Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 209: Thật là đúng dịp, ngươi cũng tới. (2)

Dịch: Mèo Rừng.
Hắn xông vào bên trong trời băng đất tuyết, lao vụt như điên ở dưới tuyết lớn, khiến cho vô số phong tuyết bị tách ra.
. . .
Bắc Lạc hồ.
Lông mi của Lục Phiên hơi nhíu lại.
“Hm?”
“Vậy mà tránh phá được linh áp kỳ bàn?”
Đây là lần đầu tiên Lục Phiên gặp phải tình huống như thế này, theo lẽ thường mà nói, thì Tây Nhung Vương không thể nào thoát khỏi linh áp của hắn.
“Là bởi vì cái ngọn lửa màu trắng bệch kia sao?”
“Ngọn lửa kia… Có vẻ như không phải Thể Tàng cảnh có khả năng sở hữu.”
Lục Phiên có điều suy nghĩ.
Hắn lại xắn tay áo lên lần nữa, từ bên trong hộp cờ lấy ra một quân cờ đen, hạ cờ đen xuống, chồng chất tại phía trên quân cờ đen đặt ở vị trí cũ, ngón giữa chậm rãi đẩy về phía trước, khiến cho quân cờ rơi trên bàn cờ, phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng.
Không có bất kỳ tên Thể Tàng cảnh nào mà không thể giải quyết được bằng một quân cờ, nếu có… Vậy thì hai quân.
. . .
Tây Nhung Vương đang điên cuồng chạy trốn, hắn cảm thấy dường như mình hóa thành một con giun dế.
Điên cuồng chạy trốn ở trong bàn cờ vô ngần.
Ngọn lửa trắng bệch đang thiêu đốt cái đầu của hắn, tên là “Cốt U Hỏa”, chính là thứ cầm đầu khiến cho thế giới của hắn bị hủy diệt, vì để thu hoạch được ngọn lửa này, nên thế giới bị hủy.
Mà ngọn lửa này, lại đến từ vị diện cao võ, vì đạt được thứ này, hắn thậm chí bán rẻ thế giới vốn thuộc về hắn.
Thế nhưng, hắn không hối hận.
Có được “Cốt U Hỏa”, không sớm thì muộn hắn có thể quay đầu trở lại.
Chỉ cần hắn thu hoạch được một cái thế giới, cho hắn đầy đủ thời gian để phát dục trong hèn mọn, hắn nhất định có thể dưới cơ sở vốn có, càng tiến lên một bước, trở thành đại năng giả chân chính!
Vì thế, ở thời điểm hắn bị cái thế giới đê võ này hấp dẫn, hắn không chút do dự nào mà tới.
Hắn vốn cho rằng đây là một cơ hội thuộc về hắn.
Dù sao, một cái thế giới cao võ, căn bản là không có sự tồn tại uy hiếp được hắn, có Cốt U Hỏa ở đây, cho dù bá chủ vị diện, hắn cũng chả ngán.
Nhưng mà bây giờ…
Hắn sai rồi.
Sai không hợp theo thói thường!
Cái này… Không phải là một thế giới đê võ đơn giản!
Bá chủ vị diện này, vậy mà lại là sự tồn tại có tu vi Kim Đan cảnh!
Trốn!
Trốn càng xa càng tốt, chỉ cần sống sót, chỉ cần Cốt U Hỏa không mất, hắn còn có thể đông sơn tái khởi!
Tây Nhung Vương điên cuồng chạy trốn.
Tuy nhiên…
Thiên địa phảng phất như bị bị đọng lại một lần nữa, hóa thành một cái bàn cờ, vô luận hắn chạy trốn thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi khu vực này, không thể chạy khỏi bàn cờ trói buộc.
Tuyết lớn lại bị tán đi lần nữa.
Hóa thành một bàn tay kẹp cờ đen.
Giống như người đánh cờ, lại một lần nữa nhẹ nhàng hạ cờ.
Tây Nhung Vương gào thét.
Ngọn lửa dần dần lan tỏa đến toàn thân của hắn, cả người đều biến thành một ngọn lửa trắng bệch.
Hắn nắm quyền, hỏa diễm xông lên không trung, hòa tan băng tuyết xung quanh.
Va chạm cùng với bàn tay ở phía trên trời mây.
Đùng!
Hỏa diễm nhân quỳ sát trên mặt đất.
“Bá chủ vị diện! Tha mạng! Tại hạ vô ý mạo phạm, tại hạ nguyện dùng mệnh của mười vạn đại quân Tây Nhung để đổi lấy một mạng!”
Hỏa diễm nhân chật vật ngẩng đầu, linh áp kinh khủng khiến cho hắn nói chuyện cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Thế nhưng, hắn vẫn cố hoảng hốt gào thét.
Hắn không muốn chết.
Âm thanh của Tây Nhung Vương không hề che giấu.
Trong lúc mơ hồ, tựa như đi theo một cơn gió tuyết, truyền khắp toàn bộ trời băng đất tuyết.
Đại quân Tây Nhung đang quỳ rạp trên đất kia, người người đều biến sắc, không thể tưởng tượng nỗi mà nhìn xem vua của bọn hắn.
Các bộ thủ lĩnh càng là hoảng hốt, thân thể liên tục run rẩy.
Vua của bọn hắn… Muốn hiến tế bọn hắn cho thần?
Giữa thiên địa.
Có tầng mây phun trào.
Sau đó…
Hóa thành một khuôn mặt người, mặt người to lớn, miệng của mặt người khẽ mở lên, giữa thiên địa dường như có âm thanh nổ vang vọng.
“Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi đánh hài đồng Bạch Ngọc Kinh ta đến thổ huyết, do ngươi trả.”
“Nợ của Tây Nhung tất nhiên phải do Bắc Quận tới lấy.”
Lời nói của mặt người nổ vang, như làm cho gió tuyết đầy trời đều chấn vỡ.
Ở bên dưới.
Tây Nhung Vương đang quỳ sát ở giữa trời băng đất tuyết khẽ giật mình.
Cái gì?
Nợ về đánh hài đồng Bạch Ngọc Kinh?
Lời nói này, khiến cho Tây Nhung Vương nhớ tới hình ảnh ở bên dưới Thiên Hàm quan, hắn oanh một quyền với nam hài đầu to.
Dẫn tới Kim Đan cảnh lão quái ra tay, vẻn vẹn cũng chỉ là một quyền kia thôi sao?
Ngay lúc này.
Tây Nhung Vương có một loại cảm giác biệt khuất tới cực hạn.
Kỳ thật hắn rất cẩn thận, thậm chí còn đổi lấy da mặt Tây Nhung Vương, chính là không muốn gây sự chú ý, lặng im xâm chiến cái thế giới này.
Hắn một mực cẩu thả.
Nhưng mà lại vung một quyền đối với một tên nhóc.
Một quyền kia, lại đấm thẳng vào mặt hắn.
Hắn thật không cam lòng a!
“Phương thế giới này cùng lắm cũng chỉ là đê võ, vì sao lại xuất hiện Kim Đan cảnh!? Ngươi cái tên bá chủ vị diện này, tại sao lại là Kim Đan cảnh!?”
“Ta không phục! Ta không cam lòng!”
Tây Nhung Vương gào thét.
Nhưng mà, bầu trời lại một lần nữa hội tụ ra bàn tay, tựa như cờ hạ bàn.
Oanh!
Tây Nhung Vương gào thét cùng không cam lòng, nương theo lấy tiếng tuyết lớn băng tan nổ vang, triệt để bị dìm ngập.
Mười vạn đại quân Tây Nhung quỳ sát dưới gió tuyết, run lẩy bẩy nhìn xem vua của bọn hắn, yên diệt bên trong sự oan kích của thiên địa.
. . .
Bắc Lạc hồ.
Gió nhẹ khẽ thổi ven hồ, nước hồ tựa gương sáng, trong lúc loáng thoáng, dường như có từng cơn gợn sóng khuếch tán ra.
Đột nhiên.
Sương mù dày cuồn cuộn, mặt hồ bị lõm xuống dưới, giống như là đang có một đội thuyền trong suốt đang trôi nổi.
Sương mù dày bị phá vỡ, một cái bàn tay khổng lồ hình thành từ linh khí bỗng hiển hiện.
Thân thể đang quỳ rạp trên mặt đất của nam tử tóc vàng cũng lắc một cái.
Phật tăng bị lưỡi đao bạc chế trụ, liên tục hấp hối cũng không khỏi nhìn qua.
Sau đó thấy được…
Trong lòng bàn tay linh khí kia, giam cầm lấy một cái linh hồn sinh không thể luyến…
Cuốn theo bên trong linh hồn là một ngọn lửa trắng bệch, hắn còn đang không ngừng gào thét, tản ra oán khí mãnh liệt cùng sự không cam lòng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy được linh hồn của nam tử tóc vàng cùng linh hồn của phật tăng.
Linh hồn Tây Nhung Vương bỗng ngẩn ngơ.
Tóc vàng nam tử xấu hổ cười một tiếng về phía linh hồn Tây Nhung Vương.
“Thật là đúng dịp, ngươi cũng tới.”
Phật tăng thì há to miệng, hắn không nói được cái gì cả.
Sau khi linh hồn Tây Nhung Vương ngốc trệ xong, thì lại một lần nữa giãy dụa tê rống lên.
Tóc vàng nam tử có chút đồng tình nhìn về phía linh hồn Tây Nhung Vương kia.
Hắn định mở miệng nhắc nhở, nhưng mà, chưa kịp mở miệng.
Thì thiếu niên môi hồng răng trắng tựa như ngọc đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn kia đã ra tay rồi.
Lục Phiên liếc nhìn linh hồn đang không ngừng giãy dụa của Tây Nhung Vương.
Hắn giơ tay lên, khẽ vỗ trên tay vịn.
Ngân mang lấp lánh.
Ngay sau đó…
Linh hồn đang giãy dụa của Tây Nhung Vương thậm chí động cũng không dám động.
Bởi vì ở trước mặt hắn, có lít nha lít nhít lưỡi đao bạc với khí tức băng lãnh hiện ra ở trước mặt hắn, mỗi một chuôi lưỡi đao đều tựa hồ phóng ra khí tức đáng sợ, mấy cái lưỡi đao này đều rõ ràng là những bảo vật đã lên phẩm giai!
Lúc này, linh hồn Tây Nhung Vương mới nhìn rõ ràng tên thiếu niên ngồi trên xe lăn kia.
“Bá chủ vị diện?”
“Ngưng Khí cảnh?”
Tây Nhung Vương sững sờ.
Ngay từ đầu, Tây Nhung Vương đã sinh ra ảo giác giống với nam tử tóc vàng cùng với phật tăng.
Thế nhưng, ngay khi Lục Phiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vung một cái.
Lưỡi đao bạc đâm thấu thân thể của hắn, ở thời điểm nó mạnh mẽ chém rời cái ngọn lửa trắng bệch đã dung nhập vào bên trong linh hồn của hắn…
Tây Nhung Vương hiểu rõ…
Có người nhìn bề ngoài cũng chỉ là một tên luyện khí rác rưởi không có gì lạ lùng, thế nhưng sau lưng lại là một Kim Đan cảnh lão quái đáng sợ đến cực kỳ.
Ngọn lửa màu trắng bệch bị bóc ra.
Lục Phiên khẽ vậy tay, nó bay tới trước mặt hắn.
Hai loại thuộc tính kỳ quái nhưng lại không kém phần quỷ dị lộn xộn là băng lãnh và nóng bỏng ở bên trong đám lửa này.
Lục Phiên nhìn chằm chằm hỏa diễm, hỏa diễm phảng phất như chiếu ngược lại thân ảnh của Lục Phiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận