Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 444: Mặc dù thành truyền thuyết, nhưng vẫn cần kính sợ (2)

Dịch: Ming Ming
Nữ Đế nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt quật cường nhìn về phía đại dương trống rỗng, tuy rằng nàng biết, Cự Kình đang chở lấy Tiên đảo bơi lội trên biển, nhưng, nàng lại nhìn không thấy.
Nàng không bỏ cuộc.
“Chờ bản cung thành Âm Thần, hiển nhiên là có thể nhìn thấy Lục ca lần nữa!”
Nữ Đế nói.
Nói xong, bốn người đều bạo phát năng lượng, vùng trời liền trở nên vặn vẹo, bốn cường giả Anh Biến cảnh, vút qua bầu trời, biến mất.
Trên mặt biển, chỉ còn lại những làng sóng rì rào bồng bềnh.
Lục Trường Không cười cười.
Chấp tay sau lưng, đạp lên sóng biển, từng bước biến mất trong hải vực vô tận.
...
Cự Kình cõng theo tiên đảo, Lục thiếu chủ mang theo Bạch Ngọc Kinh, tan biến trong thiên hạ.
Tin tức này, giống như gió lốc, nhanh chóng truyền ra.
Cả thiên hạ, trong khoảng thời gian đó, như vỡ òa.
“Thế lực đệ nhất tu hành giả quy ẩn rồi…”
“Thiên hạ không còn Bạch Ngọc Kinh, sao lại thấy có tí trống vắng.”
“Lúc trước Bạch Ngọc Kinh đã kết thúc thời đại của Chư tử bách gia, mà giờ đây… Thời đại của Bạch Ngọc Kinh cũng đã hạ màn, tiếp theo đây… Có lẽ là thời đại của chúng ta?”
Cả thiên hạ, trong lúc cảm thái, cũng bắt đầu rục rịch.
Bí cảnh dãy Ngọa Long.
Rất nhiều tu hành giả đều đứng lặng ở bên ngoài bí cảnh.
Nhiếp Trường Khanh xếp bằng ngồi dưới đất, Trảm Long đặt trên đôi chân, hắn ngơ ngác nhìn về phương đông.
Cảnh Việt ngửa mặt nằm trên mặt đất, có chút mơ màng.
Những tu hành giả có quan hệ mật thiết với Bạch Ngọc Kinh, giờ đều buồn bã hụt hẫn.
Còn Đường Hiển Sinh lại rất bình tĩnh.
“Nhất Mặc, ngươi tiếp tục vào trong Cửu Ngục bí cảnh tu hành đi, nhớ kỹ, bảo vệ chính mình cho tốt, đừng có chết đấy.”
Đường Hiển Sinh nói.
Sau đó, Đường Hiển Sinh đem theo Nam Phủ quân rời khỏi bí cảnh dãy Ngọa Long, quay trở về Nam Quận.
Không chỉ là Đường Hiển Sinh.
Các đại gia chủ thế gia, cũng lần lượt rời đi.
Bọn họ phải bắt đầu lên kế hoạch cho những chuyện tiếp theo.
Bá Vương lại tiếp tục vào Cửu Ngục bí cảnh xuông pha tiếp.
Bạch Ngọc Kinh biến mất, Lục Phiên rời đi, như là đám mây lớn âm u trên đỉnh đầu hắn được tan biến, khiến cho tâm trí trở nên thông suốt, trạng thái cả người đều tốt hơn.
Áp lực giảm đi, tốc độ tu hành cũng trở nên nhanh hơn.
Hắc Long giáo Lưu Nguyên Hạo đứng lặng ở bên ngoài ngục môn.
Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi.
Bạch Ngọc Kinh… Thế mà lại quyết định ẩn thế.
Trong lòng Lưu Nguyên Hạo dường như có một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.
Thời cơ Hắc Long giáo bộc lộ sức mạnh xuất hiện trước mặt thế nhân… Tới rồi!
Bạch Ngọc Kinh ẩn thế, đem tới ảnh hưởng cực kỳ lớn cho Ngũ Hoàng đại lục.
Nhưng… Đới với các thiên tài Nhân bảng đi ra từ Thiên Nguyên vực mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
“Bạch Ngọc Kinh… Thế lực đệ nhất tu hành giả sao?”
Tiêu Nguyệt Nhi khá tò mò.
Chung Nam ôm đao, vô cùng lãnh khốc:“Một cái thế lực quy ẩn, có gì đáng để xem chứ, quy ẩn xong, sớm muộn gì cũng sẽ lạc hậu, lạc hậu thì sẽ bị đánh.”
Phong Nhất Lâu cười cười, liếc qua Chung Nam, lắc đầu: “Ngươi thì biết cái rắm.”
Phong Nhất Lâu chính là người đã từng bị Lục Phiên chiếm lấy cơ thể, hắn hiểu rất rõ sự đáng sợ của Lục Phiên.
Đó là kẻ mà ngay cả Đỗ thành chủ cũng không dám rờ vào.
Thế lực như vậy, mà lại quy ẩn, nhất định là có lý do.
Nhưng, đối với hoàn cảnh tu hành ngoài vực mà nói, lại là chuyện tốt.
Ngũ Hoàng đại lục, trong mắt của người trong Thiên Nguyên vực mà nói, bị gọi là ngoại vực, trên thực tế, có rất nhiều người không biết Thiên Nguyên cùng Ngũ Hoàng đại lục đã dung hợp, cường giả Nguyên Anh cảnh có lẽ biết, thế nhưng, những tu hành giả bình thường của Thiên Nguyên vực, chỉ biết là thì ra bên ngoài Thiên Nguyên vực còn có một thế giới rộng lớn.
Cho nên, xưng đó là ngoại vực.
Cách nhìn của Phong Nhất Lâu về hoàn cảnh tu hành ở ngoại vực, là quá ôn hòa, không có cạnh tranh kịch liệt, tất cả những thứ này, đều là bởi vì Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc Kinh tồn tại, giống như vị thần trên cao, khiến cho những người bên dưới không có ý chí đối kháng nào.
Cũng áp chế vô số thế lực lực muốn gây chuyện trên thiên hạ.
Nhưng bây giờ Bạch Ngọc Kinh quy ẩn.
Để lại một cái tu hành giới đang phồn thịnh.
Phong Nhất Lâu có chút mong chờ.
Nhưng, bọn họ cũng chỉ là cảm thán, dù sao Bạch Ngọc Kinh cũng không có quan hệ gì lớn với bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, đề cao thực lực mới là chuyện quan trọng.
Những thiên tài Nhân bảng này, lần nữa vào trong Cửu Ngục bí cảnh, bắt đầu xông về phía Vong Linh thành trong cửa ngục thứ hai.
...
Bắc Lạc hồ, Long Môn.
Một trận rung chuyển.
Có hai thân ảnh áo bào đen, từ bên trong đi ra.
Soạt…
Nước hồ lắc lư.
Một bóng áo đen, không ngừng chạy vụt nhanh trên mặt hồ.
Nàng có chút mơ màng, có chút hoảng hốt.
Gió thồi qua, thổi bay mũ trùm, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Y Nguyệt.
Nhìn Bắc Lạc hồ trống rỗng, toàn thân nàng đều lạnh băng.
Không thấy Hồ Tâm đảo.
Bạch Ngọc Kinh thật ẩn thế, tan biến trong thiên hạ.
Y Nguyệt ngã gục trên mặt hồ, ngơ ngác nhìn khoảng trống trước mặt.
Mặc Lục Thất cởi mũ trùm ra, thần sắc phức tạp, Hồ Tâm đảo từng để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Nhìn nhìn Y Nguyệt đang bi thương.
Mặc Lục Thất cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào.
“Cái ngươi có thể làm, chỉ có trở nên mạnh hơn…”
“Ít nhất, đợi tới khi Bạch Ngọc Kinh xuất thế, ngươi không làm cho Lục thiếu chủ thất vọng.”
...
Bắc Quận.
Thái Lĩnh, Vấn Thiên phong.
Gió thổi xào xạc lất phất.
Mặc Bắc Khách quấn người trong chiếc áo bào dày nặng, nhìn bình minh từ từ mọc lên từ nơi chân trời, khóe mắt dày nặng khẽ run run.
Đạm Đài Huyền từ từ đi tới bên cạnh hắn.
“Bạch Ngọc Kinh lựa chọn quy ẩn…”
“Cự Tử, đối với việc này… Ngươi có cách nhìn gì không?”
Đạm Đài Huyền cảm khái một câu.
Mặc Bắc Khách lắc đầu, trong đôi mắt lại ánh lên vài tia sáng.
“Hành động này của Lục Bình An, lão hủ bội phục…”
“Khổng Tu từng vào Hồ Tâm đảo, cùng Lục Bình An đàm đạo rất lâu, nhận xét về Lục Bình An, giang hồ, triều đình, thiên hạ…Điều không phải là mục tiêu của Lục Bình An, mục tiêu của Lục Bình An là muốn tu hành giới trong thiên hạ phát triển.”
Mặc Bắc Khách nói.
Đạm Đài Huyền nhíu mày nghiêm túc lắng nghe.
“Lục Bình An mang theo Bạch Ngọc Kinh ẩn thế, giống như con mãnh hổ trấn áp muôn thú quy ẩn núi rừng, mất đi sự trấn áp và ràng buộc này, muôn thú sẽ điên cuồng mà chém giết nhau, tranh giành vương vị bách thú mới.”
“Thiên hạ bây giờ chính là cánh rừng này, cho dù là Tây Lương, Đại Huyền hay là các đại thế gia Nam Quận đã vô cùng khiêm tốn trước đó, cũng đều là những con thú hoặc mạnh hoặc yếu trong khu rừng này mà thôi.”
Mặc Bắc Khách tiếp tục nói.
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi: “Ý Cự Tử là… Thiên hạ này, sắp loạn rồi sao?”
Mặc Bắc Khách nhẹ gật đầu, lại lắc đầu.
“Bạch Ngọc Kinh ẩn thế, Đại Huyền quốc có thể nói là thế lực lớn nhất thiên hạ.”
“Thiên hạ loạn hay không, Đại Huyền quốc có thể không quản, cái chúng ta nên làm là… Thật tốt bồi dưỡng những thiên tài trong học cung, vì vụ cá cược của Đại Huyền cùng Tây Lương mai này mà cố gắng.”
Đạm Đài Huyền nghe vậy khẽ giật mình: “Bạch Ngọc Kinh đã ẩn thế, vụ cá cược này… Còn cần phải tiến hành sao?”
Mặc Bắc Khách liếc nhìn Đạm Đài Huyền, “Bạch Ngọc Kinh mặc dù ẩn thế, thế nhưng… Ngươi đừng có quên là Bạch Ngọc Kinh đã từng đáng sợ như thế nào.”
“Tuy là truyền thuyết, nhưng vẫn cần kính sợ.”
Mặc Bắc Khách ý vị thâm trường nói.
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi.
Mặt trời phương xa từ từ dâng lên, chiếu rọi mặt đất, dường như trời đất vào khoảnh khắc này, đều toàn bộ bừng tỉnh.
Hai người đứng lặng ở trên đỉnh, nhìn phương xa, trong lòng cũng có cảm giác rục rịch.
Đạm Đài Huyền híp mắt, chắp tay, áo bào tung bay.
Nhìn Đại Huyền học cung dưới chân núi.
Trong lòng có một cổ hào khí tuôn trào.
“Cự Tử…”
“Chúng ta đặt ra một mục tiêu nhỏ trước đi.”
Bỗng nhiên, Đạm Đài Huyền nói với Mặc Bắc Khách.
Mặc Bắc Khách nghi hoặc nhìn qua, mục tiêu nhỏ gì?
Đạm Đài Huyền thở ra một hơi.
Ánh mặt trời chiếu cả mặt hồng hào.
Hào khí vô cùng.
“Khiến cho Đại Huyền học cung… Trở thành cái Bạch Ngọc Kinh thứ hai!” (TN: Flag)
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Mặc Bắc Khách liền giật giật.
Vương thượng, ngươi cái thể chất tuyệt duyên với tiên duyên này…
Đâu ra cái dũng khí nói câu này vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận