Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1338: Việc làm của người đọc sách sao có thể gọi là trộm (2)

“Tại hạ họ Cố, tên Mang Nhiên, gặp nhau chính là có duyên, ta nhắc nhở ngươi một câu, muốn tìm được Bạch Ngọc Kinh thì phải thành tâm, nếu không thành tâm thì cho dù đảo Hồ Tâm Bạch Ngọc Kinh ở ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng không thể nhìn thấy nó.
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.
Trên hãn hải sương mù dày đặc, rùa biển mang theo đám người Cố Mang Nhiên rồi biến mất. “Cố Mang Nhiên? Cố Mang Nhiên ông tổ của Hải tộc?”
Triệu Khánh Chi hít một hơi thật sâu, đây cũng là một người trong truyền thuyết, lấy sức mạnh của một mình khiến hải tộc bình thường không có gì nổi bật nâng đỡ thành một chủng tộc vô cùng cường đại.
Mà lời nói của Cố Mang Nhiên cũng nhắc nhở Triệu Khánh Chi.
Sau đó hắn không dùng nguyên thần để quét nữa, ở trên hãn hải từ từ bước đi, từng bước từng bước.
Sau khi đi bộ mười ngày mười đêm, khi mặt trời vừa mọc, giữa một làn tử khí dồi dào nhìn thấy một hòn đảo chìm trong hàng ngàn lớp sương mù.
“Đảo Hồ Tâm?”
Trong lòng Triệu Khánh Chi giật mình, sau đó liền vui vẻ.
Truyền thuyết về Bạch Ngọc Kinh… quả nhiên là có thật!
Triệu Khánh Chi bước từng bước về phía hòn đảo Hồ Tâm.
Tuy nhiên, khi hắn chưa bước vào hòn đảo Hồ Tâm, không biết khi nào, một nữ đồng cõng nồi đen chặn trước mặt hắn.
Nghê Ngọc bị đuổi ra trấn giữ đảo, đương nhiên tâm trạng cảm thấy rất khó chịu.
“Tại hạ là Triệu Khánh Chi của Đại Huyền Thần Triều… đặc biệt vượt qua đại dương để bái kiến Lục thiếu chủ”
Triệu Khánh Chi nói.
“Bái kiến công tử nhà ta?”
Nghê Ngọc giật mình.
Đột nhiên, giọng nói của Lục Phiên truyền đến bên tai nàng, đôi mắt ỉu xìu của Nghê Ngọc đột nhiên sáng lên.
“Ngươi là đến phá quán sao?”
“Muốn bái kiến công tử nhà ta cũng không khó, đánh thắng ta liền có thể”
Nghê Ngọc nói.
Triệu Khánh Chi giật mình, giơ tay gãi đầu.
Dáng vẻ Nghê Ngọc chỉ là một cô gái, mà Triệu Khánh Chi thực sự không quen đánh với một cô gái.
“Điều này không tốt đi? Nếu không… đổi một người khác đến?”
Đánh nhau gì đó thì Triệu Khánh Chi thực sự không sợ.
Tuy nhiên, đánh đứa trẻ thì hắn không quen, cũng không thể ra tay. “Hử? Ngươi đang coi thường ai vậy?”
Nghê Ngọc bỗng nhiên không vui.
“Ở trên đảo ta là người bất khả chiến bại nhất, ngay cả ta cũng đánh không lại, ngươi còn muốn đổi người?”
Nghê Ngọc khịt mũi.
Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể mảnh manh run rẩy, đôi chân nhỏ bé đặt trên mặt biển.
Két két…..
Thân thể lập tức biến mất.
Triệu Khánh Chi nheo mắt lại, một lúc sau kim thương trong tay theo bản năng quét qua, bởi vì một
cỗ khí thế đáng sợ trong nháy mắt tiến tới gần hắn giống như một ngọn núi cao đồ sộ!
Mà bên cạnh hắn, cô gái đã nhặt chiếc nồi đen lên và đánh về phía hắn.
Kim thương trong tay hắn va chạm với chiếc nồi đen, ngay lập tức bị chiếc nồi đen đập vỡ. Chiếc nồi đen cũng tàn nhẫn đánh lên người Triệu Khánh Chi.
Triệu Khánh Chi ho ra máu, vẻ mặt sững sờ.
Làm sao cái nồi đen này lại có thể nặng đến vậy?
Điều quan trọng nhất là cô gái đã vỗ tay và tát vào mặt hắn.
Dường như có một loại đan dược nào đó được nhét vào miệng hắn, sau đó chiếc nồi đen giống như một ngọn núi đè xuống, đẩy toàn bộ cơ thể hắn vào trống hãn hải, nước biển nổ tung lõm xuống giống như một cái bát khổng lồ đèn xuống…
Triệu Khánh Chi sửng sốt.
Nữ đồng này… lại là một kim tiên?
Khó chịu quá…
Bạch Ngọc Kinh đáng sợ đến vậy sao?
Một nữ đồng nhỏ bé cũng có thực lực kim tiên sao?
Vậy Lục thiếu chủ thần bí khó lường của Bạch Ngọc Kinh đáng sợ đến mức nào?
Đây là lần đầu tiên Triệu Khánh Chi cảm thấy Bạch Ngọc Kinh đáng sợ đến mức nào. Điều quan trọng nhất là cô gái đó đã cho hắn ăn cái gì vậy?
Tại sao vô số nước biển cứ tràn vào miệng hắn?
Mà khi Triệu Khánh Chi bị ngược đãi.
Bên kia, thái giám đã trở lại Đại Huyền thần triều.
Đương kim hoàng đế nghe được thái giám báo cáo xong liền tức giận đến không thể đứng yên. Thân là Nhân Hoàng, từ vô số sách cổ ghi chép lại và từ trong miệng tương truyền của nhân hoàng đời trước thì hắn thực sự biết Bạch Ngọc Kinh đáng sợ như thế nào.
Ông vội vàng sai thái giám đi mời Sài Phong Thiên Đế đến.
Triệu Khánh Chi đến thách thức Thiên Hư công tử, hắn không ngăn cản, suy cho cùng người trẻ tuổi không gặp phải một số khó khăn thì làm sao có thể trưởng thành.
Tuy nhiên, nếu Triệu Khánh Chi đi tìm Bạch Ngọc Kinh, vậy có khả năng làm toàn bộ Đại Huyền thần triều đều liên quan đến.
Khi Sài Phong biết tin Triệu Khánh Chi đang đi tìm kiếm Lục Phiên, cũng hết sức hoảng sợ.
Đồ đệ này của hắn, tuổi trẻ hơi dồi dào khí lực, hơi kiêu ngạo… nhưng hắn cũng cũng không đến nổi là không có não đi?
Sài Phong mừng vì mình đã không đến tinh không kim nguyên để lĩnh hội áo nghĩa trong khoảng
thời gian này.
Hắn biến thành một luồng ánh sáng băng qua hãn hải.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy đảo Hồ Tâm.
Sài Phong đáp xuống, thu lại uy áp của mình.
Nghê Ngọc vừa đập nồi xuống khiến Triệu Khánh Chi uống một bụng nước biển. Nhìn thấy sự xuất hiện của Sài Phong, Nghê Ngọc mới miễn cưỡng thu lại nồi.
Sài Phong không ngừng cười khổ, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chưa chết là tốt rồi.
“Đa tạ Lục thiếu chủ đã không giết liệt đồ này.
Sài Phong chắp hai tay, cúi đầu về phía đảo Hồ Tâm rồi nói.
“Không sao… người trẻ tuổi, uống nhiều nước biển rất tốt cho thân thể”
Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Phiên vang lên từ tiên khí lượn lờ và tử khí khắp nơi trong hòn đảo trôi
nổi ra.
Sài Phong mỉm cười nói: “Lục thiếu chủ nói đúng”
Mà Triệu Khánh Chi uống một bụng nước biển, nghẹn ngào rơi nước mắt, vốn dĩ trong lòng hắn không phục, muốn đến mở mang kiến thức xem Lục Bình An Bạch Ngọc Kinh rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Nhưng hắn không ngờ, lại bị một nữ đồng nữ tỳ của Lục thiếu chủ bắt nạt.
Nghê Ngọc duỗi bàn tay đầy thịt của mình ra, mò trong hãn hải.
Triệu Khánh Chi vừa nôn mửa, vừa bay về phía Sài Phong.
Bụng của Triệu Khánh Chi sưng lên, buồn nôn, uống nhiều nước biển như vậy nhưng lại không ho ra được.
Sài Phong giật mình, cho dù lấy thực lực của hắn cũng bó tay hết cách.
Nghê Ngọc lập tức xua tay, kéo Triệu Khánh Chi, giơ tay lên vỗ vào bụng Triệu Khánh Chi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận