Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 430: Tam đẳng danh sách đạo ý, Bất Khuất! (2)

Dịch: Ming Ming
Bá Vương thở ra một hơi thật dài, đây như là cầu vồng sau mưa, đây cũng có thể là trong rủi có may đi.
Đỗ Long Dương đứng lặng ở chỗ Cửu Ngục môn, nhìn Bá Vương đã mở mắt ra, bỗng nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: “Tại hạ Đỗ Long Dương, Anh Biến cảnh, ngươi có muốn vào Võ Đế thành ta không? Bất Khuất đạo ý này của ngươi, cực kỳ hợp với giáo lí của Võ Đế thành ta.”
Lời nói vừa ra.
Bên ngoài, ba người Thiên Hư công tử, Diệp Thủ Đao, Nữ Đế mặt lập tức biến sắc.
“Đỗ Long Dương, ngươi chừa chút mặt mũi coi!?”
Thiên Hư công tử kêu lên một tiếng.
Thân ảnh ba người bỗng dưng vụt đi, biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện, đã đứng bên cạnh Đỗ Long Dương.
Bọn hắn nhìn Bá Vương, sắc mặt mặt nghiêm túc.
“Nếu ta không sai, đạo mà ngươi chọn là thuận theo bản tính, Thiên Hư cung ta cũng là như thế, không hề có quy tắc quy củ gì trói buộc hết, toàn bộ tuỳ theo hứng, theo bản tính mà hành sự, tốt hơn nhiều so với cái Võ Đế thành đầy rẫy quy tắc kia, bái bản toạ làm sư, bản toạ đảm bảo ngươi ngồi chắc cái Nhân Bảng đầu bảng!”
Thiên Hư nói.
Diệp Thủ Đao cùng Nữ Đế há to miệng, hai người bọn họ nói không nên lời.
Bá Vương đứng dậy, tò mò liếc mắt nhìn Đỗ Long Dương cùng Thiên Hư.
“Anh Biến?”
“Cảnh giới phía trên Thiên Tỏa?” Bá Vương hỏi.
Nhưng Đỗ Long Dương lại lắc đầu: “Kim Đan, cũng chính là Thiên Tỏa trong miệng ngươi, phía trên đó là Nguyên Anh, phía trên Nguyên Anh… Mới là Anh Biến.”
Bá Vương nheo mắt lại, thì ra… Con đường tu hành phía trước vẫn còn trời đất rộng bao la!
Hắn bây giờ mới bước vào trong Thiên Toả, mà đã thấy con đường tu hành của Thiên Toả cảnh vô cùng khó khăn và dài đăng đẳng.
Mà phía trên Thiên Toả, còn có Nguyên Anh và Anh Biến.
Lục thiếu chủ nói rất đúng, con đường tu hành dài đằng đẵng, hắn chỉ là mới bước vào cuộc hành trình thôi.
Đối với những người muốn thu hắn làm đồ đệ này, Bá Vương cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Tam đẳng danh sách đạo ý… Chính Bá Vương cũng thấy cực kì kinh ngạc.
“Các ngươi muốn thu ta làm đồ đệ?”
Bá Vương nheo mắt lại.
“Các ngươi có thể dạy ta cái gì? Có thể làm cho ta đánh bại Lục thiếu chủ không?”
Bá Vương hỏi.
Lời nói vừa dứt.
Bầu không khí vốn còn đang sôi nổi, bỗng nhiên trở nên gượng gạo.
Nữ Đế mím môi, cười cười, thân hình bỗng nhiên vút đi, chuyện này, nàng không nhúng tay vào đâu.
Diệp Thủ Đao cũng mặt không đổi sắc rời đi, dù sao hắn vẫn chưa mở miệng chiêu mộ, giờ hắn rời đi, không mất mặt.
Còn Đỗ Long Dương cùng Thiên Hư đều bắt đầu ho khan lên.
Đánh bại Lục công tử?
Người này…Thật dám nghĩ a!
Đỗ Long Dương nghiêm mặt lắc đầu: “Khó.”
“Cho dù là bọn ta, cũng chưa chắc là đối thủ của Lục công tử, ngươi muốn đánh bại Lục công tử… Quá khó.”
Bá Vương nghe thấy lời nói của Đỗ Long Dương cũng không ngạc nhiên gì.
Lục Phiên rất lớn mạnh, Bá Vương hiểu rất rõ.
Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An, một tên yêu nghiệt.
“Sợ cái gì! Ngươi đây là tam đẳng danh sách đạo ý, dưới sự chỉ đạo của bản tọa, sớm muộn gì cũng sẽ độ kiếp phi thăng, tay đập Đỗ Long Dương, chân đạp Lục Bình An, là chuyện hiển nhiên!”
“Ngươi đây là tam đẳng danh sách đạo ý, có lẽ đạo ý của Lục thiếu chủ cũng chưa ngầu bằng ngươi, có cái gì mà trấn áp không nổi chứ!”
Nhưng mà, Thiên Hư lại mở miệng, con mắt sáng bừng lên, lớn tiếng nói ra.
Đỗ Long Dương nghe xong, mặt tối sầm lại.
Đôi mắt Bá Vương cũng loé sáng lên, đúng rồi, sợ cái gì?
Ma là gì, là tuân theo nội tâm, làm theo bản tính, đó chính là ma!
Ma… Chẳng sợ gì hết!
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Bá Vương lĩnh ngộ ra tam đẳng danh sách đạo ý.
Linh hồn đạo bia của Lục Phiên tuy có gợn sóng, nhưng, Lục Phiên giờ đang nghiên cứu cực kỳ hứng thú, nên không để ý đến.
Đối với trận pháp thuộc tính không gian lấy được từ Phật Giới tháp, hắn đã thông qua Truyền Đạo đài mô phỏng cả ngàn lần, đã có tí thành quả rồi.
Bây giờ, chỉ còn thiếu đem trận pháp này xuất ra thôi.
Mới lúc đầu, Lục Phiên đem trận pháp này nghiên cứu như trận pháp dịch chuyển.
Dù sao, chỉ cần nói tới không gian, đều sẽ suy nghĩ tới móc nối khoảng cách.
Nhưng mà, sao khi nghiên cứu, Lục Phiên bỗng phát hiện, cái gọi là không gian, chưa chắc là móc nối với khoảng cách.
Cho nên, Lục Phiên thay đổi hướng nghiên cứu.
Bây giờ cuối cùng cũng đã có thành quả.
Bỗng nhiên.
Lông mày Lục Phiên đá lên, trong lòng khẽ động.
Hửm… Có người đang gây hấn với hắn!?
Rời khỏi Truyền Đạo đài.
Đôi mắt Lục Phiên khẽ gợn sóng, lập tức các sợi đường cong nhảy lên.
Hình ảnh Thiên Hư công tử nước miếng văng tung tóe, miệng lưỡi lưu loát, liền hiện ra trước tầm mắt Lục Phiên.
Lục Phiên cười.
Kiểu da cười thịt không cười.
Bá Vương tham ngộ ra tam đẳng danh sách đạo ý, không tệ lắm, Lục Phiên cũng khá bất ngờ, thậm chí hết sức ngạc kinh.
Nhưng mà…
Người lĩnh ngộ ra tam đẳng danh sách đạo ý là Bá Vương, lại không phải Thiên Hư ngươi, ngươi vênh váo cái quái gì hả?
Còn tay đập Đỗ Long Dương, chân đạp Lục Bình An…
Mấy trò gì đây, uống tới xỉn rồi hửm?
Lục Phiên cười nhạt một tiếng.
Vòng xoáy linh hồn xoay tròn lên.
Một khắc sau, hướng về phía dãy Ngọa Long, nhẹ nhàng nâng tay lên.
Hắn ra tay, không phải vì cái gì khác, mà chính là để… Đòi lại công đạo cho Đỗ Long Dương.
...
Thiên Hư công tử thấy Bá Vương tựa hồ bắt đầu dao động, liền bắt đầu kích động.
“Tin tưởng vào chính mình, ngươi có khả năng trấn áp Lục Bình An!”
“Người nếu không có ước mơ, khác gì con cá khô ướp muối đâu chứ?”
Mặt Đỗ Long Dương càng ngày càng đen lại.
Nơi xa.
Nữ Đế giơ tay lên che kín mặt, cạn lời.
Da mặt Diệp Thủ Đao giật giật, nhìn Thiên Hư công tử như nhìn một thằng đần.
Thiên Hư công tử còn đang muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên.
Hắn lập tức biến sắc.
Và thấy, từ trên bầu trời cao, không biết từ khi nào mà mây dày cuồn cuộn, không dừng hạ xuống, khí tức áp bức, nặng nề ập tới.
Oanh!
Đám mây dày hoá thành một bàn tay lớn che khuất cả bầu trời.
Bá Vương nhìn thấy bàn tay này, ánh sáng trong đôi mắt lập tức tan biến.
Hắn phải tuân theo nội tâm…
Lục thiếu chủ vô địch.
Cảm nhận khí tức đáng sợ từ bàn tay che khuất bầu trời kia.
Bá Vương nhanh chóng dẹp đi cái tư tưởng gan lì kia.
Da mặt Thiên Hư công tử giật giật.
Vội vàng phóng lên trên trời, hồng bào tung bay phất phới trên không trung.
Xông về phía trời cao.
Trong nháy mắt đã bay hơn mười dặm.
Cuối cùng, rời khỏi dãy Ngọa Long.
Thiên Hư công tử mới quay đầu, nghiêm mặt nói: “Lục ca, đừng đánh mặt.”
Lời nói vừa dứt.
Bàn tay to che trời đột nhiên hạ xuống.
Oanh!
Chấn động đồi núi, chim chóc sợ hãi bay ào ra.
Trên dãy Ngọa Long.
Tất cả đều cảm nhận được mặt đất rung chuyển, ngơ ngác nhìn nhau.
...
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên tựa người trên Thiên Nhận Y, sắc mặt bình thường.
Dường như mới làm chuyện gì đó bé nhỏ không đáng kể.
“Bất Khuất đạo ý…”
“Có chút thú vị, ý chí bất khuất, bản tâm bất diệt, đánh nhiều thua nhiều, cho nên bất khuất, đây là… Đạo ý chuyên để chịu đòn sao?”
Khóe miệng Lục Phiên nhếch lên, xuất hiện một cái tam đẳng danh sách đạo ý, Lục Phiên đương nhiên là rất vui vẻ.
Bên trong linh hồn Đạo bia.
Lục Phiên ánh mắt khẽ lóe lên tia lấp lánh.
Tứ đẳng danh sách đạo ý, Diệt Hồn đạo ý, bắt đầu dung hợp cùng tam đẳng danh sách đạo ý, Bất Khuất đạo ý.
Lần này, thời gian dung hợp cả hai lâu hơn nhiều so với những lần dung hợp trước.
Vòng xoáy linh hồn của Lục Phiên đang không ngừng xoay chuyển.
Đạo bia từ từ phát ra tia sáng.
Trong thời gian chờ dung hợp, Lục Phiên lại bắt tay vào nghiên cứu làm sao để pháp cụ trận pháp không gian xuất hiện ngoài đời thực.
Hắn giơ tay lên, chất lỏng bên trong Bản Nguyên hồ bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ, nén lại.
Cuối cùng, hoá thành hình dáng một khối đá màu hổ phách.
Cốt U hỏa bừng cháy lên, tảng đá kia tan ra, trở nên sền sệt.
Lục Phiên linh thức phun trào ra, đem trận pháp điêu khắc ở trên đó…
Rất nhanh, hòn đá hổ phách này, liền hoá thành một cái ban chỉ*.
(Ban chỉ: Nhẫn)
Cái ban chỉ ấm nóng rơi vào trong tay Lục Phiên.
Nhẹ nhàng vuốt ve.
Khóe miệng Lục Phiên nhếch lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cái, tâm trí Lục Phiên khẽ động.
Ngay lập tức…
Từ trong nhẫn, hiện ra một không gian vô cùng to lớn.
Tâm trí lui ra.
Ánh mắt Lục Phiên nhìn lên trên linh áp kỳ bàn, sau đó dẫn dắt, linh áp kỳ bàn đột nhiên biến mất, xuất hiện trong không gian của chiếc nhẫn.
Tâm trí khẽ động, linh áp kỳ bàn liền xuất hiện trong tay Lục Phiên.
Khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi liên tục thử đi thử lại mười mấy lần, Lục Phiên không kiểm tra nữa.
“Loại linh cụ không gian dùng đễ lưu trữ đồ trong truyền thuyết… Trận pháp này, đã đem tới bất ngờ ngoài mong đợi đấy.”
Lục Phiên lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, ngay vào lúc này, con ngươi Lục Phiên bỗng khựng lại.
Linh hồn rung lên dữ dội.
Bên trong vòng xoáy linh hồn, Đạo bia dường như truyền ra tiếng vang ngất trời.
Đạo ý… Đã dung hợp xong!
TN: Thiên Hư hảo lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận