Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 787: Phụng mệnh công tử, đến để thanh toán (1)

Duyệt: Long Hoàng
Toàn bộ Hãn Hải, lặng ngắt như tờ.
Lời nói của Lục Phiên không có quá lớn, âm vang cũng không nhiệt huyết sục sôi, không hùng hồn.
Thế nhưng chính loại ngữ khí bình tĩnh như vậy lại làm cho ở sâu trong nội tâm những tu hành giả Ngũ Hoàng tại đây như có sóng lớn cuồn cuộn chảy siết.
Bá khí!
Tính tình của Lục Thiếu chủ như thế nào, thế nhân há có thể không biết?
Xấu tính, hẹp hòi, toàn bộ mọi người đều biết.
Cho nên, Lục Phiên nếu nói ra lời ấy, liền mang ý nghĩa, Huyết Sát Thiên cùng Nguyên Từ Thiên nếu là không cá cược, Lục Thiếu Chủ tất nhiên sẽ không đứng nhìn mà sẽ lập tức ra tay.
Lục Phiên ngồi thẳng vai, dựa vào ghế, bàn tay đặt trên thanh chắn xe lăn, cả người lộ ra vẻ buông lỏng mấy phần.
“Tính tình của bản công tử tốt, bọn hắn tuy là tụ tập trăm vạn đại quân muốn hủy diệt Ngũ Hoàng, đồ sát toàn bộ Ngũ Hoàng sinh linh, khi nhục bản công tử, thế nhưng, bản công tử lấy ơn báo oán, cho bọn hắn một cơ hội, bằng không nếu như theo lệ thường, bọn hắn dám lấn Ngũ Hoàng ta, lấn bản công tử, nhất định phải để cho máu chảy thành sông.”
Lục Phiên nói.
“Cho nên lần này dựa theo luật thi đấu thiên địa để giải quyết mọi ân oán, xem như bản công tử nhân từ.”
Lời nói hạ xuống.
Rất nhiều người đều là hai mặt nhìn nhau.
Trong cổ mộ.
Cố Mang Nhiên gầy như que củi, khóe miệng giật một cái.
Lời nói của Lục Phiên, hắn tự nhiên là nghe được, hắn thật là không nghĩ tới Lục Phiên sẽ làm như vậy.
Nói thì dễ nghe, nhưng trên thực tế Cố Mang Nhiên cảm thấy Lục Phiên đây là đang thèm muốn Bản nguyên thế giới Đạo Uẩn của mấy cao võ thế giới kia.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, trong đôi mắt Cố Mang Nhiên hơi có hào quang lấp lánh.
Ngũ Hoàng nếu như muốn thăng diễn, nhất định phải thu hoạch được đủ nhiều bản nguyên Đạo uẩn, nếu như là dựa theo phát triển bình thường, cần phải tiêu hao tháng năm dài đằng đẵng.
Mà cái loại phương thức cường đạo này, chính là cách để trưởng thành nhanh chóng nhất.
Đương nhiên, loại phương thức này có chút vô đạo.
Thế nhưng, Huyết Sát Thiên và Nguyên Từ Thiên tụ tập trăm vạn đại quân tiến đánh Ngũ Hoàng, đối với Ngũ Hoàng có thể xem như không chết không ngớt.
Ngũ Hoàng làm ra chuyện như vậy, cũng không có gì đáng trách.
Cười cười.
Cố Mang Nhiên không khỏi có chút chờ mong.
. . .
“Các ngươi, sợ hay không?”
Lục Phiên nhìn đám người đang đắm mình trong nguyên khí bản nguyên khôi phục tinh thần tổn thương, chầm chậm hỏi.
Trên thực tế, đây cũng là một lần cơ hội cho bọn hắn lịch luyện cho nên nói đây là nhiệm vụ đi lịch luyện cũng không hề sai.
“Cái nhiệm vụ lịch luyện này, Hạng Thiếu Vân ta tiếp nhận.”
Bá Vương đang đắm mình bên trong bản nguyên khí ngẩng đầu, tóc đen tung bay, trong ánh mắt sắc bén, có tinh mang hiện lên.
Thời gian đảo ngược, để cho người ta trải qua trận chiến tranh tuyệt vọng kia một lần nữa, khiến cho nội tâm Bá Vương như bị nghẹn lấy một cỗ khí.
Mà lại, trận thiên địa thi đấu trước đó, Ngũ Hoàng bị khi nhục đủ điều.
Thù hận này, hắn đều nhớ.
Bây giờ, đã đến lúc đáp trả lại hết thảy.
Sợ?
Hắn chỉ muốn giết đến long trời lở đất!
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
“Bản công tử cho bọn hắn cơ hội. . . Chư giới Bình Dương Thiên đã tự mình mang lễ đến bồi tội, về phần Huyết Sát Thiên cùng Nguyên Từ Thiên bản công tử cũng đã cho đầy đủ thời gian.”
“Có thể nói rằng bản công tử đã xem như nhân từ hết mực, đáng tiếc bọn hắn không biết trân quý cơ hội này.”
“Cho nên, đến lúc phải tính sổ rồi.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Trong các ngươi, nếu có ai không muốn đi, hiện tại liền có thể đứng ra. . .”
Lục Phiên quét mắt nhìn mười sáu người tu hành xếp hạng đầu bí cảnh.
Hô hấp của mọi người đều ngưng một chút.
Một trận gió quét qua.
Không có người động.
Rõ ràng, không có lùi bước.
“Ta đã sớm nóng lòng đến không đợi thêm được. . .”
Xoay xoay cần cổ, Đường Nhất Mặc đứng dậy từ bên trong bản nguyên khí, nói.
“Cái này xem như là một chút khởi động làm nóng người, trải đường cho chúng ta tấn công cửu trọng thiên đi.”
Bá Vương cũng đứng người lên.
Mấy người Tư Mã Thanh Sam, Khổng Nam Phi, Nhiếp Trường Khanh cũng đều là đứng dậy.
Rầm rầm rầm!
Khí thế mạnh mẽ, Nguyên Thần phun trào ra bao phủ mọi ngóc ngách trên Hãn Hải.
“Lục thiếu chủ!”
Bỗng nhiên, trong đám người, Giang Li mở miệng.
Lần xếp hạng bí cảnh lần này, Giang Li không được tuyển, hắn mặc dù đạt được truyền thừa của Binh Vương, thế nhưng luận chiến lực cá nhân, hắn thật sự không được tính là tối ưu.
“Thanh Điểu vẫn chỉ là một đứa bé, không biết tại hạ có thể thay thế nàng hay không?”
Trên mặt Giang Li tràn đầy lo lắng, hắn nhìn xem Lục Phiên, khom người nói.
Lục Phiên tầm mắt lướt ngang, rơi vào trên thân Bạch Thanh Điểu.
“Không!”
“Giang thúc. . . Ta đã không còn nhỏ nữa.”
Bạch Thanh Điểu lại là lắc đầu.
“Thúc cũng đừng xem ta như hài tử nữa.”
“Trận chiến này, ta phải đi.”
Ở sâu trong ánh mắt Bạch Thanh Điểu, tựa hồ như có một đoàn hỏa mang đang thiêu đốt.
Giang Li trầm mặc lại.
“Đã như vậy. . . Bản công tử chờ các ngươi khải hoàn mà về.”
Lục Phiên nói.
Lời nói hạ xuống, Lục Phiên cong ngón búng ra.
Sau một khắc.
Hai chiếc Thanh Đồng cổ thuyền tràn ngập khí tức cổ lão xuất hiện trên mặt biển.
Trên chiến thuyền có hoa văn thần bí tuyên khắc lấy, trên vách chiến thuyền còn có một đầu Phượng Hoàng đang giương cánh.
Chiếc chiến thuyền này là do Lục Phiên thu thập từ Thượng Giới đại quân, sau đó cải tiến biến thành Ngũ Hoàng chiến thuyền.
Bây giờ, đến lúc đem ra làm xuất chinh chiến thuyền của Ngũ Hoàng rồi.
. . .
Nhiệm vụ lịch luyện được Thiên Cơ bồ câu truyền đi khắp thiên hạ.
Cơ hồ là mỗi một vị tu hành giả đều biết được cái nhiệm vị lịch luyện điên cuồng lần này.
Bên trong Thiên Nguyên vực, Võ Đế thành, Càn Nữ Cung, Tuyệt Đao môn các đại thế lực, mọi người biết được lão tổ của bọn hắn tham dự vào trong nhiệm vụ lịch luyện điên cuồng như vậy thì đều có chút bất an cùng lo lắng.
Thế nhưng trong lúc lo lắng, ở trong lòng lại cũng có luồng nhiệt đang sôi trào.
Đó là nhiệt huyết vinh quang, bởi vì bọn hắn hiểu rõ, những người tham dự nhiệm vụ lịch luyện lần này vì sao mà chiến, bọn hắn đều là vì Ngũ Hoàng mà chiến!
Mặc dù Ngũ Hoàng đại địa, đã qua thời gian mười năm, thế nhưng hình ảnh Ngũ Hoàng bị các phương chèn ép trong cuộc chiến tranh hung tàn lần kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Thân là người tu hành Ngũ Hoàng, làm sao có thể quên được đè nén khi đó?
Nhân Hoàng Đạm Đài Hạ nghe được tin tức này, cả người ngồi không yên.
Hắn tụ tập đại quân, lên thuyền ra biển.
Muốn tới để đưa tiễn những người đi thanh toán!
. . .
Lục Phiên cũng có không lập tức để những người đi lịch luyện lần này hiện tại xuất chinh.
Hắn ra hạn ba ngày, để cho mọi người có một chút thời gian.
Nam Quận.
Đường Nhất Mặc đứng lặng tại bên ngoài lâm viên Đường phủ.
Mẹ của hắn không có cách nào tu hành, chỉ là một người phàm, dù cho có nhiều đan dược kéo dài sinh mệnh nhưng vẫn như cũ già đi rồi chết tại trong dòng thời gian.
Mà người thân của Đường Nhất Mặc, ngoại trừ Đường Quả, liền chỉ còn một Đường Hiểu Sinh đến giờ vẫn không cách nào cởi bỏ khúc mắc.
“Công tử.”
Đường Nhất Mặc đứng lặng tại ngoài lâm viên, vừa vặn có một thị vệ ra ngoài trông thấy, lập tức cúi đầu
Đường Nhất Mặc khẽ suy tư.
Sau một khắc, hắn sửa sáng lại hắc bào trên người, sau đó bước vào trong lâm viên.
Đường Hiểu Sinh vẫn như cũ là bộ dáng già nua kia, đầu tóc bạc trắng, ngồi tại trên ghế xích đu.
“Nghe nói ngươi sắp đại biểu cho Ngũ Hoàng mà xuất chinh. . .”
Đường Hiển Sinh nói, thanh âm có mấy phần khàn khàn.
Bước chân của Đường Nhất Mặc không ngừng, đi tới bên người Đường Hiểu Sinh.
“Bảo trọng tốt chính mình. . .”
Đường Hiển Sinh cảm khái nói.
“Cha con ta ở chung hơn trăm năm, thế nhưng vẫn không thể nào cởi bỏ được khúc mắc. . .” đôi mắt vẫn đục của Đường Hiểu Sinh nhìn Đường Nhất Mặc, trong mắt có mấy phần nhu hòa.
Đường Nhất Mặc không nói gì thêm.
“Nhớ sống sót trở về.”
“Cha cùng Đường Quả ở tại Ngũ Hoàng chờ ngươi.”
Đường Hiểu Sinh từ trên ghế đu đứng dậy, thân thể còng xuống lại chỉ cao tới ngực của Đường Nhất Mặc.
Đường Hiểu Sinh cười cười, nhón chân lên, vỗ vỗ đầu Đường Nhất Mặc.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận