Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 290: Lý Tam Tư ra trận, thế cục được lật ngược (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Khổng Nam Phi độ kiếp thất bại nên đã có hơi chút đả kích sĩ khí của những tu hành giả này.
Rất nhiều người hiện tại mới hiểu rõ, thì ra việc tu hành không có thuận bườm xuôi gió như bên trong sự tưởng tượng, tu hành giả mạnh mẽ, ngoại trừ thu hoạch được sức mạnh cường đại ra, còn nương theo nguy hiểm.
Sự nguy hiểm khi độ kiếp.
Trong lòng của không ít người đều bắt đầu trở nên kinh khủng cùng bàng hoàng, Thiên Tỏa kiếp lại có ba luồng lôi phạt. Mạnh mẽ như Khổng Nam Phi, có thể hóa sông dài chính khí, cũng không thể chống đỡ được những lôi phạt này.
Bọn hắn chỉ là những tên tu hành giả bình thường, chẳng phải là bị oanh chết ở dưới lôi phạt sao?
Thiên Tỏa kiếp… Có lẽ là một con đường tu hành chỉ dành cho thiên kiêu.
Những tu hành giả bình thường như bọn hắn, có thể vào Kim Đan đã không tệ rồi.
Nội tâm không ít người đều cất giấu tâm tư như thế.
Nhiếp Trường Khanh liếc mắt nhìn mọi người, không có nói gì.
Mắt thường cũng có thể thấy được sự nguy hiểm từ Thiên Tỏa cảnh.
Người có chí riêng, chắc hẳn không phải ai đều lựa chọn con đường Thiên Tỏa a?
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh nhìn sang, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, cả hai sải bước đi vào bên trong Thí Luyện tháp.
Bọn hắn tiếp tục trùng kích cảnh giới.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, tặc lưỡi.
Nhiếp Song siết chặt nắm đấm lại, trong đôi mắt có quang mang đang cuộn trào.
Ba con gà con thò đầu ra từ bên trong vạt áo trước ngực Bạch Thanh Điểu.
Bạch Thanh Điểu thấy được Giang Li, đôi mắt không khỏi sáng lên, trước đó nàng cũng đã thấy được Giang Li, chỉ là Khổng Nam Phi đang trong độ kiếp, cho nên nàng ngại la to.
Nàng đi đến bên người Giang Li, sau đó dò xét trên dưới toàn thân hắn, thấy được Giang Li hoàn hảo không chút tổn hại nào, tảng đá lớn trong lòng Bạch Thanh Điểu lập tức rơi xuống đất.
Tiểu Phương Nhất chui ra từ trong vạt áo trước ngực Bạch Thanh Điểu, nó đứng ở trên đầu nàng, nghếch đầu lên, trừng mắt nhìn Giang Li.
Giang Li liếc mắt lườm Tiểu Phượng Nhất, khóe miệng co giật một cái.
Hắn không hề nghĩ rằng, có một ngày, hắn sẽ bị một con gà con trừng mắt.
Nghê Ngọc cùng Nhiếp Song đi vào Thí Luyện tháp.
Thời điểm tiến vào, Nghê Ngọc còn la to Bạch Thanh Điêu, tuy nhiên, Bạch Thanh Điểu đang quấn lấy Giang Li, nào đâu để ý đến nàng.
Nghê Ngọc lập tức đội nồi đen lên đầu, ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu vào Thí Luyện tháp.
Hình ảnh trước mắt Nghê Ngọc chợt biến đổi.
Đợi cho lúc cảnh quang trở nên rõ ràng hơn, thân ảnh của nàng đã xuất hiện ở bên trong rừng rậm nguyên thủy.
Từng cái bóng đen bắn mạnh tới, Nghê Ngọc bèn hất cầm lên, mang theo vẻ không cam lòng cùng kích động.
Đây là tầng ba Thí Luyện tháp.
Mấy cái bóng đen đứng vững lấy, chính là những sinh linh quỷ dị mang mặt nạ mà Nghê Ngọc quen thuộc, trung tâm mặt nạ của bọn hắn có một cái lỗ hình tròn, bên trong đó lộ ra con ngươi lạnh lẽo.
Những thân ảnh này đều thống nhất cõng nồi đen.
Bọn hắn xếp bằng ở xung quanh Nghê Ngọc, Nghê Ngọc một tay cầm nồi, mang theo vài phần chiến ý.
Tới đi!
Làm trận tử chiến đi!
Sau một phen tranh phong giữa khí tức.
Nghê Ngọc cùng sinh linh quỷ dị đều ngồi xếp bằng, xung quanh Nghê Ngọc có vài phần dược liệu, khuôn mặt dày thịt của nàng khẽ run lên, bắt đầu nhóm lửa, luyện đan, thả một phần rồi lại một phần dược liệu vào trong nồi đen.
Nơi xa.
Sinh linh quỷ dị thì giơ tay lên, trong lòng bàn tay có hỏa diễm đang bùng cháy, bọn nó dồn dập cho hỏa diễm vào đáy nồi, cháy bập bùng.
Bọn hắn cũng đang luyện đan.
Nghê Ngọc vào Thí Luyện tháp, khiêu chiến của nàng có hơi khác biệt so với những người khác, người khác là giết địch, nhưng đối thủ của Nghê Ngọc, thì lại luyện đan cùng với nàng.
Biện pháp để Nghê Ngọc có thể chiến thắng những tên này, là luyện chế ra đan dược có phẩm chất tốt hơn.
Đan dược cần luyện cũng chỉ là Tụ Khí đan phổ thông.
Nghê Ngọc cắn răng.
Trước đó nàng thất bại, kết quả là bị những con sinh linh quỷ dị này, dùng nồi đen sống sờ sờ đập chết.
Cho nên, lần này nàng nhất định phải thắng, kế tiếp, dùng nồi đen nện lại!
Nàng chính là đứa bé biết luyện đan mà công tử coi trọng nhất!
Cửa ải Thí Luyện tháp, là căn cứ thiên phú của riêng mỗi người mà hiện ra.
Tỉ như Nhiếp Trường Khanh, đối thủ của hắn đều cầm đao mổ heo, am hiểu đao ý.
Hoặc như Ngưng Chiêu, đối thủ của nàng đều nắm giữ Thiền Dực kiếm, mà đối thủ của Nhiếp Song lại là tay không tấc sắt.
Đối thủ của Bạch Thanh Điểu cũng là nuôi gà con.
Thí Luyện tháp là bảo vật giúp đột phá gông cùm xiềng xích, đào móc tiềm lực của mọi người.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Khổng Nam Phi tỉnh dậy.
Tuy nhiên, hắn vẫn còn rất suy yếu, hắn cảm thấy kinh mạch của mình, đau đớn tựa như lửa thiêu.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, xe lăn ép qua tuyết trắng, chậm rãi xuất hiện.
“Hối hận sao?”
Lục Phiên dựa lưng vào Thiên Nhận Y, nhìn Khổng Nam Phi, nói.
“Kỳ thật nếu như ngươi lắng đọng thêm một quãng thời gian nữa, thích ứng lực lượng của mình, là sẽ có cơ hội ngăn cản luồng lôi phát thứ ba kia.”
Lục Phiên nói.
Đôi mặt của Khổng Nam Phi có gợn sóng kịch liệt, hắn thất bại…
Hắn mong muốn chứng minh chính mình, tuy nhiên, lại thất bại.
Hắn nát vụn tất cả ở bên dưới lôi phạt, chuyện lần này chính là đả kích cực kỳ khổng lồ đối với hắn.
Tâm phá cảnh của hắn rất có thể là đã bị đánh nát.
Mạnh Hạo Nhiên đứng một bên ân cần nhìn xem Khổng Nam Phi, hắn sợ sư tôn của mình sẽ vì đó mà không gượng dậy nổi.
Khổng Nam Phi hoàn toàn chính xác là đã bị mất mát, nhưng cũng không đến mức không gượng dậy nổi.
“Là ta quá gấp.”
Khổng Nam Phi rất bình tĩnh nói.
“Đa tạ Lục thiếu chủ cứu giúp…”
Khổng Nam Phi chắp tay về phía Lục Phiên.
Lục Phiên ngồi ở trên Thiên Nhận Y, khoát tay áo, nói: “Không cần cám ơn ta.””
“Ngươi cần đi đây đi đó một chút, ngươi có thể học một ít từ phu tử, chu du các nơi, chắc hẳn sẽ có cảm ngộ về tâm linh. Tích lũy cùng lắng đọng nhiều hơn, có lẽ sẽ có cơ hội kháng trụ Thiên Tỏa kiếp.”
Lục Phiên nói.
Khổng Nam Phi đứng thẳng lên, sắc mặt tái nhợt, dù vậy, hắn vẫn chắp tay về phía Lục Phiên.
Lời nói của Lục Phiên, quả thật chính là kế hoạch kế tiếp hắn dự định làm.
Trước khi rời đảo, Khổng Nam Phi tìm được Mạc Thiên Ngữ, sau đó hắn quỳ xuống, trịnh trọng quỳ lạy trước mộ phu tử.
Tiếp theo hắn mới mang Mạnh Hạo Nhiên rời khỏi Hồ Tâm đảo, ra khỏi Bắc Lạc thành.
Sau khi Khổng Nam Phi rời đi không lâu, Mạc Thiên Ngữ một mực quỳ gối trước mộ phu tử cũng cất ba cái đồng bảo, chào tạm biệt Lục Phiên.
Hắn cũng tiêu sái, nho sam phấp phới, biến mất trong gió tuyết.
Hồ Tâm đảo lại trở nên thanh tịnh.
Lục Phiên dạo chơi giữa bán đảo hoa đào cũng rừng trúc.
Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn.
Mặc dù Khổng Nam Phi trùng kích Thiên Tỏa cảnh thất bại, thế nhưng, Lục Phiên có một loại trực giác, tu hành giả Thiên Tỏa cảnh… Rất nhanh sẽ được sinh ra.
Trên Bắc Lạc hồ.
Vòng nước bên trên chiếc miệng Tiểu Ứng Long vẫn chưa được mở ra, nó ngửa mặt nằm vật xuống, giống như là một tảng lá rụng, trôi nổi trên mặt hồ.
Lục Phiên thấy vậy bèn cười phá lên.
Hắn giơ tay, tán đi vòng nước.
Tiểu Ứng Long há miệng hớp một phen, con mắt không khỏi sáng lên, nó uỵch một cái, rồi phóng lên từ bên trên mặt hồ, nó lại có thể vui đùa tiếp nữa rồi!
Không để ý tới Tiểu Ứng Long đang giày vò trên mặt hồ nữa.
Ánh mắt của Lục Phiên rơi vào đáy hồ.
Trong mơ hồ.
Hắn thấy được viên lôi châu đang bị trấn áp ở dưới đáy hồ, cùng với Lôi Long bên trong Lôi châu.
. . .
Bên trong tuyết bay đầy trời.
Có một con tuấn mã đang nhanh chóng lao vùn vụt, Mặc Củ khoác chiếc áo choàng, nhìn về phía Lý Tam Tư đang cưỡi thanh ngưu bên người.
Thanh ngưu của Lý Tam Tư chạy rất nhanh, không chậm chút nào so với tuấn mã.
Tuyết bay đập vào khuôn mặt của Mặc Củ, khiến cho da thịt trên khuôn mặt của hắn tựa hồ như có một loại cảm giác đau đớn cùng co rút.
“Đại Huyền cùng Tây Lương đồng loạt đánh vào Đế Kinh, bởi vì Tây Lương sở hữu Bá Vương thuộc dạng đỉnh cấp tu hành giả, vì vậy, Đại Huyền nhất định phải né mũi nhọn, lựa chọn rời khỏi Hoàng thành. Khả năng lớn nhất là tọa trấn ở Nguyên Xích, cho nên chúng ta phải nhanh chạy tới Nguyên Xích, bởi vì ai cũng không nói chắc được, Bá Vương có phát động tiến công đối với Đại Huyền hay không.”
Mặc Củ ngồi trên lưng ngựa, phân tích nói.
Lý Tam Tư lười biếng ngáp một cái.
Hắn buồn ngủ cất kiếm gỗ.
Đối với lời Mặc Củ, hắn nghe không hiểu lắm.
Tuy nhiên, nếu đã đáp ứng Mặc Củ, trợ giúp Đại Huyền đối phó Bá Vương, hiển nhiên sẽ không cự tuyệt.
Dù sao, Mặc Củ đã giúp hắn đưa “Rượu Trúc Diệp Thanh” lên Bất Chu phong, chuyện này tính là một nhân tình.
Đương nhiên, Lý Tam Tư cũng đã nói với Mặc Củ, hắn chỉ phụ trách ngăn cản Bá Vương, hắn chưa hẳn có thể đánh thắng được Bá Vương.
Mặc Củ mỉm cười không thèm để ý, có thể ngăn cản Bá Vương là được rồi, thế gian có người giết được Bá Vương, ngoại trừ Bắc Lạc Lục thiếu chủ ra…
Sợ là không còn ai nữa.
Bỗng nhiên.
Lý Tam Tư buồn ngủ ngồi trên lưng thanh ngữu, chợt mở đôi mắt ngái ngủ ra.
“Hm?”
“Có sóng linh khí, khí tức từ tu hành giả…”
Lý Tam Tư nói.
Mặc Củ sững sờ, tu vi của hắn không có mạnh bằng Lý Tam Tư, nên cũng không có cảm ứng được khí tức mà Lý Tam Tư nói tới.
Tuy nhiên, hắn rất thông minh, dường như đoán được gì đó, nên tâm tư biến đổi, sắc mặt hơi biến.
“Chẳng lẽ…”
Sắc mặt của Mặc củ có chút khó coi.
“Lý đạo trưởng, chúng ta nên tăng thêm tốc độ.”
Mặc Củ nhìn về phía trước, chậm rãi thở ra một hơi, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận