Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1129: Kiếp số bao trùm tam giới (2)

1524 chữ
Hơn nữa, Lục Phiên biết rất rõ, mỗi lần thăng cấp thế giới đều sẽ đối mặt với khảo hạch thăng cấp thế giới cực kỳ khó khăn.
Việc khảo hạch thăng cấp thế giới của cấp độ Tiên Võ tuyệt đối càng khó hơn.
Rất có thể có quan hệ với thần ma trong bầu trời sao thái cổ và đại đế cổ đại trong vết nứt hư không.
Vì vậy bây giờ một khi Ngũ Hoàng thật sự chạm tới khảo hạch của cấp bậc Tiên Võ thì đối với Lục Phiên và toàn bộ Ngũ Hoàng mà nói đều không phải là tin tốt gì.
Tâm thần chìm vào trong truyền đạo đài.
Hai mắt Lục Phiên sáng ngời, hắn giống như tiên giáng trần ngồi xếp bằng trên bát quái trận, vô số trận ngôn xoay tròn giống như có âm thanh ở xa xăm đang trôi nổi.
Lục Phiên dường như đang suy diễn, lại giống như cổ thần đang thờ cúng.
Một trận thiên địa kiếp số dần dần hình thành dưới sự suy diễn của hắn.
Là người đứng sau sắp xếp kiếp số, tất nhiên Lục Phiên muốn suy nghĩ toàn diện. Một lần lại một lần suy diễn, bỏ suy diễn lần này đến lần khác rồi làm lại từ đầu. Suy diễn đại kiếp nạn của thiên địa, Lục Phiên đúng là có chút lao lực quá độ. Cho dù tạo ra thế giới cũng không quá mệt mỏi và kiệt sức như vậy.
Một trận thiên địa kiếp số, tất nhiên phải có khởi đầu, quá trình và kết quả.
Hơn nữa, Lục Phiên bố trí kiếp số không phải để huỷ diệt Ngũ Hoàng, mà đương nhiên vẫn chứa đựng cơ hội sống
Sau khi bên trong truyền đạo đài, tiếng nổ đáng sợ và sự ầm ĩ hoàn toàn kết thúc.
Dường như có một ánh sáng rực rỡ.
Khóe miệng Lục Phiên hơi nhếch lên, chậm rãi thở ra một hơi.
Nguyên thần mạnh mẽ đang dao động.
Hắn rời khỏi truyền đạo đài và quay trở lại trên lầu gác.
Giữa thiên địa yên tĩnh.
Không biết từ lúc nào, gió nổi lên.
Bộ quần áo màu trắng của Lục Phiên tung bay trong gió, có cơn mưa nhỏ không ngừng rơi xuống.
Bàn cờ linh áp tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lục Phiên kẹp lấy quân cờ trong tay rồi từ từ đặt xuống.
Quân cơ đặt xuống lần này giống như để lộ tấm màn.
Trên bàn cờ, chiến tranh không ngừng nổ ra, đó là cuộc chiến giữa yêu tộc và vu tộc…
“Nếu đã như vậy, bắt đầu từ trận chiến này đi …
“Kiếp nạn lần này được gọi là… Vu Yêu hoạ
Khi Lục Phiên vừa nói xong.
Dần dần giống như một làn sóng khí vô hình dùng cơ thể hắn làm trung tâm lan ra mọi hướng.
Đại Huyền Thần Triều.
Đột nhiên Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ mở mắt ra.
Hai người đã tính toán thiên cơ nên tự nhiên cảm nhận được điều gì đó.
Ầm ầm…
Trong nháy mắt thiên địa trở nên vô cùng u ám.
Lữ Mộc Đối ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vẻ nghiêm trọng: “Màu sắc bầu trời hình như… sắp xảy ra chuyện lớn.”
Mạc Thiên Ngữ hở ngực lộ bụng, gật đầu một cách tự nhiên.
Sau đó hai người nhìn nhau.
Bây giờ vì Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ đều đi theo con đường thiên cơ, nên tu vi của hai người đều tăng lên khá chậm.
Trong đó thì tu vi của Mạc Thiên Ngữ đang mắc kẹt ở cấp bậc nửa bước Huyền Tiên.
Mà Lữ Mộc Đối cũng vì nhiều lần suy tính thiên hạ đại thế nên đã mắc kẹt ở cấp bậc nửa bước Huyền Tiên.
Lần này, trái tim của hai người lại đột nhiên đập mạnh.
Bọn họ nhìn về hướng Đông Hải, giống như có một bàn cờ từ đông hải nhanh chóng che phủ đến.
Mạc Thiên Ngữ và Lữ Mộc Đối chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Lữ Mộc Đối bấm ngón tay, Mạc Thiên Ngữ cũng nhắm mắt lại.
Gió thổi qua.
Một lúc sau, hai người mới mở mắt ra thì trong mắt tràn đầy tơ máu.
“Đại kiếp nạn của Thiên Địa đến, sắp càn quét tam giới, cho dù có mạnh mẽ như Kim Tiên thì cũng rất khó mà không quan tâm!”
“Nhưng đây là kiếp số, cũng là một cơ duyên lớn! Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội trong kiếp số này thì có thể một lần chứng đạo thành Kim Tiên!”
“Khí vân hỗn loạn của kiếp số này gây ra … quá lớn rồi!”
Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ nhìn nhau, hai người rình mò thiên cơ, chỉ có thể nhìn thấy một góc
của bàn cờ đáng sợ, nhưng chẳng qua chỉ thấy được một góc cũng khiến bọn họ cảm thấy khó thở. “Không được… chuyện lần này quá lớn rồi.
Mạc Thiên Ngữ đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Lữ Mộc Đối cầm trúc trượng vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Hai người nhìn nhau rồi lại suy diễn lần nữa.
Mạc Thiên Ngữ cầm trong tay ba cái đồng bảo, sau đó đột nhiên xoay tròn, đồng bảo ở giữa ánh sáng rực rỡ.
Mạc Thiên Ngữ cảm thấy bản thân giống như thần du vật ngoại, lao lên trời cao và nhảy vào trong bàn cờ thiên địa.
Hắn đứng trong bàn cờ, ngẩng đầu nhìn thì nhìn thấy bên ngoài bàn cờ có một bóng người to lớn đang thản nhiên quan sát.
Bóng dáng này đối với Mạc Thiên Ngữ không có gì xa lạ!
“Đó là Tiên!”
Ngay lập tức Mạc Thiên Ngữ cảm thấy hô hấp bị ngưng trệ.
Đó chính là khi Ngũ Hoàng chưa đến thời đại Đê Võ liền lộ ra bóng dáng cổ tiện.
Để đám người Bá Vương và Đường Nhất Mặc hoá thành đại tu hành tiên cực mạnh!
“Là tiên đang sắp đặt sao?”
“Tiên dẫn dắt Ngũ Hoàng bước vào thời đại tu hành, bây giờ lẽ nào lại muốn kết thúc thời đại này
Sao?”
“Kẻ đứng đằng sau của đại kiếp nạn thiên địa… lại là tiên sao?”
Tuy nhiên, uy năng của Mạc Thiên Ngữ do thám quá nhiều.
Cuối cùng, dưới áp lực kinh khủng khiến Mạc Thiên Ngữ suýt nữa tâm thần thất thủ, nguyên thần sụp đổ.
Hắn mở mắt ra, ba cái đồng bảo đã nứt ra, miệng mũi chảy máu, vẻ mặt tái nhợt.
Rõ ràng là hắn đã phải trả giá cho việc do thám thiên cơ.
“Ta phải đến đảo Hồ Tâm, chuyện lần này quá lớn rồi… Ta phải đi tìm Lục thiếu chủ.
Mạc Thiên Ngữ lau đi vết máu tràn ra.
Lữ Mộc Đối cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
Hai người bay lên trời, hóa thành những lưu quang bay về phía Đông Hải.
Rất nhanh hai người liền nhìn thấy đảo Hồ Tâm rồi dừng lại trước đảo Hồ Tâm, bọn họ đứng cung kính.
Trên đảo.
Lục Phiên dựa vào lan can nghe gió thổi, uống Thiên Tiên tửu.
Bản thân cảm nhận được bọn họ đến, mỉm cười nói với Y Nguyệt: “Cho bọn họ vào”
Y Nguyệt cúi đầu rồi đạp sóng ra khỏi đảo.
Ngay lập tức Mạc Thiên Ngữ và Lữ Mộc Đối được dẫn vào đảo.
“Lục thiếu chủ
Khuôn mặt già nua của Lữ Mộc Đối có chút run rẩy, nhìn Lục Phiên đang ngồi thẳng hắn càng cảm nhận được sự thần kỳ và mạnh mẽ của Lục Phiên.
“Ta biết các ngươi đến đây vì chuyện gì?
Lục Phiên ngồi trên ghế ngàn đao, ở trong rừng hoa đào chậm rãi đi, trong tay nhặt một cánh hoa đào khẽ cười.
“Trong cõi u minh tự có định số, đây là quá trình cần thiết để tu hành phát triển, địa kiếp nạn của thiên địa là đại kiếp nạn cũng là cơ duyên, có người sẽ bị tiêu diệt mãi mãi trong đại kiếp nạn, có người có thể nắm bắt được cái đuôi của cơ hội và một lần bay lên trời.
Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ liếc nhìn nhau, trong lòng có chút thoải mái. Quả nhiên Lục thiếu chủ đã biết.
Trên đời này chính là không có gì mà Lục thiếu chủ không biết.
Vốn dĩ Bạch Ngọc Kinh Lục thiếu chủ chính là thuỷ tổ của con đường thiên cơ.
“Lục thiếu chủ, thế nhưng đại kiếp nạn vừa xảy ra, thiên địa gặp nạn, vô số người tu hành sẽ chết, máu chảy thành sông… Có con đường nào phá giải được không?”
Mạc Thiên Ngữ cúi đầu.
Lục Phiên lắc đầu, xoa xoa cánh hoa đào.
Ngưng Chiêu ở phía sau đẩy ghế ngàn lưỡi đao cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận