Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 276: Tiểu Ứng Long sinh không thể luyến. (2)

Người dịch: Duy Cường
Mặt nước của Bắc Lạc hồ lập tức bị tách ra hai bên.
Tiểu Ứng Long đang thảnh thơi ngửa mặt nằm trên Bắc Lạc hồ, lập tức sững sờ, nước dưới thân biến mất, toàn bộ thân hình nhanh chóng rơi xuống.
Hắn bị hù dọa vội vàng tranh thủ thời gian co đôi cánh bằng thịt lại.
Thân hình tròn vo như một quả bóng đập vào đáy hồ, làm nước bùn văng lên tung tóe.
Tiểu Ứng Long trong đáy hồ mặc sức vùng vẫy, chơi đến quên cả trời đất.
Lục Phiên đối với tên tiểu tử này cũng có chút không biết phải nói gì.
Hắn cong ngón tay búng ra, viên lôi châu lập tức rơi vào đáy hồ.
Lục Phiên đưa tay vào trong hư không túm một phát, hóa thành từng cái phù văn kỳ dị, trấn áp lôi châu, giống như trước đó từng trấn áp sợi linh thức của tên bá chủ vị diện.
Thủ đoạn không có gì khác biệt.
Thậm chí…
So với linh thức của vị bá chủ vị diện kia, sử dụng Lôi Long này càng dễ kết nối với vị diện bản nguyên của đỉnh cấp trung võ thế giới.
Âm thầm lớn mạnh bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục.
Tuy nhiên, Lục Phiên đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của bản nguyên nơi đỉnh cấp trung võ thế giới, lần này cần phải điệu thấp làm việc.
Mặt khác, hắn vừa mới gây sóng gió ở thế giới kia.
Bây giờ lại đối với bản nguyên thế giới động thủ, có vẻ không tốt lắm.
Tiểu Ứng Long đang chơi bùn, nhìn thấy lôi châu bị Lục Phiên trấn áp, lại thấy được một con Lôi Long đang giãy dụa ở bên trong, sắc mặt nó lập tức trở nên căng thẳng, trong vũng bùn, lớp vảy toàn thân giương lên, lộ ra bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
Bàn tay của Lục Phiên vung lên.
Nước hồ hai bên lập tức khép lại.
Dòng nước xối xuống, làm cho gương mặt của Tiểu Ứng Long trở nên ngơ ngác, không hiểu việc gì đang xảy ra.
Sau một lúc, nó từ trong đáy hồ trồi lên, chu môi, phun ra một mũi tên bằng nước về phía Lục Phiên.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, khóe miệng mỉm cười.
Giơ tay lên, vẽ một vòng tròn.
Nháy mắt.
Trước miệng của Tiểu Ứng Long có một vòng tròn bằng nước hiện ra, khóa kín miệng của nó lại…
Tiểu Ứng Long hoảng hốt, không ngừng giãy dụa, nhưng mà, dù cho đã thi triển hết sức lực toàn thân, cũng không thể thoát ra…
Trên Hồ Tâm đảo.
Trước mộ phu tử, Mạc Thiên Ngữ đang xem bói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bắc Lạc hồ, chỉ thấy bọt nước sôi trào, thân hình của Tiểu Ứng Long giãy dụa đủ kiểu, sắc mặt của hắn không có gì biểu hiện.
Những ngày này, hắn đã sớm quen với việc Tiểu Ứng Long không ngừng giày vò.
Ban đầu, Tiểu Ứng Long còn tìm hắn đùa nghịch, không ngừng phun nước trên mặt hắn.
Có một lần, suýt chút nữa xuyên thủng thân thể yếu ớt của Mạc Thiên Ngữ, lần đó… Mạc Thiên Ngữ đau đến không muốn sống.
Nếu không nhờ Lục Phiên đánh ra một luồng linh khí, khôi phục thương thế của hắn, có lẽ… Hắn cũng phải đi theo lão phu tử.
Nhắc lại chuyện cũ, chỉ có thể gợi lên bi thương, Mạc Thiên Ngữ hắn… Ngay cả một con rồng cũng không sánh bằng.
Tuy nhiên… Không sánh bằng Tiểu Ứng Long giống như cũng không có gì mất mặt.
Đây chính là rồng do Lục Bình An nuôi!
Tiểu Ứng Long giãy dụa hồi lâu trên Bắc Lạc hồ, cuối cùng tuyệt vọng.
Trong mũi phát ra một tiếng hừ.
Nó từ bỏ giãy dụa, ngửa mặt nằm trên mặt hồ, giống như một quả bóng, dập dờn trôi theo sóng nước.
Bộ dáng kia…
Cực kỳ giống vẻ mặt của một người đối với cuộc sống không còn gì để lưu luyến.
Lục Phiên đang dựa vào xe lăn, trên mặt nở một nụ cười hài lòng.
Nhây, tiếp tục nhây…
Lục Phiên đang quan sát màn hình thuộc tính, linh thức còn tốt, chẳng qua có hơi tiêu hao, có thể từ từ khôi phục.
Nhưng Thần Ma huyết lại vĩnh viễn mất đi, không cách nào khôi phục.
Cường độ thân thể có thể đổi được năm giọt Thần Ma huyết, tiêu hao một giọt, chỉ còn lại có bốn giọt.
Điểm thuộc tính đã hối đoái, không cách nào khôi phục, nói cách khác, Thần Ma huyết là dùng một giọt thiếu một giọt.
Tuy nhiên, ít nhất, lần này có thế làm cho Lục Phiên hiểu rõ tác dụng của Thần Ma huyết.
Coi như cũng không tệ.
Nhìn xem Bắc Lạc hồ đã khôi phục trở lại, Lục Phiên rót một chén rượu mơ, bắt đầu bày cục, từ Sơn Hà cục tới Nhân Gian cục.
Khôi phục linh thức bị tiêu hao.
. . .
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Môt chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển, có hơn mười tên Huyền Vũ vệ bảo hộ xung quanh, mặt tuyết bị bánh xe cày ra hai đường rãnh sâu hoắm.
Tấm vải mành trên xe ngựa bị xốc lên.
Bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lượn đầy trời.
Thân hình của Mặc Bắc Khách từ trong xe ngựa lộ ra, trên người hắn khoác một chiếc áo chống lạnh rất dày bằng lông cừu, ánh mắt nhìn tòa Bắc Lạc thành nguy nga mà thần bí, nội tâm không khỏi hiện lên một chút hoài niệm xa xăm.
“Lục Trường Không…”
Đạm Đài Huyền lắc đầu, nếu như năm đó Lục Trường Không không cưới mẫu thân của Lục Phiên, nói không chừng bây giờ Lục Trường Không đã trở thành em rể của Đạm Đài Huyền.
Đáng tiếc…
“Thông báo một tiếng, đừng xưng là Bắc Huyền Vương, nói là có Đạm Đài thế gia Đạm Đài Huyền tới chơi.”
Đạm Đài Huyền nói với một tên Huyền Vũ vệ.
Huyền Vũ vệ gật đầu nhận lệnh, giục ngựa hướng tới phía trước.
Trên đầu thành.
La Thành nhìn thấy xe ngựa của Đạm Đài Huyền, sắc mặt hơi có vẻ quái dị.
Bắc Huyền định tới đoạt Giang Li trở về sao?
Chân trước Giang Li vừa mới tới Bắc Lạc, Đạm Đài Huyền chân sau liền chạy tới.
Tuy nhiên, La Thành vẫn nhanh chóng chạy đi về phía Lục phủ, Bắc Huyền Vương tới chơi, nên thông báo Lục Trường Không một tiếng mới hợp lý.
Hắn đi tới Lục phủ.
Chợt cảm thấy có một luồng khí tức mạnh mẽ đang quấn quanh trong phủ.
Sắc mặt của La Thành trở nên vui vẻ, thành chủ đại nhân đột phá?
Khí tức trong phủ chậm rãi thu lại.
Lục Trường Không chắp tay, trên thân mặc một bộ hoa phục, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác bằng nhung, hắn sớm cảm ứng được La Thành tiến tới, cười cười đi ra.
“Tiểu Thành Tử, có chuyện gì?”
Lục Trường Không nói.
“Đại nhân, Bắc Huyền Vương đang đợi dưới cổng thành.”
La Thành chắp tay nói.
“Bắc Huyền Vương… Đạm Đài Huyền?”
Lục Trường Không khẽ giật mình.
Sau đó gật đầu, cất bước đi tới cổng thành.
La Thành đeo đao, nhanh chóng theo sát phía sau, tò mò hỏi: “Đại nhân, ngài đột phá?”
Lục Trường Không vuốt râu cười cười, Lục Phiên cho hắn một giọt linh dịch, cực kỳ tinh khiết, hắn dùng để rèn luyện ngũ tạng, liên tục hoàn thành rèn luyện ba tạng mới ngừng lại.
Chỉ cần tiếp tục rèn luyện tâm tạng, lập tức có thể đột phá đến Thể Tàng cảnh viên mãn, có được tư cách lĩnh hội thuộc tính linh khí.
“Tạm được, đột phá một bước nhỏ, miễn cưỡng rèn luyện xong hai tạng.”
Lục Trường Không cười nói.
Trên mặt La Thành toát ra biểu lộ cực kỳ hâm mộ.
Tốc độ như vậy… Quá nhanh!
Đại nhân vậy mà đã sắp đến Thể Tàng cảnh viên mãn.
La Thành hắn, lại vẫn chỉ là Khí Đan đỉnh phong.
Cần phải nỗ lực tu hành hơn nữa!
La Thành nghĩ đến đây, bỗng nhiên có chút hốt hoảng… Trước mắt đột ngột hiện lên hình ảnh của vị đạo cô xinh đẹp, ngày đó nhìn thấy trên đầu thành.
Không biết Mạc Sầu cô nương đã đột phá Thể Tàng hay chưa?
Có lẽ cũng sắp rồi, thiên phú của Mạc Sầu cô nương yêu nghiệt như vậy, vào Thể Tàng hẳn là không có gì khó khăn.
Vừa nghĩ tới đó, La Thành liền cảm thấy có chút khẩn trương cùng gấp gáp.
Tốc độ của Lục Trường Không rất nhanh, nhấc chân bước đi, phảng phất tuyết trắng cũng bị một luồng không khí lôi kéo theo.
La Thành phải chạy nhanh mới đuổi theo kịp tốc độ của Lục Trường Không.
Dưới cổng thành.
Rất nhiều Long Huyết quân nhìn thấy Lục Trường Không, đều đồng loạt lùi lại nửa bước, dồn dập khom người.
Lục Trường Không gật đầu.
Sau khi cửa thành mở ra.
Xe ngựa chậm rãi đi tới, hơn mười vị Huyền Vũ vệ bảo hộ xe ngựa đi vào Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Tới Bắc Lạc của ta, còn mang theo nhiều hộ vệ như vậy, lo ngại Bắc Lạc gây bất lợi cho ngươi? Bắc Lạc nếu như muốn giết ngươi, chút hộ vệ này không đủ nhét kẽ răng.”
Lục Trường Không nói.
Lúc trước, Đạm Đài Huyền dẫn quân tiến đánh Bắc Lạc, mối hận đó đến ngày hôm nay hắn vẫn còn ghi nhớ.
Đạm Đài Huyền xốc lên màn che, nhìn thấy Lục Trường Không, lập tức lộ ra một nụ cười khổ.
“Không phải ta đề phòng Bắc Lạc, mà là đề phòng Tây Lương ám sát…”
Đạm Đài Huyền ra khỏi xe ngựa, giũ giũ y phục trên người, sau đó đi tới bên người Lục Trường Không.
Nhìn Lục Trường Không rất lâu.
Sau đó, Đạm Đài Huyền lùi lại một bước, chắp tay.
Lục Trường Không cũng rõ ràng, cái chắp tay này xem như là Đạm Đài Huyền nhận lỗi, dù sao, lúc trước Đạm Đài Huyền đại biểu là Bắc Quận, mà Lục Trường Không đại biểu là quân thủ vệ của Đại Chu, chiến tuyến khác nhau.
Lục Trường Không hừ một tiếng, Đạm Đài Huyền nở một nụ cười, phất tay ra hiệu cho Huyền Vũ vệ sau lưng tản ra, sau đó cùng Lục Trường Không sóng vai bước đi.
Hai người hướng về phía nội thành, từng đóa bông tuyết nhẹ nhàng từ không trung rơi xuống.
. . .
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên cảm ứng được Đạm Đài Huyền vào thành.
Lông mày hơi nhíu lại.
Đối với Đạm Đài Huyền vào thành, hắn cũng không suy nghĩ gì thêm, dù sao, vừa mới bị đoạt tiên duyên “Kim Long ấn tỉ”, Đạm Đài Huyền có chút không cam lòng, hạ lệnh thành lập Đại Huyền học cung.
Lần này hắn đến đây, có lẽ ý đồ muốn cùng Lục Phiên thảo luận về việc nên thành lập Đại Huyền học cung như thế nào.
Tuy nhiên, nhìn thấy Lục Trường Không đang cùng Đạm Đài Huyền ôn chuyện, Lục Phiên chỉ cười cười.
Tinh thần khẽ động.
Lập tức rơi vào trong cột Truyền Đạo đài.
Vừa tiến vào bên trong, có một hàng thông báo của hệ thống lập tức hiện lên, không ngừng nhấp nháy.
“Đinh Cửu Đăng (thân phận: Người hầu bàn đầu trọc trong hiệu cầm đồ ở Lương Châu) tiến vào Truyền Đạo đài.”
“Lưu Nguyên Hạo (thân phận: Thiếu bang chủ của Hắc Long bang) tiến vào Truyền Đạo đài.”
“Tây Môn Tiên Chi (thân phận: Đứng đầu thất hiệp của Kiếm phái) tiến vào Truyền Đạo đài.”
TN: Vậy là có hàng loạt nhân vật mới xuất hiện rồi, chuẩn bị chuyển map, cầu kim phiếu <3 <3 <3
Bạn cần đăng nhập để bình luận