Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 272: Thần cảm thấy, phải nhanh chóng diệt Đại Huyền.

Dịch: Mèo Rừng
Hứa Sở cưỡi ở trên lưng Hắc Tông mã, rong ruổi ở bên trong tuyết lớn.
Từ Nguyên Xích thành quay trở lại Đế Kinh, bởi vì nguyên nhan do gió tuyết, nên đã hao tốn một quãng thời gian tương đối dài.
Sắc mặt của Hứa Sở rất ngưng trọng, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ từ Đạm Đài Huyền.
Co được dãn được, có thể nhịn được thứ người thường không thể nhịn, người như vậy… Hứa Sở há có thể không sợ?
Kể cả tiên duyên đã tới tay, cũng có thể thản nhiên đưa ra…
Đó chính là tiên duyên không chỗ nào sánh được a… Cũng chính là cơ hội một bước lên trời.
Người bình thường đạt được tiên duyên, tuyệt đối sẽ mừng rỡ như điên, tất nhiên sẽ che chở cùng cúng bái như bảo bối, cho dù là chết, cũng chưa chắc có thể nhường lại, dù sao, bởi vì tiên duyên, nên có không ít người đổ máu, không ít xác người xương lạnh thấu.
Cho nên, sự quyết đoán của Đạm Đài Huyền, khiến cho Hứa Sở kinh hãi.
Hứa Sở giục ngựa, chậm rãi thở phào một hơi khi nhìn về phía Tử Kim cung nguy nga.
Hắn giục ngựa vào Đế Kinh, chạy ở trên quan đạo, tiến vào Hoàng thành.
Trước Tử Kim cung.
Bá Vương hoành đao lập mã ngồi ở ngưỡng cửa, bình tĩnh nhìn một mảnh tuyết trắng mênh mong ở phương xa, tuyết lớn giương nhẹ tựa như lông ngỗng, khiến cho Bá Vương không biết là đang suy nghĩ.
Từ khi làm chủ Hoàng thành, Bá Vương vẫn luôn ở Tử Kim cung.
Hắn không có đi tìm Lạc Mính Tang, hắn giả bộ khiến cho dáng vẻ của mình trở nên bề bộn nhiều việc, tránh né không thấy nàng.
Lạc Mính Tang cũng không có đi gặp hắn.
Bá Vương lắc đầu, vuốt vuốt huyệt thái dương.
Hứa Sở trở về.
Chạy nhanh vào trong Hoàng thành, bước vào Tử Kim cung.
Hứa Sở khẽ giật mình khi thấy được Bá Vương đang ngồi ngay ngắn ở ngưỡng cửa, Bá Vương không có chuẩn bị yến hội sao?
Chắc hẳn là đã dự đoán chính xác Đạm Đài Huyền không có quay trở lại Tử Kim cung.
“Trở về rồi?”
Bá Vương nhìn xem Hứa Sở, cười nói.
Hứa Sở hơi hơi khom người, từ trong ngực lấy ra nửa viên Kim Long tỉ ấn của Đạm Đài Huyền.
“Vương thượng, Bắc Huyền Vương cự tuyệt dự tiệc, thuộc hạ bèn nói vương thượng yêu thích Kim Long tỉ ấn, cho nên, Bác Huyền Vương đã bảo thuộc hạ giao tỉ ấn cho bệ hạ để giám thưởng.”
Hứa Sở nói.
Trên khuôn mặt của Bá Vương cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Có Mặc Bắc Khách ở đấy, Đạm Đài Huyền chắc chắn là không có khả năng dự tiệc.
Tuy nhiên, Hứa Sở vậy mà có thể mang Kim Long tỉ ấn về, hắn kỳ thật vẫn có ngoài ý muốn, thế mà Đạm Đài Huyền bỏ được?
Hắn nhận lấy tỉ ấn do Hứa Sở đưa tới, sau đó nắm trong tay, cảm giác ôn nhuần tỏa ra, trên tỉ ấn cũng có in Kim Long, tuy nhiên, con Kim Long này chỉ có một nửa.
Bá Vương lấy viên Kim Long tỉ ấn thuộc về bản thân mình ra.
Hai cái hợp lại với nhau.
Hai cái khe hỡ giao nhau cực kỳ chặt chẽ, hiển nhiên, cả hai vốn là một thể, nhưng lại bị người một phân thành hai.
Trên thân của Bá Vương, có long khí phun trào mà ra, cuốn theo lấy viên Kim Long tỉ ấn hoàn chỉnh này.
Kim Long trên đó phảng phất như muốn sống lại vậy.
Nhưng mà rốt cuộc… Vẫn khôi phục lại bình tĩnh.
“Không được sao?”
Bá Vương tháo gỡ tỉ ấn ra, nhíu mày.
Là bởi vì, miếng tỉ ấn khác… Là do không thuộc về hắn sao?
Bá Vương như có điều suy nghĩ.
“Vương thượng…”
Hứa Sở đứng ở một bên, khom người, biểu lộ trên mặt có chút xoắn xuýt, trong lòng có lời, nhưng lại không biết nên nói hay không.
“Cái tên Bắc Huyền Vương này… Co được dãn được, tuyệt không phải hạng người tầm thường, vương thượng cần phải cẩn thận người này.”
Hứa Sở nói.
“Thần cảm thấy, tốt nhất là nên thừa dịp trước khi Đại Huyền quốc chưa có lực lượng cường đại… Tiêu diệt.”
Hứa Sở chân thành nói.
Hắn rất chân thành, cũng hết sức nghiêm túc.
Hắn thật là có chút sợ Đạm Đài Huyền.
Nếu như đây chính là quân chủ của mình, thì Hứa Sở sẽ rất vui vẻ, tuy nhiên… Đây lại là quân chủ địch quân, vậy thì sẽ lập tức trở thành cơn ác mộng quấn quanh trong lòng, để cho người ta ăn ngủ không yên.
Ánh mắt của Bá Vương trở nên lấp lánh, hắn siết Kim Long tỉ ấn được nắm bên trong lòng bàn tay lại, dĩ nhiên, lời nói của Hứa Sở đã khiến cho hắn cực kỳ tâm động.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn vào Kim Long tỉ ấn này, vẫn là lắc đầu một cái.
Kim Long tỉ ấn này xuất hiện rất cổ quái, sau lưng thứ này, có người điều khiển hay không?
Nếu như hắn thật ra tay hủy diệt đại quân Đài Huyền quốc, vậy thì người làm ra viên Kim Long tỉ ấn này, sẽ ra tay sao?
Mặc dù nhìn qua, Bá Vương muốn giết Đạm Đài Huyền thì rất dễ dàng, muốn hủy diệt Đại Huyền cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng trên thực tế, lại không có đơn giản như vậy.
Với lại…
Còn có Đường Hiển Sinh…
Nam Quận Đường Hiển Sinh, duy trì cho Đại Huyền quốc, nếu Đại Huyền có thêm Nam Quận, Bá Vương thật đúng là kiêng kỵ đôi phần.
Mặc dù Nam Quận chưa tự lập quốc, thế nhưng lại không có bao nhiêu khác biệt so với một phương quốc gia.
Đặc biệt là, sức chiến đấu của Nam Quận, kỳ thật cũng không yếu, bởi vì Nam Quận có Đường Nhất Mặc.
Vốn dĩ Bá Vương coi là, chiếm cứ Đế Kinh, các đại thế gia sẽ dồn dập phụ thuộc, thế nhưng…
Các đại thế gia cường hào trong các quận, vẫn dùng thái độ ngắm nhìn như cũ để đối đãi với Đại Huyền cùng Tây Lương.
Gió tuyết đang thổi, tuyết lớn tựa như lông ngỗng, bồng bềnh lung lay.
Bá Vương nắm hai cái Kim Long tỉ ấn, ngóng nhìn bầu trời.
Mặc dù Đại Chu hủy diệt, thế nhưng… Trận tranh phong thiên hạ này, lại càng ngày càng có sóng ngầm phun trào.
. . .
Tin tức trận chiến phạt Chu kết thúc, rất nhanh thì truyền đến Nam Quận.
Đương nhiên, ngoại trừ tin tức này.
Còn có tin tức cũng làm cho người ta chú ý, chính là Bạch Ngọc Kinh, Thí Luyện tháp… Đây chính là cơ duyên có thể giúp người ta đột phá gồng cùm xiềng xích.
Không ít tu hành giả trong giang hồ đều ngây ngẩn cả người.
So với triều đinh tranh nhau, thì tu hành giả trong giang hồ càng để ý những chuyện liên quan đối vấn đề tu hành.
Bạch Ngọc Kinh hiển nhiên là có quyền uy, mà Bạch Ngọc Kinh hiện tại lại đẩy ra Thí Luyện tháp, tựa hồ có chút không bình thường.
Đường Nhất Mặc ngồi ngay ngắn ở trong hành lang.
Tư Mã Thanh Sam cõng rương sách, tiện nghi nữ đồ đệ An Diệu Ngữ do hắn nhặt được thì đi ở phía sau.
“Thanh Sam huynh? Ngươi đây là muốn rời đi?”
Đường Nhất Mặc thấy Tư Mã Thanh Sam cõng rương sách, không khỏi khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy nói.
Tư Mã Thanh Sam cười một tiếng: “Thế gian đều có những buổi tiệc tàn, tại hạ cũng nên tiếp tục du lịch thiên hạ, đúng như lời mà Bạch Ngọc Kinh Lục thiếu chú nói, họa đạo… Chủ yếu là cảm ngộ, đi khắp thiên hạ, quan sát vạn vật mới có thể vẽ vạn vật.”
“Vả lại, bên trong tin tức do Bạch Ngọc Kinh truyền thiên hạ, có nói tới Thí Luyện tháp, tại hạ cảm thấy rất hứng thú, nên định đi một chuyến, gần nhất tu hành đến bình cảnh, vừa vặn có thể đi tìm kiếm cách đột phá.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Đường Nhất Mặc nghe vậy, không tiếp tục khuyên ngăn nữa.
Con đường Tư Mã Thanh Sam đi, hoàn toàn là không có giống với khổ tu như hắn, họa đạo cần chính là cảm ngộ, có lẽ chỉ một bức họa mà đã có thể lập tức khiến cho Tư Mã Thanh Sam đốn ngộ, tu vi một bước lên trời.
Đối với Bạch Ngọc Kinh Thí Luyện tháp, Đường Nhất Mặc cũng cảm thấy rất hứng thú.
Có thể trợ giúp người ta đột phá gông cùm xiềng xích, không biết gông cùm xiềng xích của Đường Nhất Mặc hắn, có thể dưới sự trợ giúp từ Thí Luyện tháp mà đột phá hay không.
“Cáo từ.”
“Đường huynh, sau này còn gặp lại.”
Tư Mã Thanh Sam chắp tay.
An Diệu Ngữ khoác lên áo khoác đỏ khẽ khom người phía sau hắn.
Sau đó, hai người liền sóng vai rời khỏi Đường phủ, An Diệu Ngữ che dù, mưa phùn tung bay, thân hình của hai người tan biến ở bên trong màn mưa mịt mờ.
Đường Nhất Mặc chấp tay sau lưng, đứng lặng ở trước cửa, trầm tư rất lâu.
Tư Mã Thanh Sam mang theo An Diệu Ngữ rời khỏi Đường phủ, đi ra Nam Giang thành, bọn hắn tiếp tục xuôi nam.
Đi tới Nam Tấn thành.
Nam Tấn thành vẫn xinh đẹp trước sau như một, mông lung ở bên trong màn mưa, dù đã trải qua vô số lần tẩy lễ do chiến tranh, nó vẫn giữ được vẻ đó.
Đây là một tòa thành trì tràn đầy năm tháng cùng chuyện xưa.
An Diệu Ngữ che dù giấy dầu, nhìn tòa thành già loang lổ, tựa như là một vị tráng hán có vết sẹo che kín trên dưới toàn thân, đứng cao ở nơi này.
“Đây là quê hương của sư tôn sao?”
Môi đỏ của An Diệu Ngữ khẽ mím lại, trong lòng có hơi tò mò, cùng với chút ít chờ mong.
Tư Mã Thanh Sam hoài niệm xa xăm cười một tiếng, mang theo An Diệu Ngữ vào trong Nam Tấn thành, thủ vệ Nam Phủ quân thấy được Tư Mã Thanh Sam, bèn nở nụ cười, bọn hắn tất nhiên nhận ra Tư Mã Thanh Sam.
Dù sao cũng đã từng kề vai chiến đấu.
Vào thành, không ít người ân cần hỏi thăm Tư Mã Thanh Sam.
Màn mưa bên trong Nam Tấn thành, để lộ ra mấy phần đìu hiu.
Con đường được lát bằng đá xanh có không ít vũng nước đọng lại.
Trên đường đi, Tư Mã Thanh Sam mang theo An Diệu Ngữ, khi gặp được một ít khuôn mặt quen thuộc thì hắn sẽ liền vấn an.
Có khuôn mặt vẫn như cũ, có cũng đã không còn.
Chiến tranh tàn khốc, mặc dù chiến tranh đã qua những vẫn phóng thích ra dư uy tàn nhẫn như cũ.
An Diệu Ngữ an tĩnh đi theo Tư Mã Thanh Sam, không vội không chậm.
Tư Mã Thanh Sam thăm viếng mỗi một góc trong Nam Tấn thành, chỗ này được cất kỹ trong trí nhớ của hắn.
Sau đó, hắn mang theo An Diệu Ngữ đi tới một tòa hậu sơn không cao lắm, nhưng cũng không tính là thấp, hai người đứng lặng ở vách núi, nhìn đến toàn bộ thành cảnh Nam Tấn thành.
Thậm chí đưa mắt nhìn ra xa, có thể thấy được chiến trường mênh mong bên ngoài Nam Tấn thành.
“Diệu Ngữ, ngươi thật sự là không hối hận khi nhập Họa tông?”
Tư Mã Thanh Sam đứng lặng ở vách núi, thanh y trên người bị mưa gió thổi phần phật, không ngừng đong đưa.
Hắn nhẹ giọng hỏi.
Cùng sau lưng hắn, che ô giấy dầu, khoác lên áo khoác đỏ, cảm thụ được mưa gió nhẹ thổi.
Gò má trắng noãn của An Diệu Ngữ tựa hồ cũng bị thổi cho chút đỏ bừng.
“Không hối hận.”
“Họa Tông, rất tốt.”
Tư Mã Thanh Sam nghe vậy bèn cười một tiếng.
Hắn lấy ra một bức vẽ từ trong rương sách, sau đó mở ra, bức vẽ nổi bồng bềnh giữa không trung, kế tiếp hắn lấy bút, An Diệu Ngữ ngay lập tức thay hắn mài nghiên.
Tư Mã Thanh Sam đặt bút, bút tung bay như mưa, từng điểm mực nước ngất nhiễm ở trên bức vẽ.
Tư Mã Thanh Sam nhìn Nam Tấn thành trong mưa.
Hắn tiếp tục nâng bút vẽ tranh.
Hắn vẽ không phải Nam Tấn thành, mà là một tòa lầu nhỏ giản dị, lầu nhỏ an tĩnh đứng lặng ở bên trong màn mưa, dưới lầu có quả chuối ba tiêu.
Sau khi vẽ xong.
Tư Mã Thanh Sam nâng bút ở trước lầu nhỏ.
Vẽ một cái tấm biển.
Bên trên tấm biển có bốn chữ viết, Họa Tông – Mặc lâu.
An Diệu Ngữ chỉ cảm thấy hai mắt lóe sáng, Tư Mã Thanh Sam cười khẽ.
Tay lắc một cái.
Bức tranh tựa cẩm tú không ngừng lay động, soạt tiếng vang.
An Diệu Ngữ ngay lập tức phát hiện, ở bên trên bãi đất hậu sơn, có một tòa lầu nhỏ màu mực bình tĩnh đứng lặng ở đó.
“Từ hôm nay trở đi, đây chính là Họa tông sơn môn ta.”
Tư Mã Thanh Sam nhìn về phía An Diệu Ngữ.
“Ngươi đừng có ngại khó coi, dù sao… Bản sư tôn rất nghèo.”
An Diệu Ngữ lập tức hé miệng cười một tiếng.
“Thu tranh này vào, sau này do ngươi bảo quản.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Hắn tay khẽ vẫy.
Lầu nhỏ màu mực lại lần nữa hóa thành bức tranh, hắn cầm chắc rồi đưa cho An Diệu Ngữ.
An Diệu Ngữ tiếp nhận, lấy một cái bao tranh bằng vải, nhét bức tranh vào đó, cõng tranh, hé miệng cười một tiếng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, hạ sơn.
Thân ảnh hành tẩu ở bên trong mưa phùn tý tách, làm cho đá xanh trên quan đạo bị rung động.
“Sư tôn, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?”
“Diệu Ngữ a, thiên hạ đệ nhất tu hành thế lực, ngươi nghe nói qua chưa?”
“Bạch Ngọc Kinh sao?”
“Đúng, tiếp theo chúng ta sẽ đi Bạch Ngọc Kinh… Cái Thí Luyện tháp kia.”
“Tốt nha.”
. . .
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Bên trên cánh đồng tuyết bao la vô bờ bến, có hai bóng người bôn ba đến.
Giang Li mang theo mũ rộng vành, che chắn đầy trời tuyết bay, hắn nhìn Bắc Lạc thành phảng phất như được bao phủ bởi tiên khí, hít sâu một hơi.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Bắc Lạc thành.
Xích Luyện bên cạnh hắn cũng không xa lạ gì đối với Bắc Lạc thành, dù sao nàng đã từng tới đây.
Hai người tạo ra một cái vết thật dài bên trong cánh đồng tuyết, rất nhanh, thì đi tới dưới Bắc Lạc thành.
La Thành trấn thủ cửa thành, thấy được Xích Luyện cùng Giang Li thì hơi sửng sốt, hắn để cho người ta mở cửa thành ra.
Giang Li vào thành, lần đầu tiên thấy được cảnh phồn hoa bên trong Bắc Lạc thành.
Bên trong Bắc Lạc thành, xe ngựa như nước, tiếng tiểu thương rao hàng, các loại thức ăn phát tán ra mùi thơm , quanh quẩn ở các ngõ lớn nhỏ.
Giang Li không khỏi cảm khái, không hổ là chốn cực lạc do Bạch Ngọc Kinh trấn giữ.
Hắn chăm chú nhìn lấy tòa Bạch Ngọc tháp cao vút ở trong tầng mây, dường như có một loại áp bách đáng sợ, khiến cho tính thần của hắn giống như bị đánh rách tả tơi vậy.
Hắn có chút run sợ ở cái Bạch Ngọc tháp này.
Ngay sau khi Giang Li cùng Xích Luyện vào trong thành, Lục Phiên liền cảm ứng được.
Lục Phiên cũng không để cho La Thành mang Giang Li tới Hồ Tâm đảo, mà là tự mình uống rượu, hạ cờ bày cục.
Giang Li đến, không có dẫn đến bất kỳ gợn sóng nào.
Có lẽ ở bên ngoài, hắn là quân thần quát tháo phong vân, thế nhưng ở bên trong Bắc Lạc thành, Giang Li cũng không có cái gì đặc thù.
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay hạ cờ xuống bàn cờ.
Trên người hắn có thế bao hàm.
Đó là thế cờ.
《 Nhân Gian cục 》 bày bàn, so với hai vàn trước còn khó hơn, phảng phất như một ván cờ hạ xuống là tất cả muôn màu của nhân gian vậy.
Đợi cho bày một ván cờ xong.
Lục Phiên lập tức dựa vào Thiên Nhận Y.
Hắn bưng lấy một chén rượu thanh đồng, uống lấy.
Trong Thí Luyện tháp, tất cả mọi người đều đang cố gắng tu hành.
Khổng Nam Phi sau khi viết Chính Khí ca xong, cũng bước vào Thí Luyện tháp, cơ hội cảm ngộ ở tầng thứ năm của hắn vẫn còn tồn tại.
Tuy nhiên, bởi vì tu hành pháp của Khổng Nam Phi có tính đặc thù, cho nên, khả năng rất cao sẽ vứt bỏ diễn hóa thuộc tính linh khí, trên thực tế, Hạo nhiên chính khí cũng là một loại thuộc tính.
Hắn ngược lại là đã giảm bớt đi quá trình lĩnh hội thuộc tính linh khí.
Cho nên, Lục Phiên có chút chờ mong, Khổng Nam Phi có thể mượn lần cơ hội cảm ngộ này, trùng kích Thiên Tỏa cảnh không.
Đến cùng ai sẽ là tu hành giả đầu tiên bước vào Thiên Tỏa cảnh nhỉ?
Lục Phiên có chút mong đợi.
Dựa vào xe lăn.
Hắn nhìn lên tuyết tung bay trên bầu trời, Lục Phiên híp híp mắt.
Tâm thần khẽ động.
Trước mắt lập tức nhảy ra bảng hệ thống.
Ánh mắt lướt ngang, rơi vào 【 Ban thưởng trải nghiệm Thiên Đạo lôi phát 】tương đối quỷ dị.
Sau đó, ánh mắt hắn nhếch lên, thấy được 【 Truyền Đạo đài 】đã lâu chưa đựng tới, tựa như đã bị bịt kín bởi một tầng bụi bặm.
Luyện khí tầng bốn.
Truyền Đạo đài… Cũng có thể lại kéo người mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận