Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 306: Ngũ Hoàng đại lục 【 trung võ 】

Dịch: Ming Ming
Cả mặt đất đều đang rung chuyển, phát ra âm thanh chấn động điếc tai.
Trong mắt Lục Phiên, vị diện bản nguyên đang có biến đổi cực lớn.
Vốn dĩ Lục Phiên thông qua hấp thu bản nguyên của một thế giới trung võ khác, khuếch đại bản nguyên của Ngũ Hoàng đạt đến cực hạn, như quả khí cầu đã được thổi căng đầy, chỉ cần thổi thêm tí khí nữa là sẽ lập tức nổ tung.
Thế nhưng, vị diện bản nguyên giờ đã có thể biến to lớn hơn, bởi vì thế giới tăng cấp, giới hạn của bản nguyên đã được nâng cấp thành trung võ, có thể hấp thu được thêm nhiều năng lượng.
Đây mới chỉ lả thay đổi của bản nguyên.
Phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên hết sức nghiêm túc, tình hình hiện tại đã vượt quá dự tính của hắn.
Thần tâm khẽ động, linh áp kỳ bàn hiện ra, lơ lẳng ở trước mặt hắn.
Hướng tầm mắt vào đó, ngay lập tức diện mạo của thiên hạ liền hiện ra trong mắt hắn.
Thế giới vào lúc này, đang biến hóa mà không hề tuân bất cứ theo quy luật nào.
Có những dãy núi không ngừng biến lớn, như sợ dây chun bị kéo giãn ra, diện tích đã lớn gấp đôi so với ban đầu.
Có vô số những mỏm núi uy nghi mọc lên từ lòng đất tựa mầm măng đâm trồi trong tiết xuân.
Cả mặt đất đều đang rung chuyển.
Lại có những nơi không có biến đổi gì lớn, Lục Phiên để ý thấy những nơi không có thay đồi gì lớn, phần lớn đều là vùng bên ngoài biên cương của Đại Chu triều.
Nói như vậy, những khu vực được khuếch trương lần này, là vùng đất vốn có của Đại Chu triều.
Mà chủ yếu lấy bát đại Long Môn làm trung tâm.
Lục Phiên xem một hồi, thở phào nhẹ nhõm.
Tinh thần của hắn dường như có sự liên kết với bản nguyên.
Hắn bắt đầu tiếp quản chỉ đạo sự khuyến trương và biến đổi của mặt đất.
Nhắm mắt lại.
Lục Phiên nhìn thấy dãy Ngọa Long.
Dãy Ngọa Long trước đó, là nơi mà Lục Phiên bố trí bí cảnh đầu tiên.
Bí cảnh dãy Ngọa Long hiện tại đã bị không ít thế gia chiếm cứ.
“Lên.”
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Phiên giơ tay lên.
Dãy Ngọa Long như một con rồng thần sống lại, mặt đất rung động, khuyến đại, năm ngọn núi tựa năm cái móng vuốt của rồng thần, vung lên từ mặt đất.
Lục Phiên kéo kéo vẽ vẽ trên bàn cờ, linh áp kỳ bàn như biến thành một bản đồ lập thể, cho phép Lục Phiên sửa đổi và chỉnh sửa kích thước……
Đối với việc cải tạo Ngũ Hoàng đại lục, Lục Phiên chủ yếu tập trung vây quanh biên cương vốn có của Đại Chu triều.
Tựa như thế giới luôn có người giàu và kẻ nghèo, bất kể như thế nào khoảng cách giàu nghèo luôn luôn tồn tại.
Thế giới trung võ cũng như thế, tồn tại những nơi có nồng độ linh khí cao và nơi có nồng độ lnh khí thấp.
Cho nên, linh khí bùng phát tại nơi nào, nơi đó mai này chính là trung tâm của Ngũ Hoàng đại lục.
Tuy rằng Lục Phiên đã phát hiện, ngoài Đại Chu triều, Ngũ Hoàng đại lục còn có những quốc gia văn minh khác.
Nhưng mà những quốc gia này, Lục Phiên không quan tâm, hắn chỉ cần sửa đổi vùng lãnh thổ mà hắn đang ở là được.
……
Trong lúc Lục Phiên đang cải tạo thế giới.
Bên ngoài đã loạn cào cào lên.
Mặt đất vẫn đang rung chuyển, mặc dù không phải là rất kịch liệt, nhưng kèm với những tiếng nổ vang lại vô cùng đáng sợ.
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Nhiếp Trường Khanh ngẩng cao đầu, nhìn những tầng mây chuyển động phía trên cao, tim gan như thắt lại.
“Cái thế giới này……….đã xảy chuyện gì ?”
Nhiếp Trường Khanh hít một hơi sâu.
Từ trong tháp thí luyện, tất cả tu sĩ đều chạy ùa ra ngoài.
Bọn hắn hoảng hốt, bọn hắn kinh ngạc.
Bọn hắn cảm thấy không thể tin nổi, căn bản không hiểu chuyện gì đã diễn ra.
Mặt đất dưới chân bọn hắn nhô lên, một tòa núi uy nghi cao ngút đột nhiên xuất hiện, và Bắc Lạc thành hiện đang ở trên đỉnh ngọn núi này.
Cả thành như là bị cách ly độc lập với thế giới.
Bá Vương bị Nhiếp Trường Khanh dẫn trước đột phá Thiên Tỏa, vốn đang nản lòng thoái chí, trong lòng không cam, cưỡi ngựa rời khỏi Bắc Lạc thành.
Vừa ra khỏi thành không lâu, cả trời đất đột nhiên biến đổi.
Hắn ngay lập tức dừng lại, Bắc Lạc thành đột nhiên hóa thành một vách núi hiễm trở, khiến hắn một phen hú hồn.
Cho nên, hắn quay đầu cưỡi ngựa về lại Bắc Lạc thành.
Không chỉ là Bắc Lạc.
Dù là Tây Lương, hay là Đại Huyền quốc, thậm chí cả Nam Quận và Đông Dương Quận, tất cả đều đang biến hóa.
Khoảng cách giữa các mảnh đất đang kéo rộng, còn có những chỗ xuất hiện các mỏm núi chia cắt hai bên.
Vốn hai thôn kề nhau, cách nhau chỉ khoảng năm dặm đường.
Vậy mà sau một giấc tỉnh dậy, phát hiện thôn kế bên đã biến mất, thay vào đó là một ngọn núi hùng vĩ đột nhiên xuất hiện.
Chúng sinh đều hoảng hốt, bọn hắn cảm thấy thế giới đã xảy ra chuyện mà bọn hắn không thể lý giải.
Tâm trí Lục Phiên vẫn đang liên kết với vị diện bản nguyên, thông qua linh áp kỳ bàn để cải tạo thế giới.
Bất Chu phong.
Lý Tam Tư ngồi ngay ngắn trên những hòn đá xanh bên dưới Bất Chu phong.
Đột nhiên.
Hắn trừng to mắt, trong lòng khẽ động.
Không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn, phát hiện Bất Chu phong đang có biến đổi lớn, không ngừng vươn tới các đám mây, tựa như liên thông với trời cao.
Mà hắn ngổi trên đá xanh chỉ có thể trơ mắt nhìn Bất Chu phong vốn ngay trước mặt từ từ rời đi, càng lúc càng xa.
Mặt đất như gắn bánh xe chuyển động, chia cách Lý Tam Tư và Bất Chu phong.
Lý Tam Tư nhảy xuống khỏi đá, chạy nhanh về phía Bất Chu phong.
Nhưng hắn phát hiện, khoảng cách từ hòn đá xanh tới Bất Chu phong lại dài thêm.
Trong mắt Lý Tam Tư áng lên tia đau thương kèm phẫn nộ, hắn không có lên núi nữa mà, hắn chỉ ngồi dưới chân núi, tại sao… còn phải đuổi hắn đi?
Biến đổi không kéo dài khá lâu.
Lục Phiên tiến hành cải tạo rất nhanh.
Năng lượng tuôn ra từ bản nguyên, đã được Lục Phiên dẫn vào lòng đất, khiến cho đất khuếch đại biến lớn.

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Tâm trí Lục Phiên đã trở lại, chầm chậm thở ra một hơi.
Biến đổi đã hoàn tất, đường biên giới mới rộng gấp hai tới ba lần biên giới cũ.
Cũng may là quyền sửa đổi nằm trong tay Lục Phiên, nếu để vị diện bản nguyên tùy ý sửa, có thể cả thiên hạ này đã biến dạng rùi, biến thành khác hoàn toàn, thậm chí thế lực các nước sẽ bị chia nát ra.
Sẽ có vô số thành trì bị phá hủy, vô số thôn làng bị chôn vùi.
Sau khi Lục Phiên nhúng tay, thành không bị hủy, thôn không bị diệt.
Hắn xây những mỏm núi uy nga tại nơi trống vắng không người, để linh khí và năng lượng của bản nguyên hội tụ tại núi này.
Khiến ngọn núi hùng vĩ này trở thành động thiên phúc địa trong truyền thuyết, nơi tu luyện tuyệt vời.
Nồng độ linh khí của các động thiên địa phúc đều không thấp hơn Hồ Tâm đảo.
“Như vậy cũng tốt, không ảnh hưởng tới thế cục thiên hạ hiện tại….”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, suy tư.
Hắn tạo nên chín chỗ động thiên phúc địa, khiến cho khoảng cách các quận trở nên xa vời, biên giới rộng bao la.
Lục Phiên còn chế tạo cấm vực, để dành cho bố cục kế tiếp của hắn.
Trước nguyên tắc không ảnh hưởng tới các thành thì, hắn đã cố hết sức rồi.
Trên Hồ Tâm đảo.
Kẻ cảm nhận rõ nhất là kẻ bị chôn vùi trong lớp đất, Tây Môn Tiên Chi.
Mặt đất rung chuyển, lúc thông thả, lúc gấp gáp, khiến Tây Môn Tiên Chi một mặt kinh hoảng, đây rốt cục là làm gì!?
Phía trên Bắc Lạc hồ.
Nước hồ nổ tung, các bóng người lần lượt lướt ra.
Cả đám Nhiếp Trường Không, Ngưng Chiêu, Lục Trường Không, Lữ Động Huyền ùa ạt xông lên đảo.
Lục Trường Không mặt hơi tái nhợt.
Biến hóa quá đột ngột, khiến hắn có chút kinh sợ
Làm sao mà đột nhiên đất bằng mọc núi, khiến cả tòa Bắc Lạc thành vốn tọa lạc trên đồng bằng đột nhiên bị đẩy lên đỉnh núi.
Trên Hồ Tâm đảo.
Hoa cúc chập chờn, hoa đào kiều diễm, Tử Trúc lâm khẽ rung trong gió.
So với sự huyên náo bên ngoài, trên mọi thứ Hồ Tâm đảo vô cùng yên ắng và yên bình.
Khi lên đảo, tâm trạng hốt hoảng dường như cũng được dịu xuống.
“Công tử… cả đất trời đã có thay đổi lớn! Có phải có chuyện đáng sợ sắp xảy ra không?”
Nhiếp Trường Không mở miệng nói.
Cả đám Ngưng Chiều đều nhìn về phía Lục Phiên.
Nghê Ngọc lấy ra một viên Tụ Khí đan, bỏ vào trong miệng, khi nãy đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn nâng Bắc Lạc thành lên chín thành mây, làm nàng sợ chết đi được.
Phía trên Bạch Ngọc Kinh lâu
Lục Phiên tựa vào lan can nghe tiếng gió, tay cầm quân cờ, chầm chậm bày lại thế cục, khôi phục linh khí.
“Những biến hóa này, ta đều biết…”
“Ngay từ bí cảnh dãy Ngọa Long, đến bát đại Long Môn,... Lại tới thủy triều linh khí, và hiện tại thiên địa khuếch trương…”
“Thế cục do ‘Tiên’ trong truyền thuyến an bài vẫn chưa từng dừng lại, thế giới hiện tại sẽ từ từ khôi phục thành diện mạo mà các thượng cổ tu sĩ đã sống.”
Lục Phiên từ từ nói.
Đám người Nhiép Trường Khanh nghe xong, khẽ giật mình
“Các ngươi có cảm nhận được linh khí trong thiên địa đã trở nên dày đặc hơn không?”
Lục Phiên không nhìn mọi người mà chầm rãi hạ cờ, từ từ nói.
Nhiếp Trường Không đã bước vào cảnh giới Thiên Tỏa, linh thức đã mở, nên cảm nhận linh khí đã trở nên nhạy bén hơn, linh khí trên Hồ Tâm đảo hiện giờ dày đặc hơn trước rất nhiều.
“Đây có lẽ… Không phải chuyện xấu.”
“Nhưng… thế giới thức tỉnh, đồng nghĩa với cận kề nguy hiểm, các ngươi chắc còn nhớ thời kỳ huy hoàng của các thượng cổ tu hành giả do đâu mà diệt vong chứ?”
Lúc này, Lục Phiên khẽ nâng tay áo hạ cờ, xong, nghiêm mặt nhìn về phía mọi người.
Trên Hồ Tâm đảo.
Đám người Nhiếp Trướng Khanh nhìn thấy mặt Lục Phiên, đều khẽ giật mình.
Họ nhìn thấy nét nghiêm trọng trên vẻ mặt của đó.
Không sai…..
Công tử đã tỏ thái độ nghiêm trọng về vấn đề này!
“Trên thế gian, nguy hiểm và cơ hội luôn đi đôi với nhau!”
“Trời đất biến đổi là chuyện tốt, linh khí nồng hơn, tu hành dễ dàng hơn, kẻ mạnh sẽ ngày càng nhiều, nhưng… các mối nguy hiễm cũng sẽ từng bước tới gần”
Lục Phiên từ từ nói.
Nhiếp Trường Khanh mặt trắng bệch, tay nắm thành đấm.
“Thiên Ngoại Tà Ma sao?”
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu khẽ nói.
Hai người là người đã từng vào trong cung điện nguy nga sâu trong Long Môn kia, tận mắt nhìn thấy những bí mật được ghi chép trong cung điện.
Đó là bí mật liên quan tới sự diệt vong của thượng cổ.
Vào lần thủy triều linh khí đợt trước, cũng từng xuất hiện Thiên Ngoại Tà Ma, nhưng lần đó, không tử chưa hề tỏ vẻ lo lắng.
Nhưng giờ đây………
Đôi lông mày của công tử nhíu chặt, mặt đầy lo âu.
Rõ ràng sự tình lần này, ngay cả công tử cũng cảm thấy khó giải quyết?
“Lần biến đổi trời đất này, ta đều biết, đồng thời đã dùng linh tức dò xét……”
Lục Phiên nói.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc về thực lực của Lục Phiên, một bên nghiêm túc nghe hắn nói.
“Lần biến đổi này, làm cho biên cương trở nên rộng bao la, không những xuất hiện nhiều núi lớn sông lớn, còn có chín cái động thiên địa phúc, ba khu cấm vực.”
Lục Phiên nhíu mày, trịnh trọng nói.
“Các ngươi chắc chắn tò mò, động thiên địa phúc là gì, hiểu đơn giản, mỗi cái động thiên địa phúc đều có tác dụng như Hồ Tâm đảo trước khi thiên địa biến đổi…”
Lời nói vừa dứt.
Cả đám người bao gồm cả Bá Vương, đều hít một hơi đầy kinh ngạc.
Bắc Lạc Hồ Tâm đảo, được xưng là thánh địa của tu hành giả là bởi linh khí ở đây dày đặc .
Mà hiện tại xuất hiện chín cái động thiên địa phúc, linh khí không hề thua kém Hồ Tâm đảo, tin này mà truyền ra ngoài, cà thiên hạ đều sẽ xôn xao cho xem.
Bá Vương nheo mắt
“Lục công tử, vậy ba khu cấm vực… Là để làm gì?”
Lục Phiên liếc Bá Vương một cái, lắc đầu.
“Nếu động thiên địa phúc là nơi thích hợp để tu luyện, vậy cấm vực…… tuy rằng không như cấm khu của thời thượng cổ, nhưng cũng là khu vực tuyệt đối nguy hiểm.”
“Có thể liên quan đến Thiên Ngoại Tà Ma.”
“Tình hình cụ thể, vẫn chưa biết.”
Lục Phiên nói.
Có liên quan tới Thiên Ngoại Tà Ma sao ?
Bá Vương hít sâu một hơi, cảm thấy tâm trạng hơi nặng nề, bây giờ trời đất khôi phục lại diện mạo thời thượng cổ, vậy những Thiên Ngoại Tà Ma kia phải chăng cũng sẽ xuất hiện?
Đến lúc đó, toàn bộ những tu hành giả như bọn họ đều sẽ chết sao?
Bá Vương vẫn còn nhớ rõ những hình ảnh trong hành lang cung điện…
Các thượng cổ tu hành giả, lần lượt chiến đấu quên mình, tấn công những kẻ địch đáng sợ.
Máu bay đầy trời, đó là dị tượng xuất hiện khi các thượng cổ tu hành giả chết.
So với những vị tiền bối ấy, bọn họ cũng chỉ là những kẻ tiêu hành non nớt, nếu gặp phải Thiên Ngoại Tà Ma, có thể sẽ chết thật chứ chẳng đùa.
Bầu không khí trên đảo trở nên nặng trĩu, tất cả mọi người dường như bị đè ép đến khó thở.
Ngón tay Lục Phiên nhẹ gõ trên tay vịn xe lăn.
“Lão Lữ.”
“Công tử………” Lữ Động Huyền chắp tay.
“Đem những lời ta nói hôm nay, truyền khắp thiên hạ, trấn an người trong thiên hạ.”
“Dạ.”
Đôi mắt Lữ Động Huyền gợn sóng, thở dài cảm thán.
Công tử quả nhiên là tâm hệ người thiên hạ.
“Còn các ngươi, tập trung tu luyện đi, hiện trời đất đã biến đổi, linh khí tuôn trào, không kém gì đợt thủy triều lần trước, đây là tiên duyên tốt nhất, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Lục Phiên quét mắt về đám người Ngưng Chiêu, nói.
Cả đám đều khom người tuân lệnh.
Lục Phiên nhìn về Lục Trường Không, nói: ”Cha, biến hóa của Bắc Lạc thành, người không cần lo… đây không phải chuyện xấu gì, huống hồ còn có ta ở đây, không cần lo.”
“Một lát chúng ta trấn an bá tánh trong thành là được.”
Lục Phiên nói.
Nghe được những lời nói này, sắc mặt vốn khó coi của Lục Trường Khanh mới dịu lại.
Lục Phiên ngước đầu, hắn cảm nhận được vị diện bản nguyên vẫn đang biến hóa, không chỉ Lục Phiên, Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu, những tu hành giả đã qua diễn hóa thuộc tính linh khí, đều sẽ cảm nhận được rõ.
Nếu bọn họ tu hành vào lúc này, cảm ngộ thuộc tính sẽ tiến bộ thần tốc.
Đương nhiên, bọn họ cũng không hề lãng phí thời gian.
Sau khi cáo biệt Lục Phiên, đều bước ngang qua mặt hồ, hướng về phía Tây Sơn Thí Luyện tháp.
Bá Vương sau khi từ biệt Lục Phiên, vẫn quyết định rời khỏi Bắc Lạc Thành.
Hắn lo cho tình trạng của Đế Kinh Hoàng Thành và Tây Lương, nên sau khi biết được nguyên do của mọi chuyện, liền rời khỏi Bắc Lạc thành, xuống Bắc Lạc phong, hướng về Đế Kinh.
Nhưng chuyện ngoài dự kiến của Bá Vương, đoạn đường từ Bắc Lạc thành tới Đế Kinh vốn chỉ cần hai canh giờ, mà hắn đã thúc ngựa gần bốn canh giờ.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu lên đảo, cuối cùng cũng nhớ ra Tây Môn Tiên Chi.
Sau khi cáo lỗi với Lục Phiên, mới rút Tây Môn Tiên Chi ra khỏi đất.
Tây Môn Tiên Chi cảm động rơi lệ, rốt cuộc cũng có người nhớ tới hắn.

Sau khi mọi người rời đi.
Lục Phiên điều khiển Thiên Nhận Y, xuất hiện trên Bắc Lạc hồ.
Hắn giơ tay lên.
Bàn tay chầm chậm giương lên.
Nước dạt ra hai bên, một viên lôi châu từ dưới đáy hồ bay lên, lơ lửng trước mặt Lục Phiên.
Hắn búng tay một cái.
Lôi châu lập tức tách một thành ba, Lục Phiên lấy linh áp kỳ bàn ra, nắm lấy ba viên lôi châu, ném vào bản đồ thế giới mới trong bàn cờ.
Ba viên lôi châu tựa sao băng lướt qua bầu trời.
Bay vào cấm vực mà Lục Phiên đã tạo dựng nên.
Vào lúc này.
Bầu trời phía trên vị diện bản nguyên cuối cùng cũng biến đổi hoàn tất.
Trước mắt Lục Phiên đột nhiên hiện ra bảng hệ thống.
Lục Phiên nhìn lướt qua, mày khẽ nhíu, chăm chú vào dòng chữ trong bảng:
“Xếp hạng thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục【 trung võ 】.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận