Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 547: Thế nhân phải tự cường! (2)

Người dịch: Duy Cường
Sử dụng Kim Thân Tạo Hóa quả, không chỉ có thể đề cao cường độ thân thể, còn có được sức mạnh bản nguyên gột rửa, đến Nguyên Anh cảnh, có thể đạt được lợi ích cực kỳ to lớn.
Đương nhiên, bảo vật có thể trợ giúp tăng cao thực lực có rất nhiều.
Nhưng mà, làm cho Lục Phiên nhức đầu là, làm sao phân phát những bảo vật này ra ngoài.
Chẳng lẽ đơn giản mà trực tiếp đưa bảo vật cho người nào đó?
Lục Phiên lắc đầu, như vậy không phù hợp với tác phong của hắn.
Lục Phiên trầm ngâm một chút, bất kể là thời gian trận pháp hoặc là Kim Thân Tạo Hóa quả, Lục Phiên cảm thấy có lẽ cần phải bố cục một chút, để người đời tự mình xâm nhập đoạt lấy thu hoạch.
Hắn đưa tay vuốt cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra, hắn lại phải tiếp tục xây dựng một cái bí cảnh.
Chỉ có điều, bí cảnh lần này, thanh thế càng phải vượt qua những bí cảnh trước đó.
Càng thêm khơi gợi lên sự chú ý của thế nhân.
. . .
Thời gian từng chút trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Ngũ Hoàng cũng không thái bình.
Hoặc là nói, tu hành giới của Ngũ Hoàng đại lục không thái bình.
Mặc dù trải qua áp lực của Chiến trường màu máu cùng với ba mảng đại lục ngoài hư không.
Tu hành giới của Ngũ Hoàng đại lục cùng tu hành giới của Thiên Nguyên dị vực, xem như cùng có chung địch nhân.
Thế nhưng, trên thực tế, hai bên vẫn còn nằm ở trạng thái cạnh tranh lẫn nhau.
Mà trong khoảng thời gian này, trong Cửu Ngục bí cảnh, liên tục có tin tức chiến thắng của tu hành giả Thiên Nguyên dị vực bay ra.
Thiên tài cảnh giới Kim Đan của Càn Nữ cung, Tiêu Nguyệt Nhi đột phá.
Sau khi xông qua ngục môn thứ năm của Cửu Ngục bí cảnh, cuối cùng không cách nào áp chế cảnh giới, dùng cấp độ bát chuyển Kim Đan đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh.
Vừa vào Nguyên Anh lập tức đạt đến cấp độ tiểu thành, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Thiên Nguyên dị vực lại có cường giả Nguyên Anh cảnh sinh ra.
Đối với tu hành giả của Thiên Nguyên dị vực, tin tức này cực kỳ hợp lòng người.
Thế nhưng, đối với tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục mà nói, có chút sĩ khí bị đả kích.
Có điều, đối với việc này, Tiêu Nguyệt Nhi cũng không mấy vui vẻ, vừa vào Nguyên Anh, nàng đã mất đi tư cách tiếp tục tu hành bên trong Cửu Ngục bí cảnh.
Nàng đã từng công khai biểu thị tiếc nuối, không thể tại bên trong Cửu Ngục bí cảnh, tiến thêm một bước.
Chỉ là vừa tới ngục môn thứ năm đã không chịu đựng nổi, buộc phải đột phá.
Mặt khác, sau khi Tiêu Nguyệt Nhi đột phá ngày thứ ba, mười thiên tài đứng đầu Nhân bảng do Thiên Cơ các ban bố, Phong Nhất Lâu cũng phá đan thành anh, chính thức bước vào Nguyên Anh cảnh.
Hắn xông qua ngục môn thứ sáu của Cửu Ngục bí cảnh.
Tuy nhiên có người lại nói, lúc hắn đột phá Nguyên Anh, trên mặt còn mang theo vẻ không cam lòng.
“Pháp môn tu hành của Kim Đan cảnh có chỗ thiếu sót! So với Thiên Tỏa có chỗ không bằng. ”
Phong Nhất Lâu cực kỳ không cam lòng.
Hắn mang theo cảm xúc không cam lòng, dùng tu vi cửu chuyển Kim Đan bước vào Nguyên Anh cảnh.
Vừa vào Nguyên Anh, đã trực tiếp đạt đến tiểu thành cực hạn, chiến lực vô song.
Vào ngày Phong Nhất Lâu đột phá, Chung Nam, thiên tài trên Nhân bảng ngày xưa cũng nhanh chóng lướt đến.
Tiêu Nguyệt Nhi, Chung Nam, Phong Nhất Lâu, ba vị thiên kiêu của Thiên Nguyên vực, đứng lặng bên ngoài Cửu Ngục bí cảnh, ánh mắt chăm chú nhìn xem ngục môn, trong mắt thế nhân, bóng lưng của ba người cực kỳ cô đơn.
Lục Cửu Liên vào Cửu Ngục bí cảnh, ở trong đó tu hành, cảnh giới nhanh chóng tăng lên, đạt đến Thiên Tỏa cảnh viên mãn.
Sau khi đám thiên tài của Thiên Nguyên vực đột phá khoảng mấy chục ngày, cuối cùng cũng có tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục đạt đến Nguyên Anh cảnh.
Khổng Nam Phi dùng tu vi cửu chuyển Kim Đan, đánh vỡ ràng buộc, bước vào Nguyên Anh.
Ngũ Hoàng đại lục triệt để sôi trào.
Vị Nguyên Anh cảnh đầu tiên ở bề mặt của Ngũ Hoàng sinh ra.
Mà Khổng Nam Phi xông qua ngục môn thứ bảy.
Có người thấy, vào ngày Khổng Nam Phi đột phá, hạo nhiên chính khí bao phủ bầu trời, phảng phất có sông dài chính khí treo giữa trời.
. . .
Bên ngoài dãy Ngọa Long.
Thiên Cơ phong, Thiên Cơ các.
Lữ Mộc Đối ngồi xếp bằng trên bậc cầu thang bằng đá, xung quanh thân thể, linh khí chậm rãi phun trào.
Trăng sáng treo cao, toàn bộ đỉnh núi vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, cùng với tiếng cành lá xào xạc trong gió.
Bỗng nhiên, dường như có cảm ứng, Lữ Mộc Đối chậm rãi mở mắt ra.
Chợt phát hiện, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người không tiếng động xuất hiện trước mặt của hắn.
Ánh sáng màu bạc lấp lánh dưới ánh trăng, bạch y tung bay.
“Lục. . . Lục thiếu chủ!?”
Da mặt của Lữ Mộc Đối hơi co giật một chút, bàn tay theo bản năng chụp lấy cây gậy trúc đặt bên cạnh.
Lục Phiên liếc mắt nhìn Lữ Mộc Đối, khẽ gật đầu, lão giả từng thả câu ven hồ, bây giờ nhìn lại, cũng có mấy phần tiên nhân đạo cốt.
“Không biết Lục thiếu chủ giá lâm, lão hủ thất lễ.”
Lữ Mộc Đối hơi có chút câu nệ đứng dậy, khom người nói.
Lục Phiên cười cười.
Cùng Lữ Mộc Đối nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Sau đó, để cho Lữ Mộc Đối đưa một ít tin tức cho thiên hạ.
Lữ Mộc Đối một bên nghe, một bên rung động, càng nghe, đôi mắt càng ngày càng mở lớn, càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.
“Bây giờ, nguy cơ ở trước mắt, thiên hạ thương sinh nhất định phải nhanh chóng mạnh lên. ”
Trên xe lăn, Lục Phiên ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói mang theo vài phần tang thương.
“Bản công tử cũng không biết có thể chống đỡ bao lâu.”
“Thế nhân phải tự cường.”
Lục Phiên thở dài một hơi, nói.
Lời nói vừa dứt.
Thân hình của Lục Phiên liền biến mất không còn một chút dấu vết.
Trên Thiên Cơ phong, chỉ còn lại một mình Lữ Mộc Đối đang đứng lặng người, thân thể run rẩy vì chấn động.
Hắn nhìn về phía vị trí của Lục Phiên vừa biến mất, gương mặt bi thương.
Hắn dường như có thể từ trong sự cảm thán của Lục Phiên, cảm nhận được áp lực không lồ.
“Công tử… Quá mệt mỏi.”
Lữ Mộc Đối thở dài một hơi.
Bên trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ hồi ức, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Lục thiếu chủ.
Ngày đó, Lục thiếu chủ đi thuyền tại Bắc Lạc hồ, đối mặt với mấy trăm nho sinh trừng mắt cùng với ngàn người chỉ trò, lại còn có thể cười nhạt với thoải mái, người trong thiên hạ không hiểu được sự tiêu sái của ta, để cho Lữ Mộc Đối cực kỳ rung động.
Hít sâu một hơi, Lữ Mộc Đối bình phục lại kích động trong nội tâm.
Nơi xa.
Mỹ phụ tựa hồ nghe được có động tính, cấp tốc đi ra cùng với tiểu nha đầu.
“Lão Lữ, xảy ra chuyện gì?”
Mỹ phụ nghi ngờ hỏi.
Lữ Mộc Đối khoát tay áo, chắp tay, ngửa đầu nhìn trăng rằm, thở dài một hơi.
Hắn đứng lặng ở đỉnh núi, cả người giống như mới cái cây khô.
Gió đìu hiu thổi.
Lữ Mộc Đối nhìn phương đông, phương hướng Hãn Hải khôn cùng, ánh mắt thâm thúy.
Hắn một tay chấp bút, một tay nắm lấy Huyền Hoàng giấy, nhìn phương đông, tựa như đang chờ đợi cái gì đó vậy.
Đợi cho thời điểm bầu trời phương đông dần dần nổi lên màu trắng bạc.
Bên ngoài Đông Dương Quận, trong hải dương mênh mông.
Oanh!
Đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt.
Một cỗ tinh khí ngút trời, hào quang rực rỡ, dường như chiếu khắp bầu trời rạng sáng.
Hải thị thận lâu hiển hiện ra một tòa thành trì hư không.
Hơn nữa còn có hư ảnh thần thụ, trên đó kết lấy từng quả trái cây màu vàng sáng lán
Lữ Mộc Đối thấy cảnh này, thân thể run rẩy.
“Công tử quả thật là liệu sự như thần, thật xuất hiện! Di tích tiên nhân!”
“Há có thể để cho tất cả áp lực đều do công tử gánh vác!?”
“Thế nhân… Phải mạnh lên!”
Lữ Mộc Đối cười to, lộ ra răng cửa bị hở.
Hắn khoa tay múa chân, giống như nổi điên.
Mỹ phụ cùng tiểu nha đầu ngẩn ngơ nhìn xem Lữ Mộc Đối tựa như bệnh tâm thần.
Phốc phốc!
Lữ Mộc Đối đấm một quyền vào lồng ng ực mình, há mồm ho ra một ngụm máu lớn.
Bút lông nhuốm máu, bút đi như du long, viết trên Huyền Hoàng giấy.
Từng chữ nhuốm máu, nhìn thấy mà giật mình!
Nhưng mà, Lữ Mộc Đối cũng rất thoải mái.
Di tích tiên nhân xuất thế, đáng giá hắn ho ra máu viết!
Việc lớn cỡ này, há có thể dùng máu heo rẻ tiền!?
. . .
Ngay sau khi hải thị thận lâu xuất hiện.
Cường giả sinh ra linh thức, dồn dập có cảm ứng, thậm chí không ít người từ trong lúc ngủ mơ mà bừng tỉnh lại.
Bá Vương đi ra đại trướng, ngưng trọng nhìn lên hải thị thận lâu trên bầu trời, còn có thần thụ sáng chói cùng với thần quả kia, ánh mắt đột nhiên sáng chói.
Cảnh tượng này khiến cho hắn có chút quen thuộc.
Giống như bí cảnh dãy Ngọa Long, bí cảnh Cửu Ngục lúc trước…
“Tân bí cảnh sao? Hy vọng có thể để cho ta trở nên càng mạnh mẽ hơn!”
Đông Dương Quận.
Bốn đại thánh địa.
Nguyên Anh cảnh dồn dập đằng không, bọn hắn ngóng nhìn phương Đông, chỗ ấy, Hãn Hải sóng gợn.
Hư ảnh thần thụ, cùng với từng quả thần quả, để cho bọn hắn kinh hãi.
Nữ Đế Nghê Xuân Thu phá không mà ra, Càn Nữ cung Nguyên Anh cảnh dồn dập khom người.
Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương đứng lặng trên đỉnh lầu cổng thành, áo bào cứng cáp tung bay.
“Đây là thủ đoạn của Lục công tử sao?”
Nhưng mà.
Rất nhanh, bọn hắn lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Đỗ Long Dương ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn là Âm Thần cảnh, ánh mắt sáng chói, dường như nhìn xuyên vòm trời.
Thấy được một vùng chiến trường đỏ ngòm.
Sâu trong chiến trường.
Hắn thấy được Lục Phiên đưa lưng về phía người đời, ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, trấn áp ba khối đại lục đang chậm rãi sụp đổ.
Chống lên một mảnh bầu trời cho thế nhân.
Nói cách khách, dị tượng này có khả năng không phải Lục Phiên làm ra.
Đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao rất nhanh đều hội tụ lại.
Bọn hắn đối mặt với nhau, sau đó nghĩ đến khí thế mà Yêu Chủ bộc phát ra trong hoang mạc, lại nghĩ đến câu nói tiên nhân thần bí liên quan trước đó.
“Mảng Ngũ Hoàng đại lục này rất không tầm thường… Có lẽ, thật sự chính là di tích tiên nhân! Là đại tạo hóa, đại cơ duyên!”
Sau đó.
Bọn người không có dừng lại, dồn dập bạo phát ra tốc độ cực hạn, xông về Hãn Hải.
Rất nhanh, bọn hắn thấy được.
Trong Hãn Hải.
Nước biển tách ra hai bên, một hòn đảo bát ngát chậm rãi bay lên từ bên trong đáy biển, muôn vàn hào quang, sáng chói mà lóa mắt.
Đám người Đỗ Long Dương chỉ nhìn xa xa.
Liền thấy được phía trên hòn đảo, có thần thụ nở rộ hào quang, trên thần thụ có trái cây màu hoàng kim nặng trĩu.
Thậm chí còn có nước suối tràn đầy khí tức sinh mệnh đang cuộn trào.
Có linh dược sở hữu linh khí mờ mịt phấp phới trong gió!
Cho dù là đám người Đỗ Long Dương, cũng không khỏi hơi chậm nhịp thở lại.
Di tích tiên nhân, xuất thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận