Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 308: 《 Tụ Thần thuật 》cùng cấm vực khủng bố. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Tuy nhiên, đây chỉ nói với tin tức bình thường, tin tức mà Thiên Cơ các truyền ra, vĩnh viễn là nhanh nhất.
Thiên Cơ bồ câu được tắm gội bởi linh khí, được linh khí cải tạo, đã không còn là một con chim bồ câu trắng tầm thường nữa, bọn nó có thể so với tu hành giả Khí Đan cảnh, tóc độ phi hành rất nhanh.
Một ngày có thể bay ngàn dặm, vừa đi vừa về.
Tin tức động thiên phúc địa cùng tam đại cấm vực được truyền ra ngoài.
Người đời rung động.
Có người vui có người sầu, có người cảm thấy thiên địa lột xác, thời đại tu hành thượng cổ thức tỉnh, đây chắc chắn sẽ là một thời đại tràn đầy cơ duyên, bọn họ nếu như có thể bắt lấy kỳ ngộ từ thời đại này, lập tức một bước lên trời.
Cũng có người u sầu đầy cõi lòng.
Thời đại tu hành thượng cổ thức tỉnh, kể cả Bắc Lạc Lục thiếu chủ vô cùng thần bí kia cũng bộc lộ ra cảm xúc lo lắng, nên chắc chắn là nó cực kỳ nguy hiểm.
Thiên địa rất có thể sẽ bị hủy diệt, bọn hắn phải phai mờ trong bụi bặm.
Bất kể như thế nào, bởi vì nguyên nhân nồng độ linh khí tăng cường toàn thể, nên tất cả giang hồ tu hành giới, trở nên vui vẻ phồn vinh.
. . .
Bá Vương đã về Đế Kinh Hoàng thành được một tháng.
Hắn vẫn không có lĩnh ngộ ra thuộc tính linh khí, thậm chí, dấu hiệu bước vào Thiên Tỏa cảnh cũng không có.
Thiên địa thuế biến đã dần dần bình ổn lại, trong đoạn thời gian này, Bá Vương sai người thăm viếng thiên hạ, dò xét sau khi thiên hạ lột xác thì sẽ trở thành thế nào.
Thật đúng như Lục Phiên nói, có thêm chín cái động thiên phúc địa, cùng với tam đại cấm vực.
Động thiên phúc địa hiển nhiên không cần phải nói, khắp thiên hạ đều đang nhìn chăm chú, mặc dù chưa có thế lực giang hồ nào thể hiện thái độ muốn chiếm cứ cùng tranh đoạt, thế nhưng, đây là chuyện sớm hay muộn.
Một khi có một cái môn phái nào đó trong vô số môn phái trong giang hồ, sinh ra một vị Thể Tàng cảnh, đó chính là thời điểm đánh vỡ cân bằng.
Còn về tam đại cấm vực, vậy mà từng cái đều phân bố ở trong cảnh nội Nam Quận, Tây Lương, và Đại Huyền.
Tam đại cấm vực rất dễ tìm kiếm.
Chủ yếu là xem nồng độ linh khí trong thiên địa ở xung quanh cấm vực, xung quanh trăm dặm sẽ không tồn tại một tia linh khí nào.
Có người đi sâu vào cấm vực, dù sao cũng sẽ có một số hạng người can đảm thăm dò những thứ không rõ ràng.
Ở sâu trong cấm vực, bọn hắn thấy được một bức tường, một bức tường không khí, tựa như bức tường nước hiện ra gợn sóng.
Có người vươn tay, lại phát hiện, bàn tay của bọn hắn có thể tùy tiện xuyên thấu qua tường nước, phảng phất như bước vào tường nước thì sẽ đi đến một chỗ khác vậy.
Bọn hắn dám vào cấm vực, đó là bởi vì cấm vực ở một ngọn núi cao, thấy được, sờ được.
Mà đằng sau bức tường không khí gợn sóng trong suốt này là cái gì, không ai biết.
Đối mặt với thứ không rõ ràng nhưng lại rất kinh khủng, nội tâm của người ta kiểu gì cũng sẽ sản sinh ra một lại cảm giác sợ hãi,
Nhưng rốt cuộc vẫn tồn tại những người không sợ chết.
Bọn hắn đi xuyên qua tường không khí.
Tuy nhiên chỉ có thời gian mấy hơi thở, tường không khí lập tức kịch liệt gợn sóng…
Người này dùng bộ dáng máu me be bét, thê thảm chạy về.
Nhưng mà…
Người này tràn đầy kinh khủng mà trở về, chết tại chỗ.
Người này là một vị cửu đoạn Khí Đan, thực lực không yếu, dù vậy, sau khi vào bức tường không khí, lại trong nháy mắt mất mạng…
Cái này khiến cho tên cấm vực được truyền ra.
Nam Quận cấm vực, Tây Lương cấm vực, Đại Huyền cấm vực, vị trí của tam đại cấm vực, trong lúc nhất thời trở thành vị trí khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Đương nhiên, vẫn là có người không sợ chết mà khiêu chiến.
Có bốn vị cửu đoạn Khí Đan tổ hợp lại thành đoàn đội, một người lưu thủ, ba người thì đồng thời xông qua Nam Quận cấm vực, xuyên qua tường không khí.
Ước định sẽ trở về sau nửa nén hương, nếu như không trở về, lập tức đại biểu tử vong.
Nhưng mà, kết quả sau cùng, ba người đều không có trở về.
Tin tức này truyền ra, tu hành giả trong thiên hạ lại càng kiêng kỵ cấm vực.
Đường Nhất Mặc sau khi biết tin tức này, lập tức phái Nam Phủ quân trú đóng ở bên ngoài Nam Quận cấm vực, phòng ngừa có sinh linh khác xông vào cấm vực.
Còn về đằng sau cấm vực có cái gì.
Người đời không rõ ràng lắm.
Có người suy đoán, đằng sau cấm vực kia, có quỷ quái đáng sợ.
Có người suy đoán, đằng sau cấm vực kia, là địa ngục cằn cỗi!
Thế nhưng, không có người rõ ràng.
Chỉ có Thể Tàng cảnh mới có thể dò xét đằng sau cấm vực.
Tuy nhiên, dù cho Thể Tàng cảnh cũng không dám tùy tiện xông vào, dù sao, tu được đến cảnh giới Thể Tàng cũng không dễ dàng.
Đường Nhất Mặc đã từng muốn đi vào, thế nhưng được Đường Hiển Sinh khuyên can.
“Lỡ đâu ngươi chết ở bên trong cấm vực… Nam Quận làm sao bây giờ? Quả nhi làm sao bây giờ?”
Lời nói của Đường Hiển Sinh, khiến cho Đường Nhất Mặc do dự.
Cấm vực Tây Lương cùng Đại Huyền, cũng bị đại quân đóng quân, trấn thủ.
Bọn hắn sợ những tồn tại ở đắng sau cấm vực sẽ lao ra, từ hình huống Khí Đan cảnh đều chết trong nháy mắt mà xem, quái vật bên trong cấm vực, thực lực hiển nhiên rất mạnh.
. . .
Thiên Hàm quan.
Dù cho thiên địa đại biến, Thiên Hàm quan vẫn trước sau như một, không có quá nhiều biến hóa.
Binh mã Đại Huyền quốc vẫn trú đóng ở Thiên Hàm quan, bọn hắn thủ vệ lấy biên quan, không có một chút lời oán giận nào.
Một ngày này, bầu trời trở nên tối tăm mờ mịt.
Một vị lính gác đứng lặng ở bên trên lầu tháp, quan sát các nơi.
Bỗng dưng, vị lính gác này thấy được đường chân trời ở phía xa kia có bụi màu đen nghịt phun trào mà đến.
Sắc mặt của vị lính gác này lập tức trở nên đại biến.
Hắn chạy nhanh lên cổng thành.
“Địch tập!”
Mặc dù chuyện Tây Nhung công thành đã qua rất lâu, thế nhưng, thủ vệ Thiên Hàm quan không có ai buông lỏng cảnh giác.
Thuận theo lính gác kêu gào, toàn bộ Thiên Hàm quan tựa như một con hùng sư ngủ say vừa tỉnh dậy.
Một nhánh Huyền Vũ vệ nhanh chóng chạy lên cổng thành.
Thủ lĩnh Huyền Vũ vệ, đứng lặng ở trên tường thành, híp mắt nhìn về phương xa.
Hắn là tu hành giả cửu đoạn Khí Đan, có thể nhìn rất xa.
Ở trong tầm mắt của hắn.
Dưới cát vàng mênh mong, là một nhánh đội quân tinh nhuệ, có bộ binh cũng có thiết kỵ, bọn hắn nắm khiên tròn, điên cuồng lao nhanh.
Tựa hồ thấy được Thiên Hàm quan nguy nga đứng lặng ở trên cát vàng.
Chi quân đội này hầu như phát điên, trong đôi mắt của không ít binh sĩ đều lộ ra tinh mang.
Huyền Vũ vệ hơi biến sắc, hắn đã thân kinh bách chiến, nên rất hiểu rõ, đây là một nhánh sư đoàn tinh nhuệ.
Phía Tây Thiên Hàm quan, tại sao lại có một nhánh quân đội mạnh mẽ như vậy?
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Tuy nhiên, vị thống lĩnh Huyền Vũ vệ này cũng không quản được nhiều chuyện như vậy, sau khi hắn sai người đưa tin cho Bắc Huyền Vương, bèn lập tức đứng lặng ở trên tường thành, siết chặt nắm đấm, vung cờ xí lên.
Tiếng kèn, tiếng trống triệt để vang vọng trên tường thành Thiên Hàm quan.
Thiên Ham quan đã lâu rồi không có chiến sự, hiện tại lại triệt để sôi trào lên.
. . .
Bắc Lạc.
Hồ Tâm đảo.
Nhiếp Trường Khanh vác Trảm Long, hành tẩu ven đảo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hắn dựa vào xe lăn nghe tiếng gió, đánh cờ, cùng uống rượu.
“Công tử…”
Nhiếp Trường Khanh chắp tay về phía Lục Phiên.
“Rèn luyện khối xương sống thứ hai chỉ trong một tháng, coi như không tệ.”
Lục Phiên liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Khanh, cười nhạt nói, quân cờ được hắn cầm trong tay, chậm rãi hạ xuống, mơ hồ có sóng linh khí khuếch tán ra.
Nhiếp Trường Khanh ngưng trọng nói: “Công tử, có thể là Trường Khanh đã cảm thấy bình cảnh, không chỉ là bình cảnh linh thức, mà còn có bình cảnh việc rèn luyện xương sống…”
“Có một loại cảm giác bao la mờ mịt, không có chỗ xuống tay.”
Lục Phiên xắn tay áo, sau khi hắn hạ xong quân cờ trắng, bèn liếc mắt lườm Nhiếp Trường Khanh.
“Ngươi không phải bao la mờ mịt… mà là ngươi bị thiếu khuyết áp lực, không có mục tiêu.”
“Người đầu tiên trở thành Thiên Tỏa cảnh, mặc dù thành người thứ nhất phá vỡ gông cùm xiềng xích, lưng đeo vinh quang, nhưng cũng sẽ mất đi áp lực, tiến bộ tương đối thong thả, tựa như người đầu tiên bước vào Thể Tàng cảnh, Lý Tam Tư… Hắn đã từng che đậy ngươi, Ngưng Chiêu cùng Bá Vương mà bước vào Thể Tàng, nhưng hôm nay thì sao? Thậm chí cả ngũ tạng cũng chưa rèn luyện xong…”
“Đây chính là hậu quả do thiếu sót áp lực.”
“Ngươi… Đừng có học hắn.”
“Đừng nương theo gót chân của hắn.”
Khóe miệng của Nhiếp Trường Khanh co giật một cái, chắp tay.
Công tử dường như rất không hài lòng Lý Tam Tư a.
“Công tử, chênh lệch giữa Thiên Tỏa cùng Thể Tàng là quá lớn, hiện tại, bọn người Bá Vương, Ngưng Chiêu đều không thể mang áp lực cho ta, điểm này Trường Khanh vô cùng rõ ràng, cho nên mấy ngày nay khổ tu, đã làm ra quyết định…”
Nhiếp Trường Khanh nói: “Trường Khanh muốn đi xông… Cấm vực!”
Lời nói vừa ra.
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh đi đôi phần.
Cạch.
Lại nghe được tiếng Lục Phiên cầm cờ đen rơi xuống bàn cờ vang vọng lấy.
Mơ hồ có khí tức sắc bén, khiến cho lỗ chân lông toàn thân Nhiếp Trường Khanh đều thít chặt lại.
Hắn nhìn xem thiếu niên áo trắng ngồi ngay ngắn ở trên lầu các tầng hai.
Nhiếp Trường Không mơ hồ có một loại cảm giác thở không nổi.
Dù cho vào Thiên Tỏa, hắn vẫn như cũ cảm giác không được thực lực tối đa của công tử…
Có lẽ, Thiên Tỏa… Công tử đã từ lâu không phải.
Hồi lâu sau, áp lực do Lục Phiên mang đến cho Nhiếp Trường Khanh đột nhiên buông lỏng.
Mà Lục Phiên, thì nhìn Nhiếp Trường Khanh, thản nhiên nói.
“Xông cấm vực?”
“Mặc dù ngươi bước vào Thiên Tỏa, thế nhưng… Cho dù là Thiên Tỏa cảnh, xông cấm vực, cũng sẽ có nguy cơ vẫn lạc.”
“Ngươi xác đình còn định xông?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận