Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 539: Ngươi biết quá nhiều (1)

Dịch: Mèo Rừng
Ngũ Hoàng đại lục.
Toàn bộ thiên hạ, đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khí tức ngột ngạt phóng thích ra, để cho sắc mặt của bọn hắn đều rất khó coi.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt đi ra khỏi Cửu Ngục bí cảnh, ngẩng đầu nhìn trời.
Trên trời, khói mây tiêu tán, lộ ra hắc ám cùng hư vô, ba khối đại lục to lớn trôi nổi ở trên đó, tản ra áp lực vô hạn.
Có một khối đại lục trong đó, hóa thành huyết sắc, phảng phất như có huyết dịch đang chảy xuôi theo vậy, khí tức mơ hồ bành trướng, tựa như là muốn nổ tung.
Mặt biển, không gió.
Trúc Lung đứng ở mặt biển, Xích Long quấn quanh ở bên cạnh nàng, sức nóng cuộn trào.
Nàng ngửa mặt lên, lông mi dài khẽ run, xung quanh thân thể, có năng lượng hùng hồn đang không ngừng cuồn cuộn lấy, tựa như đang trong quá trình lột xác.
Hai vị vừa vào Âm Thần cảnh, Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao cũng đứng lặng, nhìn lên bầu trời.
Bọn hắn bước vào Âm Thần, linh thức được tăng phúc mấy chục lần, cho nên khoách cách cảm giác được trở nên xa xôi hơn rất nhiều.
Bọn hắn có thể cảm ứng được rất rõ ràng, sự rung chuyển của Kim Thân đại lục.
“Khối đại lục kia… Tựa như muốn sụp đổ.”
Đỗ Long Dương nói.
Sắc mặt của hắn hơi khó coi.
“Giống như Thiên Nguyên trước kia vậy.”
Diệp Thủ Đao nghiêm túc gật đầu: “Lục công tử không biết ở đâu, nếu như mảng đại lục này sụp đổ, thật sự đổ vỡ xuống, đối với Ngũ Hoàng mà nói, cũng không phải tin tức tốt gì.”
“Thực lực của Lục công tử sâu không lường được, có lẽ sớm đã có biện pháp ứng đối.”
Đỗ Long Dương thở dài.
Mà giờ khắc này.
Phía dưới đáy biển.
Bên trong Băng Tháp.
Phó Thiên La kề sát ở trên Băng Tháp, nhìn chòng chọc vào khung trời, phảng phất như nhìn xuyên qua Băng Tháp, thấy được ba khối đại lục từ thiên ngoại.
“Là khí tức của Tôn giả!”
“Tôn giả từ Phật giới cao võ… Buông xuống!”
Nội tâm Phó Thiên La toát ra vẻ mừng như điên.
Tôn giả chính là cường giả Phật giới cao võ, thực lực cường hãn, sinh ra thần hồn, nhất niệm có thể giết chết Phân Thần, tuyệt đối có thể để cho hắn tự do.
“Tôn giả! Cứu ta!”
Phó Thiên La phát ra tiếng gào thét.
Nắm đấm hung hăng nện lên trên Băng Tháp.
Hắn cũng không quản Tôn gia có nghe được hay không, đây chính là khát vọng tự do cuối cùng của hắn!
. . .
Bàn Nhược đại lục.
Hòa thượng Ngộ Hành toàn thân chảy máu, hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm lên bầu trời, tựa như thấy được một chuyện không thể tin nổi vậy.
Nửa người bị hủy hoại, bắt đầu rì rào run rẩy.
Không chỉ riêng Ngộ Hành.
Tất cả mọi người ở Bàn Nhược đại lục đều choáng váng.
Lục Phiên hạ cờ, linh áp trấn thế, toàn bộ cường giả Bàn Nhược đại lục đều bị ép đến quỳ rạp trên đất, không thể động đậy.
Có người thậm chí đầu rạp xuống đất, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Một vài vương công quý tộc, thấy được hư ảnh Phật tượng hiện ra bên trong tầng mây, vốn dĩ là toát ra vẻ hưng phấn cùng kích động.
Đấy là tín ngượng cùng thành tín của bọn hắn.
Không ít người quỳ lạy ngay tại chỗ.
Nhưng mà…
Một thanh đại kiếm màu ngà sữa hoành không, dưới ánh mắt của vạn chúng, mạnh mẽ chặt đứt đầu tín ngưỡng của bọn hắn!
Hư ảnh Phật tượng, bị chém thủ cấp!
Bên trong chùa miếu.
Nhóm lão tăng đều ho ra máu, mộc ngư* của bọn hắn đều nổ tung, hoảng sợ mà run rẩy duỗi ngón tay chỉ về phía Lục Phiên ở xa trên bầu trời.
(mộc ngư: mõ)
“Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo a!”
Sắc mặt của nhóm lão tăng đỏ lên, có mấy phần điên cuồng.
Ngộ Hành ngơ ngác nhìn, bỗng dưng, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Không có khả năng…”
“Tôn giả không thể nào bại! Đại năng đến từ Phật giới cao võ, làm sao lại bại!?”
Hắn hít sâu một hơi.
Ban đầu, hắn coi Lục Phiên là Trận Pháp sư, thoát ly trận pháp, thực lực sẽ giảm mạnh, không nghĩ đến, Lục Phiên lại có được hai kiện thánh giai pháp khí, dứt khoát thay đổi chiến cuộc, suýt nữa chém hắn.
Mà hiện giờ, hắn về tới Bàn Nhược đại lục, thậm chí còn thôi động trận pháp, tiêu hao đại tài nguyên để liên hệ Tôn giả.
Kết quả, hư ảnh của Tôn giả trực tiếp bị chém đầu!
Còn có chuyện nào đánh nát thần tâm như chuyện này sao?
Làm một cường giả thường xuyên đi hủy diệt thế giới.
Ngộ Hành cảm thấy Lục Phiên còn giống với thợ săn hơn so với hắn, tựa như một tên thợ săn thuần thục vậy.
Từng chút từng chút một đánh sụp nội tâm của con mồi, để cho con mồi cảm thấy tuyệt vọng.
Oanh!
Trên bầu trời, Phật tượng Kim Thân nổ nát vụn, triệt để sụp đổ.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, sắc mặt lạnh nhạt.
Một cái hư ảnh Phật tượng không ra gì liền muốn trấn áp hắn?
Thiên Nguyên trước kia, lúc Khổ Đồ tử vong, Tôn giả này cũng đã ra tay, phảng phất như là nhảy vọt một cự ly cực kỳ xa xôi để thi triển đại thủ đoạn.
Một lần đó, Lục Phiên lông tóc không chút tổn hao, chớ nói chi là lần này.
Lục Phiên hiện giờ, thực lực đã tăng trưởng cực kỳ to lớn, chém đầu Phật tượng Kim Thân, nội tâm không chút gợn sóng.
Hắn đối với Cổ Phật Tôn giả này, không có bất kỳ ý tốt gì.
Kẻ cầm đầu hủy diệt Thiên Nguyên lúc trước, kỳ thật là cái tên Cổ Phật Tôn giả này.
Mà bây giờ, bỏ mặc Ngộ Hành trắng trợn giết chóc, hủy diệt sinh linh của thế giới, cũng là Tôn giả này.
Trọng yếu nhất chính là, Tôn giả này có sát ý đối với Lục Phiên.
Ý định hủy diệt Ngũ Hoàng tạm không nói.
Mà còn muốn giết chết Lục Phiên hắn.
Điên cuồng kích thích tâm nhãn của Lục Phiên.
Ầm ầm!
Phảng phất Thiên Đạo đang sụp đổ, tiếng nổ vang đáng sợ, để cho nhóm tu hành giả từ Bàn Nhược đại lục dồn dập quỳ sát, run lẩy bẩy.
Lục Phiên bạch y phần phật, đạm mạc nhìn xem Phật tượng Kim Thân sụp đổ.
Phúc Thiên kiếm màu ngà sữa quay trở về, lơ lửng ở bên cạnh hắn.
Phúc Thiên kiếm, ẩn chứa lực lượng hỗn độn, không gì không phá.
Dựa vào Thiên Nhận Y, Phúc Thiên kiếm cùng Phượng Linh kiếm trôi nổi bên cạnh hắn.
Kiếm quang bao phủ, đan dệt ra từng mảnh màn mưa nhỏ ở cạnh hắn.
Lục Phiên không có tiếp tục quan tâm đến Phật tượng sụp đổ.
Ánh mắt hắn lướt ngang, rơi vào trên thân Ngộ Hành ở bên dưới.
“Bách nhân tất có quả.”
“Ngươi tàn sát vô số sinh linh của Kim Thân đại lục, khiến cho bản nguyên lây dính nhân quả với ngươi, bản nguyên xao động, không diệt ngươi, không thể lắng động lại lửa giận của bản nguyên.”
Lục Phiên nói.
Lời nói chấn động, truyền đến bên tai Ngộ Hành.
Ngộ Hành nửa người bị diệt sững sờ, sau đó, vội vàng giải thích: “Thí chủ, chúng ta không thể nào mang bản nguyên đi. Muốn lấy được ích lợi to lớn từ trong bản nguyên, chỉ có thể làm cho bản nguyên xao động, sau đó thu hoạch được lực lượng bản nguyên tẩy lễ. Bần tăng trợ giúp thí chủ giảm bớt tội nghiệt, chẳng lẽ không được sao?”
Ngộ Hành giải thích, nói.
Hắn nói không sai .
Hủy diệt một thế giới, không phải là bởi vì lực lượng bản nguyên sao?
Lợi dụng lực lượng bản nguyên để tăng trưởng bản thân?
Bọn hắn sở dĩ có thể đạt đến tu vi hiện giờ, ngoại trừ bản thân tốn hao thời gian tu hành dài đằng đẵng ra, còn có mượn nhờ bản nguyên của từng cái thế giới bị hủy diệt để đề cao thực lực của bản thân lên.
Lục Phiên nghe vậy, khóe miệng cong lên.
“Nói như vậy, bản công tử vẫn phải cám ơn ngươi đúng không?”
Ngộ Hành khẽ giật mình.
“Chẳng lẽ mục đích của thí chủ, không phải là vì lợi dụng lực lượng bản nguyên sao?
Ánh mắt của hắn lóe lên, Lục Phiên vào không gian bản nguyên của Kim Thân đại lục là sự thật, thế nhưng, nếu không phải vì hủy diệt thế giới, xâm chiếm bản nguyên… Vậy thì mục đích của Lục Phiên là cái gì?
Ngộ Hành không đoán được.
Hắn căn bản không thể đoán được mục đích của Lục Phiên.
Chuyện điên cuồng như dung hợp bản nguyên, Ngộ Hành hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.
Vả lại, Kim Thân đại lục chính là chí cường trung võ, mà Ngũ Hoàng cũng chỉ mới vào đỉnh cấp trung võ.
Dựa vào phẩm chất bản nguyên, bản nguyên của Kim Thân mạnh hơn rất nhiều.
Làm sao dung hợp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận