Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1118: Quyết định khó khăn của Cố Mang Nhiên (4)

1263 chữ
Hắn cũng không biết mình đã lênh đênh trên biển bao nhiêu ngày.
Nguyên thần của Cố Mang Nhiên phát hiện có sinh linh đang nhìn trộm hắn.
Điều này làm cho Cố Mang Nhiên vừa ngạc nhiên, vừa tò mò.
Phải biết rằng, những sinh linh trong biển lớn có linh tính, chúng đều biết phải gần điều lánh, tránh điều dữ.
Cố Mang Nhiên là một Thánh cảnh, thân thể hắn phát ra uy áp khiến cho sinh linh trong đại dương phần lớn đều không dám tới gần.
Nhưng bây giờ lại là có sinh linh dám theo dõi hắn, thậm chí còn có dự định tấn công hắn.
Là sinh vật biển to gan lớn mật nào?
Nguyên thần Cố Mang Nhiên quét qua.
Đột nhiên, nước biển nổ tung, xuất hiện nhiều cái lồng nước nổi lên trên bề mặt.
Trong những có lồng nước này thế mà lại có sinh linh hình dáng giống loài người ở bên trong. “Ồ? Đây là chủng tộc gì? Biển cả lại có chủng tộc này sao?”
Cố Mang Nhiên hơi ngạc nhiên.
Hắn phá giải lồng nước, lập tức những sinh linh giống người kia dập đầu quỳ lạy Cố Mang Nhiên.
Bọn họ muốn theo học con đường tu luyện của Cố Mang Nhiên.
“Hải tộc sao?”
Từ khi nào trong biển lớn lại xuất hiện thêm chủng tộc như vậy?
Cố Mang Nhiên nở nụ cười.
Tâm trí hắn vừa động, lập tức ném những sinh linh Hải tộc này ra xa, sau đó hắn tiếp tục ngồi khoanh chân trên chiếc bè trúc trôi nổi giữa biển rộng.
Thế nhưng những sinh linh Hải tộc kia dù bị ném bay xa đến đâu chúng vẫn không bỏ cuộc, một lần nữa bơi tới cầu xin Cố Mang Diễn chỉ dạy chúng con đường tu luyện.
Cố Mang Nhiên rất lạnh lùng, liên tục ném những sinh linh này ra xa.
Hiện tại, trong lòng của hắn còn đang mê mang hỗn loạn, làm sao còn có tâm tình đi chỉ dạy Hải tộc tu luyện?
Sau khi hắn đuổi những sinh linh Hải tộc kia đi, hắn nằm ngửa trên bè trúc.
Nhưng mà, những sinh linh hải tộc kia vẫn không bỏ cuộc, dù cho Cố Mang Nhiên giống như một vị thần cực kì hung ác, phóng ra uy áp rất khủng bố đáng sợ. Những Hải tộc này vẫn kiên định nhìn Cố Mang Nhiên, trong mắt họ đều mang theo khát vọng.
Cố Mang Nhiên sửng sốt, ngẩn người.
“Vì sao các ngươi không sợ ta?
Vì sao không từ bỏ? Ta hết lần này đến lần khác xua đuổi các ngươi, vì sao các ngươi vẫn đi theo
ta?”
Cố Mang Nhiên nhìn những sinh linh Hải tộc này, hỏi.
Sinh linh Hải tộc lấy hết dũng khí trả lời.
“Ngài là người có thực lực rất lớn, ngài mạnh hơn chúng ta! Mà trực giác của chúng ta nói cho chúng ta biết, theo ngài có thể học được thuật tu luyện cao siêu!”
“Học tập phương pháp tu luyện đương nhiên là phải trả giá rất lớn, cái giá này chúng ta đã sớm
chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng nếu như bởi vì sợ hãi phải trả giá mà trốn tránh, rồi bỏ lỡ cơ hội… Chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Nếu bỏ lỡ, cho dù chúng ta có muốn trả giá lớn đến thế nào thì cũng sẽ lực bất tòng tâm”.
Giọng nói dứt khoát, gãy gọn, nhưng lại giống như là một nhát búa gõ mạnh trúng vào Cố Mang Nhiên.
Khến cho tâm tình Cố Mang Nhiên vẫn đang mờ mịt hỗn loạn từ từ trở nên bình tĩnh, minh mẫn trở
Bởi vì sợ hãi mà trốn tránh, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Cố Mang Nhiên, ngươi đang sợ hãi cái gì?
Hắn ngồi ngay ngắn yên lặng trên bè trúc, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao xinh đẹp làm cho lòng người say mê.
Đây là Ngũ Hoàng, một nơi khiến hắn say lòng.
“Muốn hiểu được chân lý là phải trả giá, đạo lý dễ hiểu như vậy, vì sao những sinh linh chỉ mới mở linh trí có thể hiểu, mà ta lại rơi vào mê mang?”
Cố Mang Nhiên cười ha hả.
Ngũ Hoàng và Cổ Đế Hạo, hắn chỉ có thể lựa chọn một bên.
Cho dù lựa chọn bên nào, hắn cũng đều phải trả giá lớn.
Một khi đã như vậy, chỉ cần hắn sẵn sàng trả giá, nghe theo bản tâm, nghe theo trực giác để lựa chọn là được.
Cố Mang Nhiên nở một nụ cười thật tươi.
Nụ cười này mang đến cảm giác thoải mái như hắn đã thoát khỏi mây mù nhìn thấy ánh bình minh, như trút bỏ được gánh nặng trên vai.
Hắn nhìn từng người Hải tộc đang nổi trên mặt nước, những sinh linh Hải tộc mang theo khát vọng nhìn hắn.
Cố Mang Nhiên nói: “Các ngươi chờ ta trở về, nếu ta có thể trở về… ta sẽ truyền cho các ngươi phương pháp tu luyện có được không?
Nhóm sinh linh Hải tộc, hai mắt đều sáng lên, không ngừng gật đầu.
Cố Mang Nhiên cười to, nắm chặt hoa cúc thần dược trong tay, lần đầu tiên hắn đứng lên trên bè trúc.
Giờ phút này đây, hắn có một loại hưng phấn như muốn cất cao giọng hát.
Hắn bước ra một bước, hóa thành một luồng ánh sáng lao ra ngoài Ngũ Hoàng Thiên. Trong cổ mộ.
Lục Trường Không đang nghiên cứu thần dược đột nhiên dừng động tác trong tay xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ cung điện, nhìn Cố Mang Nhiên lao vào mây xanh, khẽ mỉm cười.
Sau đó, hắn cúi đầu tiếp tục làm việc đang làm.
Cố Mang Nhiên lao ra khỏi Ngũ Hoàng đại lục, tốc độ cực nhanh, rất nhanh lao ra hư vô tinh không, xông thẳng vào bên trong vực sâu Hư Vô Thâm Uyên.
Hư Vô Thâm Uyên có năng lượng ăn mòn cực mạnh.
Thế nhưng, hắn không sợ.
Toàn thân áo trắng đã biến thành màu máu, hắn lao ra khỏi vực sâu Hư Vô Thâm Uyên, bay lơ lửng trên Cửu Trọng Thiên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, mắt sáng như đuốc.
Hắn cần một câu trả lời, nếu Cổ Đế Hạo còn sống, vậy hắn trực tiếp hỏi là được.
Dù phải trả giá thật lớn mới biết được câu trả lời, nhưng vì để hiểu rõ được bản tâm của mình, hắn có gì phải sợ hãi.
Sinh linh Hải tộc nho nhỏ cũng có thể hiểu rõ điều đó, vậy thì tại sao hắn lại phải bối rối mê mang?
Quần áo toàn thân của hắn nhiễm đầy máu, Cố Mang Nhiên nhìn chằm chằm vào hư không. Toàn thân hoá thành một luồng khí màu máu lao thẳng lên tận trời.
Giống như đang gõ cửa, lại giống như đang phát ra tiếng hét vô thanh. “Hạo Đế, ta biết ngài còn sống”
Ánh mắt Cố Mang Nhiên sáng người, áo thấm máu tung bay, nói.
Hắn vừa nói xong thì có một tiếng gầm khẽ vang lên.
Giữa hư không.
Một tia sáng từ từ xuất hiện, sau đó xé rách bầu trời, hóa thành một vết nứt lan ra rất xa trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận