Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 286: Từ nay về sau, mạnh dạn xem đi (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên hơi nhíu mày.
Lôi phạt đã kết thúc.
Thiên địa khôi phục lại bình tĩnh, không có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra, phảng phất tất cả đã trở lại bộ dáng lúc trước, vui vẻ phồn vinh, hài hòa, tốt đẹp.
Thế nhưng…
Đây mới là điều kỳ lạ nhất.
Lục Phiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng về bầu trời, dường như muốn nhìn xuyên qua màn trời, trông thấy vị diện bản nguyên.
“Thất bại rồi sao?”
“Nếu là thành công… Giờ phút này, vị diện bản nguyên phải có biến hóa, đồng thời hạ xuống bản nguyên ban thưởng.”
Độ lôi kiếp không phải là độ không, tại Võ Đế thành, khi một đợt lôi kiếp cuối cùng bị dẫn dắt rời đi, sở dĩ vị thiên hạ đệ nhất Thương Vương kia trở nên điên cuồng như vậy, là vì phần thưởng sau khi hoàn thành độ kiếp đã không có.
Lục Phiên hơi trầm ngâm một chút.
Điều trọng yếu nhất là, nếu như Khổng Nam Phi vượt qua lôi kiếp, trở thành Thiên Tỏa cảnh tu hành giả.
Không có khả năng, ngay cả một chút cảm giác Lục Phiên đều không cảm nhận được.
Hệ thống cũng không có khả năng không phát hiện ra.
Bây giờ Ngũ Hoàng thế giới, đã ở vào trạng thái đê võ cực hạn, khoảng cách trở thành trung võ thế giới, chỉ kém một lằn ranh.
Một chút khoảng cách này, kém chính là tu hành giả Thiên Tỏa cảnh.
Một vị Thiên Tỏa cảnh sinh ra, hệ thống tất nhiên sẽ có thông báo cùng phản hồi.
Ngũ Hoàng đại lục cũng sẽ từ đê võ, trở thành trung võ.
Cho nên, rõ ràng, Khổng Nam Phi cũng không thành công vượt qua đợt thiên kiếp lần này.
Hắn thất bại.
Tuy nhiên… Vẫn còn sống.
Đây mới là điều làm cho Lục Phiên vô cùng khó hiểu.
“Có ai đang bảo hộ hắn hay sao?”
Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhíu lại.
Nhưng mà, Khổng Nam Phi không chết, cũng làm cho Lục Phiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phu tử chết trận, nếu như Khổng Nam Phi cũng chết dưới thiên kiếp.
Nho giáo thật sự chỉ còn trên danh nghĩa.
Bỗng nhiên.
Lục Phiên dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lướt ngang, nhìn về nơi xa, biểu lộ trên mặt lập tức có vẻ quái dị cùng nghiền ngẫm…
Tựa hồ hắn đã tìm được nguyên nhân Khổng Nam Phi có thể sống sót.
. . .
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Khi lôi phạt vừa kết thúc, người đầu tiên lấy lại tinh thần chính là Bá Vương.
Thứ hai là Nhiếp Trường Khanh.
Mặt tuyết dưới chân hai người đồng thời nổ tung lên, thân hình giống như quỷ mị bắn mạnh ra, xuất hiện bên cạnh Khổng Nam Phi.
Trên mặt đất đã bị cháy đen do nhiệt độ khủng khiếp thiêu đốt, uy thế tàn dư của lôi kiếp còn lưu lại, khiến người tới gần có cảm giác cực kỳ sợ hãi.
“Hắn không chết.”
Vừa xích lại gần, Bá Vương liền cảm ứng được nhịp tim của Khổng Nam Phi, nói.
“Thế nhưng, hắn cũng không có bước vào Thiên Tỏa cảnh, cũng không xuất hiện biến hóa.”
Bá Vương nói tiếp.
Trên gương mặt của hắn có vẻ tiếc nuối, tiếp theo, lại trở nên có chút hưng phấn, trong đôi mắt có chiến ý lóe lên.
Hắn vẫn như cũ còn có cơ hội, trở thành vị tu hành giả đầu tiên đột phá đến Thiên Tỏa cảnh.
Mạnh Hạo Nhiên nhanh chóng lao tới, khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ hoảng hốt khi hắn nhìn thân thể cháy đen của Khổng Nam Phi, bên trên còn tản ra hơi nóng, hơi thở mỏng manh.
“Sư tôn!”
Mạnh Hạo Nhiên sợ hãi hô lên một tiếng, chân tay luống cuống không biết phải làm sao.
Lúc này, Lục Trường Không cũng đi tới, cau mày, “Thương thế rất nghiêm trọng, linh khí bên trong khí đan gần như đã cạn kiệt, ngũ tạng lục phủ lúc nào cũng có thể nổ tung…”
“Có thể còn sống… Đã là kỳ tích.”
Lục Trường Không nghiêm túc nói.
Tu hành giả chung quanh cũng đều toát ra vẻ kinh hãi.
Thiên Tỏa cảnh… So với Kim Đan cảnh còn mạnh mẽ hơn, càng khó đột phá hơn, quả nhiên không phải chỉ là nói suông.
Mạnh như Khổng Nam Phi, miệng tụng văn chương, Khổng tiên sinh có thể hóa ra chính khí trường hà, vậy mà thiếu chút nữa bị lôi kiếp đánh chết.
Nếu đổi lại là những người khác, e rằng căn bản không có một chút đường sống.
“Muốn thành Thiên Tỏa cảnh… Rất nguy hiểm!”
Có tu hành giả sắc mặt ngưng trọng nói.
Một ít người vốn tự cho mình là siêu phàm, dự định đi con đường Thiên Tỏa cảnh, trong lòng cũng bắt đầu cảm nhận được cảm giác kinh khủng, thậm chí, có người niềm tin bị dao động.
Nếu không…. Bọn hắn đi con đường Kim Đan có vẻ sẽ ổn thỏa hơn.
Khác với bọn hắn, nội tâm của đám người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh, Bá Vương vẫn giống như giếng cổ, không hề gợn sóng, không có chút nào lung lay.
Thật ra, Khổng Nam Phi đã rất mạnh mẽ, cho hắn đầy đủ thời gian, mài giũa sức mạnh tự thân, củng cố thực lực, hẳn là có thể thành công.
Đáng tiếc…
Khổng Nam Phi quá nôn nóng.
Hắn quá muốn chứng minh chính mình.
“Mặc dù thất bại, nhưng mà Khổng tiên sinh để lại cho chúng ta rung động không thể nào quên được, dũng khí thẳng tiến không lùi khi đối mặt thiên kiếp, chúng ta nên học tập và truyền bá cho người đời.”
Lữ Động Huyền đứng bên cạnh nói.
Tu hành giả xung quanh, dường như cũng có điều cảm ngộ.
Nghê Ngọc từ trong túi vải lấy ra một viên Tụ Khí đan, đưa cho Mạnh Hạo Nhiên.
Để hắn cho Khổng Nam Phi sử dụng.
Mặc dù chưa hẳn có thể cứu được Khổng Nam Phi, thế nhưng có thể sinh ra một ít linh khí, giúp cho năng lực tự chữa thương của Khổng Nam Phi khôi phục một chút.
Mỗi một vị tu hành giả đều có được năng lực tự chữa thương, đặc biệt là Thể Tàng cảnh.
Chỉ cần linh khí không khô cạn, thương tích đều có thể tự lành.
Đương nhiên, nếu như thương tích kiểu như gãy tay, gãy chân, thì không cách nào tự chữa trị.
Sau khi cho Khổng Nam Phi phục dụng đan dược, Mạnh Hạo Nhiên lập tức cõng Khổng Nam Phi nhanh chóng đi về phía Hồ Tâm đảo.
Hắn biết, chỉ có Lục Phiên mới có thể cứu được Khổng Nam Phi.
Lục Trường Không nhìn xem bóng lưng của Mạnh Hạo Nhiên nhanh chóng biến mất, thở dài một hơi.
Sự tình phát triển đến mức này, ai cũng không lường trước được.
“Thiên Tỏa cảnh… Thật sự khó như vậy sao?”
Nội tâm của Lục Trường Không cũng có chút hoảng hốt.
Hắn nhớ lại đợt thiên kiếp thứ ba.
Nếu đổi lại là hắn thay thể Khổng Nam Phi, hắn có thể ngăn cản được sao?
Đáp án là phủ định.
Cản không được…
Không chỉ Lục Trường Không đang suy tư, mấy người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh, Bá Vương cũng đều đặt mình vào vị trí Khổng Nam Phi mà suy nghĩ.
Bọn hắn phát hiện, đổi thành bọn hắn đến cũng ngăn không được.
Cho dù là người quen chịu đòn như Bá Vương cũng có cảm giác như vậy.
Đợt lôi phạt thứ ba, rất có thể sẽ phá hủy ngũ tạng lục phủ của hắn, làm cho ngũ tạng vừa mới rèn luyện hoàn thành của hắn bị sụp đổ.
“Tuy hiện giờ bổn vương ngăn không được, thế nhưng, đợi bổn vương sinh ra thuộc tính linh khí, nhất định có thể ngăn cản. ”
Trong ánh mắt của Bá Vương toát ra vẻ kiên định.
Hắn nhất định phải trở thành tu hành giả đầu tiên bước vào Thiên Tỏa cảnh.
Bá Vương hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt ngang, rơi vào trên Thí Luyện tháp.
Ngay lúc này, hắn rất muốn bước vào trong tháp, rèn luyện chính mình, đánh vỡ giới hạn…
Thế nhưng…
Hắn vừa mới cùng Lục Phiên lập đổ ước, còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Bá Vương ngẩng đầu, ngắm nhìn bốn phía.
Thân ảnh của Đạm Đài Huyền đã biến mất từ lâu.
Rõ ràng, Đạm Đài Huyền lo lắng Bá Vương gây bất lợi, nên rời đi trước một bước.
Khóe miệng của Bá Vương khẽ nhếch lên.
Ánh mắt nhìn về phía Bắc Lạc hồ, sau đó lại nhìn Thí Luyện tháp ở sau lưng, sải bước rời đi, thân thể khôi ngô dần biến mất trên ngọn Tây Sơn.
. . .
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Xa phu dùng roi vụt tuấn mã, lôi kéo dây cương, khiến cho xe ngựa lao nhanh, mặt đất đầy tuyết bị bánh xe cày lên hai đường rãnh sâu hoắm.
Đạm Đài Huyền ngồi trong xe ngựa, tinh thần có chút không tập trung.
“Nhanh lên một chút…”
Hắn nói với xa phu.
“Vâng.”
Xa phu vội vàng gật đầu, dùng sức vụt roi ngựa.
Hai bên hông xe, Huyền Vũ vệ giục ngựa đi theo, bảo vệ nghiêm ngặt, bọn hắn ra khỏi Bắc Lạc thành, nhanh chóng lao đi về phía Nguyên Xích.
Trong xe, sắc mặt của Đạm Đài Huyền cực kỳ ngưng trọng.
Hắn từng cho rằng là mình đã đánh giá rất cao chiến lực của tu hành giả, thế nhưng, khi hắn thấy Khổng Nam Phi dùng thân thể phàm nhân, miệng tụng văn chương, có thể phun ra chính khí trường hà, mạnh mẽ ngăn cản uy thế của thiên địa, hắn mới phát hiện, chính mình còn đánh giá quá thấp sức mạnh của tu hành giả.
Điều này khiến cho hắn càng kiên định tín niệm, muốn thành lập Đại Huyền học cung.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Tiếng vó ngựa nổ tung.
Sắc mặt của Đạm Đài Huyền hơi thay đổi một chút.
Sau đó có tiếng tuấn mã hí vang, cùng với thanh âm Huyền Vũ vệ bộc phát ra khí huyết, đao kiếm ra khỏi vỏ.
Xe ngựa dừng lại.
Đạm Đài Huyền giơ tay lên, gạt tấm màn che ra, liền thấy được ngoài xe ngựa, một thớt Hắc Tông mã cao lớn đang cản đường, trên lưng ngựa, một thân hình khôi ngô vạm vỡ, đang ngồi ngay ngắn bên trên.
“Bá Vương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận