Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 718: Trong từ điển của ta, không có hai từ nhận thua (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Bá Vương có thể cảm nhận được, dưới khuôn mặt trong lớp sương mờ ảo kia, đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Bá Vương cười nhạo, lắc lắc búa dài trong tay, đeo tấm khiên sau lưng, từng bước từng bước một, bước xuống quảng trường.
Chiến đấu cá nhân, ba trận phải thắng hai.
Bá Vương cường thế thắng trận đầu tiên, vượt quá dự liệu của mọi người.
Hợp thể cảnh vậy mà lại có thể ngưng tụ ra nguyên thần chi hoa, vậy mà lại có thể làm được cái chuyện vượt cấp đấu địch kia, thực sự có chút khủng bố.
Từng ánh mắt của mọi người đều rơi cả vào người Bá Vương, có băng lãnh, có nghi hoặc, có cả nghiên cứu tìm tòi……
Phó Tòng bay trở lại, vô cùng điềm tĩnh.
“Ngươi tức giận lắm sao?”
Trong chiến thuyền cổ xưa, âm thanh nhẹ nhàng phiếu đãng vang lên.
Phó Tòng vội khom người.
“Cách tu hành của người này có chút thú vị, hợp thể cảnh ngưng tụ nguyên thần chi hoa, lẽ nào……đây là cách tu hành viễn cổ sao?”
Tồn tại thần bí trong chiến tuyền cười cười, làm ra vẻ đang suy đoán.
Phó Tòng khom người không nói lời nào.
“Đừng tức giận, đợi thi đấu thiên địa kết thúc, ngươi sẽ được tùy ý.”
Thanh âm phiêu đãng trong chiến thuyền cổ xưa, lại làm cho hai mắt dưới khuôn mặt đầy sương mờ của Phó Tòng sáng lên.
“Đi đi, tiếp tục chủ trì trận thi đấu……thắng bại, còn chưa có hoàn toàn có kết quả đâu.”
Thân ảnh trong chiến thuyền, có vài phần lười biếng.
Phó Tòng cáo lui, bay ra ngoài.
……
Bá Vương bước từng bước xuống khỏi quảng trường thanh chuyên.
Ánh mắt quét qua, rơi xuống trăm ngàn thiết kỵ binh Ngũ Hoàng Đại Huyền thần triều.
Hắn giơ tay lên, nắm thành đấm.
Ngay khi hắn làm ra hành động này, râu tóc của Từ Sởu đều dựng lên, phát ra một tiếng gầm rung trời.
Tiết Đào cũng dùng quyền đấm vào ngực, giống như một con dã thú gầm lên.
Từng thiết kỵ binh từng người từng một đứng lên.
Họ đều gầm lên.
“Chiến”
Ầm ầm ầm!
Tiếng gầm của hàng trăm ngàn thiết kỵ binh hòa thành một âm thanh vô cùng đáng sợ, giống như một tiếng sấm nổ, cuộn trào không ngừng.
Họ không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào từng chiếc linh thuyền huyết sắc đang trôi nổi, chiến thuyền, ác điểu.
Nhìn chằm chằm vào từng vị cường giả đang nhìn từ trên cao xuống.
Máu trong cơ thể họ đều đang sôi sùng sục, cũng giống như chính thanh âm hữu lực của Bá Vương vậy.
“Người tu hành Ngũ Hoàng, không sợ chết, không sợ gây sự.”
“Muốn chiến, vậy thì chiến!”
Bá Vương quay đầu, thân hình to lớn, giống như hỏa tinh rơi xuống, đốt lên ngọn lửa sôi trào trong máu Ngũ Hoàng.
Diệp Thủ Đao mở mắt, nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt.
Quả nhiên, bá đạo nhất vẫn là Bá Vương như cũ……
Tề Lục Giáp khom người, trên mặt nở đầy nụ cười, không thể không nói, trận đầu thắng nhẹ nhàng đẹp mắt như vậy,xác thực là thứ nâng cao sĩ khí nhất!
Xa xa, huyết dịch những người tu hành của Ngũ Hoàng cũng đều đang sôi sùng sục.
Lý Tam Tuế trong bộ hắc bào kín mít, ánh mắt lóe lên.
Nhiếp Trường Khanh sờ lên trảm long bên hông, chỉ hận không thể đích thân lên đài giết địch.
Nhiếp Song có được thánh vương thể chủng tử, càng kích động đến run khắp mình mẩy, nếu không phải là Nhiếp Trường Khanh gọi lớn cho hắn ta một cái tát trong đầu, thì rất có thể hắn ta đã không thể nhịn xuống được, mà xông lên đài rồi cũng nên.
“Thắng đẹp lắm.”
Bá Vương trở về, ngồi lại chỗ, Giang Li còn đang trị thương cũng cười nói.
Nhìn thấy Giang Li, Bá Vương khẽ gật đầu: “Như nhau,như nhau……”
“Chớ có buông lỏng, chiến đấu cá nhân phải thắng hai trận mới được xem như giành chiến thắng thực sự.”
Bên kia, Tề Lục Giáp mở miệng.
Bá Vương thắng đẹp, quả thực là làm cho lòng người phấn khởi, thế nhưng, đó cũng không phải là lí do để buông lỏng.
Tinh Nguyệt tiểu thế giới dưới tình huống mất đi trận đầu, tiếp theo bọn họ chắc chắn sẽ phái ra một cường giả chân chính, tử chiến đến cùng.
“Ngươi có thể tái chiến không?”
Tề Lục Giáp nhìn về phía Bá Vương.
“Chiến đấu cá nhân, nếu như ngươi có thể một mình quét sạch tất cả, vậy thì ngươi có thể chiến đấu tới cùng.”
Bất quá, Tề Lục Giáp cũng hiểu rõ, một ván vừa rồi cũng Bá Vương, tuy rằng thắng rất đẹp thắng rất rung động.
Thế nhưng, có lẽ, không có nhẹ nhàng như mọi người tưởng tượng.
“Không được.”
Bá Vương lắc đầu, cũng không phải là hắn không thể chiến được nữa.
Mà là, Đường Nhất Mặc đã đứng dậy, đi về phía quảng trường mất rồi.
Một bên, Lục Cửu Liên đang ngồi yên lặng, có chút xuất trần, không tranh cũng không nóng.
Hắn ta giống như một đóa hoa xuất trần, yên tĩnh nhìn hết thảy.
Cho dù là Bá Vương có chiến đấu đến nhiệt huyết sôi trào đến vậy, thì Lục Cửu Liên cũng chỉ hơi cong khóe miệng mình lên, lộ ra một nụ cười thoáng qua giống như chuồn chuồn lướt nước.
……
Bổn nguyên hồ, hồ giữa đảo.
Thấy được Bá Vương chiến thắng một cách nhẹ nhàng sảng khoái như vậy, khóe miệng cũng không khỏi cong lên.
Hàng loạt oanh tạc từ độ kiếp tôn giả của độ kiếp tôn giả.
Điệp hậu giáp, giang độc đả*!
Quả nhiên không phải chỉ có hư danh.
Cuối cùng, tất cả những gì đánh tới, đều chỉ dùng một búa trả lại, mà một búa này còn lấy luôn mạng của độ kiếp tôn giả.
Cho dù là Lục Phiên cũng không thể nhịn được mà phải khen một câu đẹp mắt.
Ngón tay đặt trên thanh xe lăn gõ nhẹ, mắt Lục Phiên thông qua linh áp bàn cờ, rơi vào đạo diễn cảnh……à không, rơi vào quảng trường thanh chuyên, tỷ thí, còn chưa kết thúc.
Tiếp theo, Đường Nhất Mặc là người xuất chiến.
Đột nhiên, Lục Phiên hơi cau mày, ngón tay đặt trên thanh xe lăn gõ gõ.
……
Cửu ngục bí cảnh.
Quỷ thành thứ mười.
Quỷ khí dài dằng dặc, hoa thành một tấm gương cực lớn, trong gương hiện ra hình ảnh, đây là hình ảnh chiến đấu trên chiến trường đầy huyết sắc.
“Làm đẹp lắm!”
“Không hổ là Bá Vương, không hổ là Bá Vương có thế lực ngang với bản chủ năm đó!”
“Người phạm vào Ngũ Hoàng, người khi dễ Ngũ Hoàng…...Chinh là hung hăng đánh như vậy đấy!”
Đạm Đài Huyền ghé mặt vào trước gương quỷ khí, cả gương mặt đỏ bừng.
Thánh chủ Bắc Cung thì khoan thai ngồi một bên, nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tai của Đạm Đài Huyền, bất giác lắc đầu.
Lão không hiểu Đạm Đài Huyền nhiệt huyết sôi trào cho lắm.
Thế nhưng, đối với thi đấu thiên địa, lão thân là thánh chủ một phương, tự nhiên hiểu rất rõ.
“Bắc Cung à……ông xem, tên bỏ đi của Tinh Nguyệt tiểu thế giới này, bị đánh cho mất mật!”
“Đây chính là kết cục của những kẻ khi dễ Ngũ Hoàng.”
Đạm Đài Huyền lôi kéo thánh chủ Bắc Cung, nói.
Thánh chủ Bắc Cung mấp máy miệng, lão đương nhiên hiểu rõ kết cục khi dễ Ngũ Hoàng rồi……
Hơi nhíu mày, thánh chủ Bắc Cung lắc đầu.
“Ngũ Hoàng còn chưa hoàn toàn giành được thắng lợi……”
“Chiến đấu cá nhân chiến ba thắng hai, bây giờ tuy rằng Ngũ Hoàng đã thắng trận đầu, thế nhưng……”
Thánh chủ Bắc Cung nghĩ nghĩ, hay là nói rõ chi tiết ra thì hơn.
“Bắc Cung thánh địa là cao võ cấp thất diễn, nếu như Bắc Cung thánh địa bị ép đến tình cảnh này, lại thua trong chiến đấu đoàn thể, dưới tình huống mất mặt như vậy, khả năng cũng sẽ chẳng thèm để ý đến mặt mũi nữa đâu.”
Đạm Đài Huyền ngẩn cả người ra.
Hắn ta tự nhiên cũng biết lai lịch của thánh chủ Bắc Cung.
“Bắc Cung, ông nói ra xem nào, không thèm để ý đến mặt mũi nữa là có ý gì?”
Đạm Đài Huyền hít một hơi thật sâu, trịnh trọng hỏi.
Thánh chủ Bắc Cung ngược lại cũng không có thừa nước đục thả câu, chỉ vào bản thân, mà nói: “Nếu như bị dồn đến mức phải tử chiến, vì không để đánh mất hai mươi đạo đạo uẩn.”
“Có thể ta sẽ chọn mình trực tiếp ra tay.”
“Đồng lý tưởng……”
Hử?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận