẩy lễ cơ hồ là thương hải tang điền.
Bên ngoài trôi qua một năm, bên trong Ngũ Hoàng đã qua đi trăm năm.
Mà đại huyền thần triều cùng Yêu đình tồn tại, khiến cho chiến tranh không ngừng.
Tranh đấu giữa hai tộc Nhân Yêu đã biến thành hỏa hoa mỹ lệ nhất trên Ngũ Hoàng đại lục.
Mà tại dưới trận chiến tranh này, không ngừng có cường giả ra đời, rất nhiều hạng người thiên phú yêu nghiệt.
Tu hành giới càng ngày càng phồn vinh, mặc kệ là nhân tộc hay yêu tộc, đều có tuyệt thế thiên tài sinh ra.
Những năm này càng có không ít Thiên Nhân cùng Thiên Yêu phi thăng.
Toàn bộ Ngũ Hoàng phồn vinh phát triển, vui vẻ vô cùng.
. . .
Đảo Hồ Tâm.
Lục Phiên mở mắt ra, có chút phiền muộn cùng đau đầu.
Hắn muốn thôi diễn ra phi thăng chi pháp, nhưng lại cảm giác vô cùng khó khăn cùng không tìm được đầu mối.
Hắn muốn thoát khỏi ảnh hưởng của cửu trọng thiên, mặc dù hệ thống tu hành của Ngũ Khí Triều Nguyên đã rất hoàn thiện rồi, nhưng hắn vẫn muốn dẫn đại đạo chạy xa hơn, tựa như là “Lục Đạo Luân Hồi” quan tưởng pháp.
Nhưng là, chế tạo ra được Lục Đạo Luân Hồi quan tưởng pháp là nhờ vào cảm ngộ trăm năm về phàm của Lục Phiên.
Về phàm, chỉ có một lần, cảm ngộ cũng chỉ có một lần.
Lục Phiên bế quan nhiều năm như vậy, thôi diễn mấy vạn lần trong truyền đạo đài vẫn không thể thành công.
Nhéo nhéo mi tâm.
Lục Phiên lần đầu tiên cảm nhận được phiền muộn cùng áp lực.
Bây giờ, chỉ là muốn đem Ngũ Hoàng chế tạo thành đỉnh cấp cao võ, đã khó đến thế này… tương lại muốn đem nó biến thành Tiên Võ, thậm chí là Siêu Huyền Huyễn còn khó đến mức nào.
“Đây thật sự là… một con đường quá mức gian nan, cùng cô độc.”
Lục Phiên hít sâu một hơi.
Bỗng dưng.
Lục Phiên giống như là nhớ ra cái gì đó.
Hơi híp mắt lại.
“Nếu không có đầu mối. . .”
“Chi bằng, hấp thu thử một chút mảnh vỡ “Tiên Võ ký ức” kia xem sao chứ?”
Cái đồ chơi này, sau khi đạt được Lục Phiên vẫn chưa từng đụng vào, lúc này tìm không ra đầu mối mới nghĩ đến.
Nói làm liền làm.
Lục Phiên sau khi hít sâu một hơi.
Giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay, bỗng dưng hiện lên một viên bảo thạch hình dạng giọt nước mắt màu xanh thăm thẳm bằng thủy tinh.
Trong bảo thạch tựa hồ có vô tận mỹ lệ đang biến đổi.
Tầm mắt của Lục Phiên ngưng tụ, không do dự nữa.
Đột nhiên bóp nát thủy tinh.
Trong chốc lát.
Một cổ trí nhớ bàng bạc tràn vào trong đầu của Lục Phiên.
Rầm rầm rầm!
Toàn bộ đảo Hồ Tâm bỗng nhiên lay động, vô số nước biển nổ lên kinh thiên sóng cả!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận