Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 572: Bá Vương cưỡi sư đến. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Thế giới này lại có Xuất Khiếu cảnh!?
Tên thánh tử bị hủy diệt thân thể, chỉ có thể dùng thánh giai pháp khí bảo hộ linh hồn để bỏ chạy.
“Đáng chết! Vì sao lại xuất hiện Xuất Khiếu cảnh!?”
Tên thánh tử bị một bàn tay bóp nát thân thể toát ra vẻ phẫn nộ.
Đối với Xuất Khiếu cảnh, hắn không có bao nhiêu e ngại cả, dù sao, trong thế giới cao võ của hắn, Xuất Khiếu cảnh cũng không tính là hiếm thấy.
Tên thánh tử bị đánh nổ thân thể kia, chính là do không kịp phản ứng.
Nếu như có thánh giai pháp khí hộ thể, thì dù cho có bị Xuất Khiếu cảnh tấn công, thân thể cũng chưa chắc sẽ sụp đổ.
Nữ Đế phong hoa tuyệt đại, đẹp đến nỗi làm cho người ta nín thở, nàng bước vào Dương Thần cảnh, tăng thêm vào phần khí chất xuất trần, tướng mạo có thêm vài phần quyến rũ.
Tuy nhiên, không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng liền phá hủy phần đẹp đẽ này.
Thân thể già nua của Tề Lục Giáp ngồi khô trên đại lục tĩnh lặng khẽ run, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Dường như thở dài một hơi.
Xem ra, đại lục này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng, Tề Lục Giáp nhớ lại đến thiếu niên bạch y như tuyết kia, linh áp mạnh mẽ đến độ có thể đè nát của phân thân tượng đất của hắn, âu cũng không kì quái.
Trên Chiến trường màu máu.
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm, sắc mặt hắn đỏ rực vì hưng phấn.
Phản công!
Thời điểm phản công đến rồi!
Giết chết đám chuột nhắt này cho bổn vương!
Nữ Đế dùng một bàn tay bóp chết một tên Thánh tử, để cho nội tâm của mỗi một người ở đây đều vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Cường giả Càn Nữ cung, thậm chí còn hưng phấn đến nỗi không nhịn được mà thét lên.
Đây là Thánh Chủ của các nàng, Nữ Đế của các nàng đấy!
“Nữ Đế, ngươi quá gấp gáp.”
Trên Chiến trường màu máu, có tiếng cười nhàn nhạt truyền đến.
Mọi người đều khẽ giật mình, quay đầu ngoái lại.
Lại thấy, trên Chiến trường màu máu rộng lớn, có một bóng người mặc kình bào màu đen, một tay nắm lấy một thanh trường thương, chậm rãi cất bước ra.
Oanh!
Thuận theo cất bước, dần dần đạp không lên.
Khí tức vô cùng mạnh mẽ được bộc phát ra từ trên thân của hắn, chói mắt tựa như mặt trời vậy.
Võ Đế thành Thành chủ, Đỗ Long Duong, Duong Thần cảnh!
“Lại thêm một vị Xuất Khiếu cảnh!”
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ, đều co rút con ngươi lại.
Nơi xa.
Lưu Lạc giả quan chiến đã sớm lạnh cả người.
Bọn hắn sợ hãi không thôi.
Đây mà là trung võ cái quái này, đây hoàn toàn là thế giới giả heo ăn thịt hổ!
Nếu như không phải có những Thánh tử Thánh nữ này đặt chân, có lẽ, những tên Lưu Lạc giả như bọn hắn, hẳn là sẽ bị các Xuất Khiếu cảnh bỗng nhiên xuất hiện này nghiền ép thành cặn bã, chết ngay tại chỗ.
“Vì sao thế giới trung võ lại xuất hiện Xuất Khiếu cảnh!?”
Có Lưu Lạc giả muốn rách cả mí mắt.
“Đây là một cái chuẩn cao võ, đã thai nghén ra bản nguyên cao võ… Dựa vào cái gì mà không thể xuất hiện Xuất Khiếu cảnh?”
“Trốn đi! Lần này… Chúng ta kể cả canh cũng không húp được.”
Có Lưu Lạc giả nói.
Tuy nhiên, không có người nào rời đi, bọn hắn muốn kiến thức một thoáng trận chiến kinh động cả Hư Vô Thiên này.
Những Lưu Lạc giả này cũng hiếm lắm mới có cơ hội thấy trò vui như vậy.
Mặc dù xuất hiện Xuất Khiếu cảnh, thế nhưng, những Lưu Lạc giả cũng không cảm thấy nhóm Thánh tử Thánh nữ sẽ bại.
Oanh!
Ống tay áo tay bị cụt của Diệp Thủ Đao tung bay, hắn đứng lặng ở Chiến trường màu máu, đôi mắt của hắn rất sắc bén, sắc bén tựa như sói đói vậy.
“Ba vị Xuất Khiếu cảnh…”
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ đều hít vào một hơi lạnh.
Ba người Phong Nhất Lâu, Chung Nam, Tiêu Nguyệt Nhi cũng bắn ra khí tức cường đại.
Ba ba ba.
Một phương thánh tử thánh nữ.
Thanh niên mặc hoa phục đứng lặng trên chiến thuyền thanh đồng vỗ vỗ tay.
“Lại có ba tên Xuất Khiếu cảnh, đây là một cái thế giới chuẩn cao võ…”
Thanh niên mặc hoa phục cười nói.
Âm thanh của hắn quanh quẩn trong hư vô.
“Đáng tiếc, chỉ có ba tên.”
Thanh niên hoa phục nói.
Tráng hán khôi ngô ngồi ngay ngắn trên mãnh cầm, cũng lần nữa chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Dường như đối với những thứ này, hắn đều không có hứng thú, thứ duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú, có lẽ, chỉ có bản nguyên dần dần tiến hóa thành cao võ của Ngũ Hoàng.
“Đích thật là có chút ngoài dự liệu.”
Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi trên lưng Tiên Hạc cũng đồng thời mở miệng.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng cười thản nhiên.
Nữ Đế Nghê Xuân Thu không khỏi nhíu mày.
Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lại phát hiện, trong hư vô, không biết từ khi nào, đã xuất hiện từng bóng người.
Đều bọc lấy áo giáp.
Mỗi một vị cường giả, đều phóng ra khí thế của bản thân, những khí thế này đánh vào hư vô, làm cho bọn hắn tựa như hòa làm một thể với hư vô vậy.
“Đây là những người bảo hộ nhóm Thánh tử Thánh nữ thuộc thế giới cao võ thất diễn!”
Có không ít Lưu Lạc giả cả kinh nói.
Lấy Xuất Khiếu cảnh làm người bảo hộ, đây có lẽ… Cũng chỉ có thế giới cao võ thất diễn, mới có niềm tin làm được.
Những bóng người này đều như quỷ mị mà xuất hiện ở phía sau rất nhiều Thánh tử Thánh nữ.
Trên chiến thuyền thanh đồng, thanh niên mặc hoa phục cười khẽ.
“Xuất Khiếu cảnh xuất hiện, quả thật để cho chúng ta rất bất ngờ…”
“Đáng tiếc, vẫn không thể cải biến được kết cục, có dũng cảm cùng với năng lực trùng kích cao võ ở bên trong Hư Vô Thiên, quả nhiên sở hữu bí mật để cho người ta mê muội nhỉ.”
Thanh niên mặc hoa phục cười nheo mắt.
Lời nói của hắn khuếch tán ra.
Để cho hô hấp của không ít Thánh tử Thánh nữ đều trở nên dồn dập, đồng loạt nhìn nhau, tựa như đều thấy được vẻ ngoài ý muốn từ trong đôi mắt lẫn nhau.
Thế giới này… Có lẽ thật sự tồn tại đại bí mật sao?
“Ra tay! Giết chết bất luận tội.”
Trên chiến thuyền thanh đồng, thanh niên mặc hoa phục ra lệnh.
“Vâng.”
Trong hư vô.
Cường giả mặc giáp chắp tay, lời nói âm vang.
Ngay sau đó, cất một bước, áo giáp trên người lẫn nhau đụng chạm, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Khí thế mạnh mẽ, phát ra tiếng nổ vang trong hư vô.
“Thánh tử Thánh nữ… Thật bá đạo.”
Đỗ Long Dương lạnh lùng nói, mái tóc đen kịt tung bay trên không trung.
“Tên này… Là của ta.”
Nhưng mà, Đỗ Long Dương vừa nói dứt lời.
Diệp Thủ Đao động.
Thân thể căng cứng bỗng nhiên bắn ra, rút thanh đao trong tay ra, ngay sau đó, hóa thành ánh đao che trời, trực tiếp bổ về phía cường giả mặc giáp kia.
Sắc mặt của Đỗ Long Dương trở nên cứng đờ, không khỏi cả giận nói: “Diệp Thủ Đao, ngươi cướp người với ta?”
Nhưng mà, Diệp Thủ Đao đã giết ra.
Trên chiến thuyền thanh đồng, sắc mặt của thanh niên mặc hoa phục lạnh lùng.
Hai tên thổ dân này vậy mà xem người bảo hộ của hắn là đối tượng tranh đoạt, đây là đang nhục nhã hắn!
Tiên Hạc giương cánh, Kim Đồng Ngọc Nữ trên đó phát ra tiếng cười nhạo.
“Đoạt cái gì?”
Sau đó, hai người hất hất cằm về phía người bảo hộ của mình.
Thêm một vị Xuất Khiếu cảnh xuất chiến.
Lần này, Đỗ Long Dương không có nhiều lời, trực tiếp ra tay, lập tức đại chiến trong hư vô!
Từ khi người công cụ là Phó Thiên La bỏ mình, bọn hắn đã rất lâu rồi không có đại chiến một trận thống khoái!
Thánh tử Thanh Linh phía trên linh chu hơi suy nghĩ một chút, cũng lệnh cho người bảo hộ của mình ra tay.
Nữ Đế thì mắng lên một tiếng, cũng giết ra.
Trong hư vô, năng lượng chấn động, chiến trường giống như được phân chia ra vậy.
Bên hông Nhiếp Trường Khanh đeo Trảm Long, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn quan sát trận chiến của đám người Đỗ Long Dương.
Chiến đấu kỳ thật cũng không có thuận lợi như trong tượng tượng.
Những cường giả đến từ thế giới cao võ này cũng không phải là kẻ yếu.
Ba người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Nữ Đế vậy mà lại bị đè lên đánh.
Xuất Khiếu cảnh bị dây dưa.
Ánh mắt của rất nhiều Thánh tử Thánh nữ đều ra vào trên thân đám người Nhiếp Trường Khanh.
“Thiếu đi sự bảo hộ từ Xuất Khiếu cảnh… Các ngươi, tính là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận