Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 569: Bản công tử chưa từng nhìn thấy cái gọi là trận ngôn chữ Lâm. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Gợn sóng linh thức mạnh mẽ khuếch tán ra, toàn bộ bầu trời tựa hồ cũng hơi hơi biến sắc.
Bên trong lòng bàn tay của hắn.
Trận ngôn chữ Lâm hiện lên.
Một tia Nguyên Thần của Tề Lục Giáp nhìn chằm chằm vào trận ngôn chữ Lâm nào, thân thể đang run lẩy bẩy.
Tại khoảnh khắc này, trận ngôn, tỏa ra ánh sáng trong mắt hắn!
Oanh!
Tựa như sơn hà điên đảo, đấu chuyển tinh di, thương hải tang điền.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, tựa như sông dài thời gian đang tẩy lễ!
Tề Lục Giáp chỉ cảm giác mình đang đứng lặng ở trong hư vô, mà sau lưng của Lục Phiên, hắn thấy được một bóng người ngồi xếp bằng.
Thân ảnh khôi ngô kia, tựa như ngồi ngay ngắn ở toàn đất trời vậy.
Hình dáng khôi ngô, ánh mắt thâm thúy, liếc mắt, tựa như hố đen vô tận, nuốt chửng lấy thần tâm của Tề Lục Giáp.
“Đại… Đại Đế cổ đại!?”
Một tia Nguyên Thần của Tề Lục Giáp bỗng nhiên sụp đổ.
Oanh!
Đỉnh núi Kim Thân đại lục, tất cả lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Lục Phiên tán đi trận ngôn chữ Lâm, an tĩnh dựa vào Thiên Nhận Y, thưởng thức phong cảnh.
Hắn không tiếp tục để ý đến Tề Lục Giáp.
Tên này… Thiện ác khó phân, tựa hồ không có ác ý quá lớn đối với Ngũ Hoàng, thậm chí còn bày trận trợ giúp Ngũ Hoàng ngăn cản không ít Lưu Lạc giả.
Cho nên, Lục Phiên cũng không để ý Tề Lục Giáp.
Giờ phút này, sự chú ý của hắn đều rơi vào trên thân những tên Thánh tử Thánh nữ đại quy mô mà đến từ thế giới cao võ.
Thánh tử Thiên Long chết đi, Lục Phiên cũng không quá để ý.
Một tên Phân Thần cả đạo ý cũng không lĩnh hội ra…
Chết rồi, rất kỳ quái?
Những tu hành giả trong di tích tiên nhân mười năm này, đã có không ít người tìm hiểu ra đạo ý, Lục Phiên cảm giác… Đạo ý của hắn, đã sắp dung hợp, đột phá cấp độ tam đẳng danh sách đạo ý.
Còn về nhóm Thánh tử Thánh nữ vừa giáng lâm này.
Vừa vặn có thể mang chút áp lực cho tu hành giả Ngũ Hoàng.
Dựa theo lời nói của Lục Phiên.
Đó chính là… Giống với Phó Thiên La, trở thành người công cụ thuần túy.
. . .
Hư vô.
Trên đại lục lạnh lẽo mà cô quạnh.
Tề Lục Giáp tựa như tử thi khô héo ngồi ngay ngắn trên đó, mãnh liệt run rẩy, chấn động làm cho không ít bụi trần rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng mang theo vài phần kinh hãi mà nhìn về phía Kim Thân đại lục.
Ngay sau đó, bộ dáng có chút rơi nước mắt.
“Bần đạo tựa như nhìn xuyên vạn cổ…”
“Quả nhiên là trận ngôn đã kích hoạt.”
“Duyên… Duyên của Hư Vô Thiên… Đến!”
Lão giả rơi nước mắt, cảm khái.
Sau một hồi, đôi mắt thâm thúy, càng ngày càng ngưng tụ.
Có lẽ, thế giới này, cũng hoặc là nói… Là Lục Phiên, hắn nhất định phải đảm bảo mới được.
Dù cho…
Có thể sẽ khai chiến với những cao võ kia, cũng sẽ không tiếc.
. . .
Nhiếp Trường Khanh xếp bằng trên Chiến trường màu máu.
Gió xơ xác tiêu điều, thổi xào xạc lất phất.
Nhìn phương xa, có thể thấy được ở cuối hư vô, có đại khủng bố xuất hiện.
“Thánh tử Thiên Long cũng chỉ là Thánh tử thuộc thế giới cao võ cửu diễn…”
“Mặc dù không biết cửu diễn là thế giới cao võ hạng gì, thế nhưng, không hề nghi ngờ, những tên Thánh tử Thánh nữ vừa tới này, tuyệt đối mạnh hơn so với thánh tử Thiên Long!”
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi.
Hắn cảm thấy áp lực khổng lồ.
Khó trách tu hành giới phồn vinh thịnh vường thời thượng cổ vậy mà lại bị hủy diệt.
Thì ra… Thiên Ngoại Tà Ma lại mạnh mẽ như thế!
Tuy nhiên, vì sao hết lần này đến lần khác, lấn Ngũ Hoàng ta?
Nghe lời nói từ những người này, sau lưng những Thánh tử Thánh nữ thuộc thế giới cao võ này, còn có đại năng làm chỗ dựa.
Có lẽ, áp lực từ những đại năng này, chính là do công tử gánh vác.
Khó trách công tử mệt mỏi như vậy.
Trong ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh lập lòe chiến ý bàng bạc.
Hắn đứng lặng lên từ Chiến trường màu máu.
Trảm Long chậm rãi trôi nổi, hắn cầm lấy cán đao, chỉ về phía nhóm Thánh tử Thánh nữ đứng lặng ở trên chiến thuyền cùng mãnh cầm.
Trên khuôn mặt tràn đầy chiến y cùng khiêu khích.
Công tử chặn đại năng thế giới cao võ.
Vậy thì những lâu la Thánh tử Thánh nữ này, liền giao cho bọn hắn đi!

“Ừm? Thánh tử Thiên Long chết rồi?”
“Bị tên thổ dân kia chém giết?”
Giữa muôn vàn vầng sáng lưu chuyển, trên một chiếc chiến thuyền thanh đồng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng, từng bóng người đứng lặng trên đó.
Một thanh niên người mặc hoa phục màu hoàng kim, đầu buộc kim quan, mắt sáng như đuốc, chói lóe sáng lòe. Hắn chấp tay đứng lặng.
“Cửu Long tiểu thế giới dù sao cũng chỉ là thế giới cao võ cửu diễn, dựa vào huyết mạch Long tộc mỏng manh từ thượng cổ mà thành tựu cao võ… Thiên Long thánh tử tuy là Thánh tử thuộc thánh địa, thế nhưng cả đạo ý cũng chưa lĩnh ngộ ra được, chỉ có thể dựa vào việc chém giết Lưu Lạc giả để sinh ra uy phong, lần này chết, cũng chẳng có gì lạ.”
“Ở bên trong Hư Vô Thiên… Mà lại có thể trùng kích cao võ, thế giới như vậy, nhất định có yêu nghiệt.”
Thanh niên cười nói.
Trên chiến thuyền thanh đồng, không ít người có khí tức hùng hồn, dường như là phụ thuộc của thanh niên này, đều toát ra vẻ cười, cung kính nói.
Nơi xa, có Tiên Hạc trắng đen, đây là một con linh thú, thực lực cùng với khí tức vô cùng mạnh mẽ, đã đạt đến cấp độ trung giai Phân Thần.
Vẻn vẹn chỉ là thực lực của Tiên Hạc, mà đã nghiên ép không ít Lưu Lạc giả.
Trên lưng Tiên Hạc, có một nam một nữ ngồi ngay ngắn, tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ, bộ dáng của ca hai có đôi phần giống nhau.
Một bên khác, lại có một con mãnh cầm, hung lệ vô cùng, giương cánh, đã đạt mấy trăm dặm.
Ở phần lưng mãnh cầm, có ba người ngồi xếp bằng.
Có một đại hán khôi ngô, da thịt toàn thân đều có màu đồng cổ, ngồi ngay ngắn trên đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngoại trừ những người này, còn có rất nhiều cường giả có tinh khí thần vô cùng hùng hậu.
Những sinh linh đi đến này, đều là những Thánh tử Thánh nữ đến từ thế giới cao võ.
Lưu Lạc giả xung quanh nín thở, thở mạnh cũng không dám.
Bọn hắn không dám đắc tội nhóm Thánh tử Thánh nữ thế giới cao võ, một khi đắc tội, bọn hắn thân là Lưu Lạc giả, e rằng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Sau lưng mỗi một Thánh tử Thánh nữ, đều đứng một cái thế giới cao võ!
Không ít Lưu Lạc giả âm thầm líu lưỡi, quả nhiên… Bản nguyên một cái cao võ tân sinh, đích thật là đại tạo hóa, vậy mà lại hấp dẫn nhiều Thánh tử Thánh nữ giang lâm như vậy.
Quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù thổ dân Ngũ Hoàng đại lục đã cường thế đồ long, chém giết thánh tử Thiên Long.
Nhưng mà…
Thánh tử Thiên Long cũng chỉ là mở đầu đại kiếp mà thôi!
Đối mặt với nhóm Thánh tử Thánh nữ nhiều như vậy, thế giới này… Cuối cùng rồi sẽ hủy diệt!
Tinh thần của rất nhiều Lưu Lạc giả đều chán nản.
Nhiều Thánh tử Thánh nữ như vậy, bọn hắn e là cơ hội húp miếng canh cũng bị mất.
Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ duyên bị đoạt mất.
Không còn cách nào khác, thân là Lưu Lạc giả, sớm muộn gì cũng quen thuộc những việc này.
“Tên thổ dân kia… Tựa hồ vung tay về phía chúng ta?”
“Hắn đang khiêu khích chúng ta sao?”
Thanh niên trên chiến thuyền thanh đồng, mắt sáng như đuốc, tựa như có hào quang óng ánh lướt qua hư vô, nói.
Không ít Thánh tử Thánh nữ nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy, dồn dồn mở mắt.
Vầng sáng sắc bén, áp bách mạnh mẽ phóng thích ra.
Cả mảnh hắc ám, tựa hồ dưới ánh mắt của nhóm Thánh tử Thánh nữ này, trở nên sáng chói như ánh sáng của đảng.
“Hắn giết Thiên Long, Thiên Long tốt xấu gì cũng là thánh tử một phương. Khiến cho khí thế của tên thổ dân này như cầu vồng, cũng không có vấn đề gì.”
Kim Đồng Ngọc Nữ trên lưng Tiên Hạc cơ hồ đồng thanh nói.
“Cẩn thận chút, nơi này giăng đầy trận pháp.”
Trên linh chu tản ra vầng sáng huyền ảo, có một Thánh tử trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, nói.
Oanh!
Có người không chịu nổi sự khiêu khích của Nhiếp Trường Khanh.
Vượt ngang trong hư vô.
Kích hoạt sát trận do Tề Lục Giáp bố trí.
Ngay lập tức, khí thế đáng sợ trong hư vô đan xen tung hoành, trận văn ngập tràn.
“Là Lục Giáp trận tôn, Tề Lục Giáp!”
Một tên Thánh tử chật vật rời khỏi, mặc dù chật vật, nhưng lại bình yên, lông tóc không tổn hao gì.
Lập tức phân cao thấp với rất nhiều Lưu Lạc giả.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Thánh tử mặc chiến giáp màu xanh trong linh chu.
Linh chu vượt ngang, trực tiếp xông vào bên trong sát trận.
Vô số trận văn xông lên khung trời.
Bên trong linh chu, Thánh tử mặc lấy chiến giáp màu xanh chậm rãi đưa tay ra, đôi tay tinh tế, tựa như ngọc thạch, giống như tay của nữ nhân vậy.
Cánh tay ngọc thạch kia, bắt lấy trận văn.
Sát trận vốn dĩ vân chuyển như hung thú thời viễn cỗ, lập tức hơi ngừng lại, ầm ầm sụp đổ.
Thân hình già nua của Tề Lục Giáp, cũng xuất hiện ở trước mắt rất nhiều Thánh tử Thánh nữ.
Thánh tử trên linh chu cười khẽ.
“Trận pháp của Lục Giáp trận tông, cũng chỉ như thế.”
Ngay sau đó.
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ, vướt ngang hư vô, kéo gần khoảng cách, xông về phía bên ngoài Ngũ Hoàng.
Tề Lục Giáp ngồi khô trên đại lục tĩnh lặng, cúi đầu, không có bất kỳ động tác gì.
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ cũng không có đi trêu chọc, chủ yếu là trong lòng bọn hắn còn có kiêng kỵ.
Rầm rầm rầm!
Nhìn xem nhóm Thánh tử Thánh nữ không ngừng đến gần.
Khí thế đáng sợ đan xen tung hoành bên ngoài Ngũ Hoàng kia.
Để cho Nhiếp Trường Khanh trên Chiến trường màu máu, không khỏi nheo mắt lại.
Áp lực, tựa như… Có chút lớn.
...
Trên Kim Thân đại lục.
Lục Phiên nhìn tên nam tử giáp xanh trong linh chu có thể dùng tay bắt trận văn, dễ dàng phá trận kia. Ánh mắt không khỏi sáng lên.
“Thể chất đặc thù sao?”
Lục Phiên như suy nghĩ gì đó, mơ hồ có chút ý nghĩ.
Linh áp kỳ bàn trôi nổi trước người hắn.
“Ah, bế quan trong di tích mười năm, cũng nên đi ra hít chút không khí.”
Lục Phiên mỉm cười.
Hai ngón tay kẹp lên một quân cờ ôn nhuận.
Lạch cạch.
Rơi xuống bàn cờ.
Ngũ Hoàng đại lục.
Hãn hải vô ngần.
Thác nước bản nguyên trút xuống, hơi ngừng lại.
Ngay sau đó…
Rầm rầm rầm!
Phía trên hãn hải, từng vòng từng vòng gợn sóng năng lượng nổ tung.
Tựa như có từng tôn cự thú thức dậy từ trong cơn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận