Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 248: Bên ngoài Đế Kinh thành, ba quân gặp mặt! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Phạt Chu, hiển nhiên là được các phương chú mục.
Các quận thế gian cùng các đại cường hào đều nhìn chằm chằm vào trận chiến thảo phạt liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Chu này.
Đương nhiên, đối với giang hồ, trận chiến này cũng cực kỳ trọng yếu.
Mặc dù giang hồ hiện tại… Đã dần dần chuyển biến về hướng tu hành giả giang hồ, không ít tu hành giả đã ngưng tụ linh khí trở thành Khí Đan cảnh, cũng ở trong một lần thuế biến kia, không ngừng xuất hiện thêm nữa, tựa như măng mọc sau mưa.
Thế nhưng, giang hồ dù sao cũng là giang hồ, vẫn cần phải xem ánh mắt của triều đình, dù sao đi nữa, tu hành giả giang hồ hiện tại, cho dù là thế lực giang hồ cường đại nhất, cũng không đủ để đối kháng với triều đình, dĩ nhiên… Ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh, một tồn tại đã siêu nhiên ở ngoại vật này.
Trên cơ bản, đối với thiên quân vạn mã, cũng đều có thể san bằng.
Cho dù là Đạo các, Kiếm các cùng với một số môn phái có Khí Đan cảnh trấn giữ.
Cho nên, bọn hắn kỳ thật cũng đang chờ đợi thế cục cuối cùng của triều đình, quyết định nơi thiên hạ thuộc về, mà quyết định sự phát triển của tương lai cho các môn phái.
. . .
Nam Quận.
So với phương bác rả rích tuyết lớn.
Thì tuyết ở phương nam không có cảm giác giống như lông ngỗng bay tán loạn, ngược lại thì là như hạt ngô, rất tròn.
Tư Mã Thanh Sam mặc một bộ thanh sam, lưng cõng rương sách, đi theo phía sau hắn là một thiếu nữ khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ, thiếu nữ che dù giấy dầu, chặn cho bông tuyết không rơi xuống người.
Bọn hắn dạo bước trong tuyết, mang theo nét tình thơ ý họa.
“Nam Giang thành.”
“Sư phụ, ngươi đến từ Nam Giang thành sao?”
Thiếu nữ hết sức ôn nhuận, âm thanh êm dịu, tò mò hỏi.
Tư Mã Thanh Sam cười cười: “Không, nhà ta ở Nam Tấn, một địa phương thường xuyên có man nhân xâm lấn.”
“Tới Nam Giang thành, chỉ là vì gặp một vị bằng hữu, thuận tiện giúp đỡ hắn.”
Thiếu nữ như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, tên Nam Tấn thành, dĩ nhiên nàng có nghe tới, khó trách vì sao khi đi trở về, Tư Mã Thanh Sam đều đồng tình với những dân chạy nạn như vậy, là bởi vì bản thân hắn chính là lớn lên ở nơi nước sôi lửa bỏng.
Thiếu nữ tên An Diệu Ngữ, cái tên rất có ý thơ.
Nàng đi theo Tư Mã Thanh Sam để học vẽ, là vị đệ tử thứ nhất của Họa tông, cũng là vị đệ tử đầu tiên mà Tư Mã Thanh Sam thu nhận.
Bọn hắn đi tới Nam Giang thành Đường phủ.
Tên Tư Mã Thanh Sam này, tôi tớ cùng hộ vệ Đường phủ tất nhiên là biết, rất nhanh thì có người thông báo cho Đường Nhất Mặc.
Đường Nhất Mặc vận một bộ trang phục ướt đẫm, từ bên trong Long Môn đi ra.
Thấy được Tư Mã Thanh Sam đang ngồi uống trà ở trong hành lang, không khỏi cười to.
Hắn sải bước dài ra, cho Tư Mã Thanh Sam một cái ôm.
“Còn sống trở về là tốt rồi.”
Đường Nhất Mặc vỗ vỗ bả vai của Tư Mã Thanh Sam.
Có thể từ Bắc Lạc thành trở về mà không hao tổn một cọng lông tóc nào, chính xác là không dễ dàng, Đường Nhất Mặc đã từng đi qua Bắc Lạc thành một lần, trong trí nhớ của hắn, đó chính là một cái địa phương có hơi chút kinh khủng.
Tư Mã Thanh Sam ho khan một tiếng, lúc này, Đường Nhất Mặc mới chú ý tới bên cạnh còn có một vị thiếu nữ điềm tĩnh.
Đường Nhất Mặc không khỏi trừng mắt, Tư Mã Thanh Sam chỉ vừa mới ra ngoài một chuyến, vậy mà đã lừa gạt được một cô vợ về rồi?
Không hổ là người làm công tác văn hóa, đủ lợi hại.
Tựa hồ biết được Đường Nhất Mặc đang suy nghĩ cái gì, Tư Mã Thanh Sam giới thiệu nói:
“An Diệu Ngữ, đồ đệ của ta, đồng thời cũng là đệ tử thứ nhất của Họa tông.”
“Tại hạ Đường Nhất Mặc, thống lĩnh Nam Quận Nam Phủ quân.”
Đường Nhất Mặc cũng không đợi cho Tư Mã Thanh Sam mở miệng, đã tự giới thiệu mình.
Hắn ngồi trên ghế, rót một chén trà, một ngụm uống hết.
Sau đó liếc mắt lườm Tư Mã Thanh Sam một cái, Họa tông?
Tư Mã Thanh Sam đây là tự lập tông môn?
“Ta đi Bắc Lạc lần này, Lục thiếu chủ chỉ bảo, hắn nói, để cho ta hành tẩu thiên hạ nhiều hơn, có lẽ sẽ có một chút cảm ngộ đặc biệt. Với lại, Lục thiếu chủ còn nói, hiện tại mặc dù là thời đại của tu hành giả, thế nhưng… Các loại tu hành đạo, đều có thể trường sinh. Đồng thời thực hiện tu hành giả trăm nhà đua tiếng, có ích trong việc thời đại tu hành trở nên tiến bộ.”
“Cho nên, ta lập tức sáng lập Họa tông, dự định hơi tận sức mọn ở bên trong tu hành giả trăm nhà đua tiếng. Cũng dự định tìm một con thuyền nhỏ, tranh đua cùng vô vàn lưu phái trong phân loạn.”
Tư Mã Thanh Sam lên tiếng.
“Tu hành giả trăm nhà đua tiếng sao?”
Đường Nhất Mặc nghĩ thầm nữa ngày.
“Vị kia ở bên trong Bạch Ngọc Kinh, thật là sâu không lường được, Bạch Ngọc Kinh chỉ thuần túy là thế lực tu hành giả sao?”
Đường Nhất Mặc yên lặng nỉ non.
Tư Mã Thanh Sam nhìn về phía Đường Nhất Mặc: “Ta theo Đế Kinh trở về, nghe được chuyện Tây Lương quốc cùng Đại Huyền quốc phạt Chu, nghĩ đến Nam Quận ngươi có thể sẽ có động tác, nên trở về giúp đỡ.”
Đường Nhất Mặc cười cười: “Trận chiến phạt Chu này, Nam Quận ta đã sớm rút lui khỏi…”
“Nam Quận… Cũng không có tư cách tham dự trận chiến phạt Chu này.”
Lời nói của Đường Nhất Mặc, khiến cho Tư Mã Thanh Sam sửng sốt, sau đó, hiểu được.
“Là bởi vì mười vạn đại quân cấu kết Nam Man bị hủy diệt ở lần kia sao?”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Đường Nhất Mặc khẽ vuốt cằm, lại lắc đầu.
“Cũng có một bộ phận đó.”
“Dĩ nhiên cũng có nguyên nhân là do ta, so với Bắc Huyền Vương cùng Tây Lương Vương, ta đích xác là kém hơn quá nhiều, cứ việc… Đường Hiển… Cha ta ba tháng này đã nỗ lực bồi dưỡng ta, thế nhưng, ta vẫn có chênh lệch rất lớn so với kiêu hùng bọn hắn.”
“Mà lại, bởi vì nguyên nhân Nam Man lần kia, Nam Quận bị mất đức, rất khó đối kháng cùng với hai tân quốc mới lập này.”
“Kỳ thật, Nam Quận có ưu thế rất lớn, Đạo các cùng Kiếm các đều là thế lực nằm ở bên trong Nam Quận, dưới tình huống tất yếu, có thể thỉnh cầu bọn hắn xuất chiến, Nam Quận không hề yếu so với Tây Lương cùng Đại Huyền.”
“Nhưng mà… Chung quy là đã từng mất đức.”
Đường Nhất Mặc cảm thán nói.
“Cho nên, hiện tại, thứ mà Nam Quận cần chờ đợi… là kết quả của trận chiến phạt Chu này.”
Tư Mã Thanh Sam như có điều suy nghĩ.
Hắn có hơi liếc mắt tán thưởng nhìn về phía Đường Nhất Mặc.
So với thiếu niên máu nóng mà hắn nhận biết trước kia, thì Đường Nhất Mặc hiện tại trưởng thành rất nhiều.
Trên thực tế, thực lực của Đường Nhất Mặc tuy mạnh, nhưng mà, hắn cũng không thích chiến đấu, lý do mà hắn chiến đấu, đa số là bởi vì thủ hộ những người và những việc mà hắn muốn thủ hộ.
Tư Mã Thanh Sam cười cười, nhìn về phía Đường Nhất Mặc, dùng giọng điệu giống như đùa giỡn nói: “Nam Quận làm một nhóm tu hành giả sớm nhất, không bằng… Ngươi không bằng cũng tới tham gia một trận tu hành gia trăm nhà đua tiếng này đi?”
“Thế tu chi đạo của ngươi, cùng họa đạo của ta là hai thái cực, mặc dù hướng đi khác biệt, thế nhưng có thể sẽ có chỗ va chạm, hẳn là sẽ rất thú vị.”
“Huống hồ, tương lai ngươi làm kẻ cầm quyền Nam Quận, chẳng lẽ không muốn quản hạt giang hồ tu hành giả ở Nam Quận cho tốt sao?”
“Chỉ có nắm giữ giang hồ cùng với triều đình thì mới có thể ổn định thôi.”
Lời nói đùa của Tư Mã Thanh Sam, lại để cho Đường Nhất Mặc ngây ngẩn cả người.
Sau đó, đôi mắt của hắn càng lúc càng phát sáng.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, thư sinh lôi thôi Khổng Nam Phi mang theo đồ đệ Mạnh Hạo Nhiên của hắn đi tới.
Hai người cúi đầu, bái kiến Lục Phiên.
“Các ngươi có thể đi Tây Sơn một chuyến… ‘Thí Luyện tháp’ ở Tây Sơn có lẽ sẽ có trợ giúp đối với việc tu hành của các ngươi.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, nhìn Khổng Nam Phi nói.
“Tây Sơn ‘Thí Luyện tháp’?”
Khổng Nam Phi khẽ giật mình, hắn quay đầu lại, nhìn vào tòa tháp khổng lồ cao vút trong mây kia, không khỏi hít sâu một hơi.
“Ngươi có thể đi xông một lần, còn về tên đệ tử này của ngươi… Kém một chút, đợi hắn bước vào cửu đoạn Khí Đan thì lại cho xông Thí Luyện tháp.”
Lục Phiên nói.
Khuôn mặt nhỏ của Mạnh Hạo Nhiên lập tức đỏ bừng.
Ở bên ngoài, hắn chính là thiên tài đủ để cho người ta đỏ mắt.
Thế nhưng… Ở trước mặt Lục Phiên, hắn… Thật rác rươi a.
Lục Phiên nhìn xem bộ dáng lôi thôi của Khổng Nam Phi, hắn như có điều suy nghĩ. Khổng Nam Phi chắc hẳn là được cái gì đó dẫn dắt, đi đúng đường của chính mình, mặc dù đường hẹp quanh co, thế nhưng tương lai chưa hẳn không thể mở mang thành một con đường lớn sáng chói.
“Đi thôi, ngươi nếu có thể xông tầng thứ năm ‘Thí Luyện tháp’, ta sẽ tặng cho ngươi một vật, vật này, có trợ giúp đối với Hạo nhiên chính khí của ngươi.”
Lời nói của Lục Phiên, khiến cho ánh mắt Khổng Nam Phi không khỏi sáng lên.
Đối với Lục Phiên, Khổng Nam Phi chỉ có kính sợ.
Dù sao, trước đó Lục Phiên mạnh mẽ chống đỡ thiên uy, tản ra khí tức khủng bố đến nỗi hắn không thể nào thẳng lưng lên được , điều này cũng đủ để cho hắn hiểu người này đáng sợ cỡ nào.
Cho nên, đối với lời nói của Lục Phiên, Khổng Nam Phi hết sức tin tưởng, bởi vì… Hắn cảm giác căn bản mình không có tư cách để Lục Phiên lừa gạt.
Mạnh Hạo Nhiên nghẹn đỏ mặt, hắn rất muốn nói với Lục Phiên, hắn chính là thiên tài có khí đan dung lượng được mười tám sợi linh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận