Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 545: Cổ đế truyền pháp, Lục Phiên đốn ngộ (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trong Chiến trường màu máu, hắn đã chứng kiến hết thảy, máu trong cơ thể hắn như sôi trào lên vậy.
Đồ Lãng mạnh mẽ như vậy lại đổ máu tại Chiến trường màu máu, thân tử đạo tiêu, linh hồn cũng bị hủy diệt.
Cự nhân này cũng gào thét muốn phá vỡ xiềng xích trong Chiến trường màu máu.
Những hình ảnh kia làm Giang Li cả đời khó quên.
Cũng làm cho hắn hiểu được chỗ tốt của người có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng Giang Li cũng biết rõ, thiên phú tu hành của mình cũng không tốt, lần này, mặc dù mượn nhờ trận mưa linh hồn gột rửa, nên có cơ hội đột phá Kim Đan Thiên Tỏa.
Thế nhưng, nếu như hắn lại muốn tiếp tục đột phá lần nữa, rất khó khắn.
Hắn không có thiên phú tốt giống như Bạch Thanh Điểu, được tiên nhân chọn lựa.
Cũng không phải trận pháp thiên tài giống như Lý Tam Tuế.
Mặc dù hắn đã từng là nhất thế quân thần, nhưng nói về tu hành, hắn cũng không khác gì so với người bình thường cả.
Có lẽ, nếu hắn muốn có thành tựu thì nhất định phải tìm ra con đường riêng của mình.
“Còn sống trở về thì tốt rồi.”
Đạm Đài Huyền nhìn Giang Li đang hoảng hốt, cảm khái nói.
Hắn cho Giang Li một cái ôm, giúp Giang Li lấy lại tinh thần.
Những chuyện xảy ra trong Chiến trường màu máu, Giang Li và Huyền Vũ vệ cũng không có giấu diếm, từ từ bẩm báo hết thảy.
Bọn người Mặc Bắc Khách, Mặc Củ đều nghe thấy rõ ràng.
Bên dưới, một vài học sinh của Đại Huyền học cung sau khi nghe xong đều trợn to mắt, bọn hắn cảm thấy như thể đang nghe chuyện thần thoại vậy.
“Cự nhân thân cao mười trượng, gào thét trên bầu trời, muốn xé rách đại địa để buông xuống?”
“Có cường giả thân tử đạo tiêu, linh hồn biến thành mưa rơi khắp thế gian, làm tu vi của mọi người đột phá trong nháy mắt?”
Đạm Đài Huyền nghe xong, hô hấp hơi ngưng lại.
Khóe mắt Mặc Bắc Khách run lên mãnh liệt.
“Cường giả của ba khối đại lục kia. . . Mạnh như vậy sao?”
Giọng nói của Mặc Bắc Khách có chút khàn khàn.
Đây là một nguy cơ cực kì to lớn đối với bọn hắn.
Nếu như không có Lục thiếu chủ thay bọn hắn ngăn cản, vậy khi đối mặt với cường giả như vậy, dù cho lấy mạng người chồng chất có thể bảo vệ được thế giới này sao?
Câu trả lời chắc chắn là không được. . .
Tất cả mọi người đều cảm thấy bị đè nén.
Bọn hắn muốn mạnh lên, đây là nguyện vọng bức thiết trong lòng mọi người lúc này.
Toàn bộ thiên hạ, gió nổi mây phun.
Giống như là một khối thép đang chờ được rèn luyện.
. . .
Ba ngày.
Lục Phiên vẫn đang thôi diễn trận pháp.
Trong Truyền Đạo đài, Lục Phiên cơ hồ đã thử hàng trăm hàng ngàn cách xây dựng trận pháp khác nhau, thế nhưng vẫn đều thất bại.
Mong muốn bày trận liên quan đến thời gian, quá khó khăn.
Rời khỏi Truyền Đạo đài, Lục Phiên ngồi trên xe lắn, nhéo nhéo mi tâm, thư giãn một lát.
Nghê Ngọc đã hoàn thành chương trình tu hành ngày hôm nay, lúc này đang quan sát Thông Thiên kính.
Thông Thiên kính có thể thấy được mọi chuyện trong thiên hạ.
Nghê Ngọc lợi dụng Thông Thiên kính để nhìn trộm những trận chiến đấu trong Cửu Ngục bí cảnh.
Cũng chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú.
Tiểu Ứng Long thì ghé đầu lên trên đỉnh đầu nàng.
Một người một rồng cầm lấy một cái túi Thối Thể đan bọc đường ngồi ăn.
Thối Thể đan là thứ tốt.
Nghê Ngọc ăn nhiều Thối Thể đan như vậy, mặc dù dược hiệu đã sớm bị mất tác dụng, nhưng cũng làm cho nhục thể của nàng phát sinh một chút biến hóa không thể đo lường.
Lục Phiên liếc mắt một cái đã nhìn ra, dĩ nhiên, chính Nghê Ngọc lại không biết.
Theo thời gian trôi qua, qua mấy năm có lẽ Nghê Ngọc sẽ phát giác, thế nhưng, ít nhất hiện tại. . . Nghê Ngọc không biết.
Ăn quá nhiều Thối Thể đan sẽ ảnh hưởng đến sự phát dục.
Hình dáng thân thể Nghê Ngọc trước giờ vẫn cứ luôn như vậy.
Còn Ngưng Chiêu thì đang ngộ đạo trước Đạo bia.
Nàng đã hiểu ra đạo ý tứ đẳng, Băng Sương đạo ý, đây cũng là một đạo ý rất tốt.
Nếu như nói, Ngũ Hoàng đại lục cần một tư cách để trùng kích cao võ.
Thì có lẽ, đạo ý là một át chủ bài lớn nhất.
Tu vi của Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu tăng lên rất nhiều, nhưng với Lục Phiên mà nói, thì vẫn là quá chậm.
Ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
“Nên đi thu thập bản nguyên của ba khối đại lục kia, thuận tiện, đi xem một chút. . . Có đồ vật gì có thể tăng cường thực lực một cách nhanh chóng không.”
Lục Phiên tự nói.
Sau một khắc, thân hình hắn hóa thành một tia sét, biến mất không thấy gì nữa.
Kim Thân đại lục.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở một góc nào đó của đại lục.
Toàn bộ Kim Thân đại lục cơ hồ đều trở nên tĩnh lặng, dòng máu khô cạn, khắp nơi đều là thi hài.
Ngộ Hành tiến hành đồ sát trên Kim Thân đại lục, làm nguyên khí của Kim Thân đại lục tổn thương nặng nề.
Tu hành giả dường như đã bị diệt bảy tám phần.
Kim Thân đại lục tôn sùng Phật Đạo, mặc dù tu hành thân thể, rèn luyện Kim Thân, nhưng tín ngưỡng của bọn hắn là phật.
Đồ Lãng cũng từng là một thanh đồ đao dưới trướng của Tôn giả.
Kim Thân đại lục cũng đã hủy diệt rất nhiều thế giới, bây giờ, bọn hắn tao ngộ tình cảnh thê thảm như vậy, có lẽ cũng tính là nhân quả báo ứng đi.
Lục Phiên nhanh chóng bay lướt qua không trung của Kim Thân đại lục.
Là thế giới trung võ chí cường, đồ tốt trong Kim Thân đại lục tuyệt đối sẽ không ít.
Trong một tòa cổ tháp đã sụp đổ.
Áo trắng Lục Phiên tung bay, một tượng phật to lớn trong cổ tháp tỏa ra kim quang, dự định ảnh hưởng đến tâm trí của Lục Phiên.
Đây là sự ảnh hưởng của Phật giới Tôn giả đến chúng sinh, để thế nhân quy y cung cấp sức mạnh cho hắn.
Lục Phiên thì không sợ, dùng linh thức chống lại.
Một bàn tay lớn hiện ra trên không trung, bóp nát bàn thờ Phật.
Dưới tháp cổ đã sụp đổ, một dòng máu chảy ra, sinh ra một gốc cổ thụ cứng cáp.
“Trái của cây cổ thụ này gọi là Kim Thân quả, chính là thiên địa linh quả của Kim Thân đại lục, cực kỳ khó tìm.”
Lục Phiên lật một bản cổ tịch trong tay ra, trong cổ tịch ghi chép rất nhiều chuyện trên Kim Thân đại lục.
Trong đó có ghi chép liên quan đến Kim Thân quả.
“Dùng Kim Thân quả, có thể rèn đúc Kim Thân, chế tạo thể chất Kim Thân.”
“Coi như là một thứ tốt, Kim Thân quả, cũng là một linh quả cấp bậc huyền giai.”
Lục Phiên nói.
Hắn hái quả xuống, Kim Thân quả kích thước không lớn, màu vàng nhạt, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lúc ăn thấy khô khốc, mùi vị làm cho người ta thấy khổ sở.
Lục Phiên ăn một quả, thì không muốn ăn thêm quả thứ hai.
Bởi vì, mùi vị quá kém.
Mà nó cũng không có tác dụng quá lớn với Lục Phiên.
“Linh quả. . . Ngược lại cho ta có một ý tưởng.”
Lục Phiên như có điều suy nghĩ.
Hắn nhổ tận gốc Kim Thân cổ thụ này, bỏ vào trong U Huyền ban chỉ.
Dự định mang về nghiên cứu thật tốt.
Lục Phiên lại tiếp tục tìm kiếm ở Kim Thân đại lục trong ba ngày, đáng tiếc, lại không tìm thấy đồ vật gì có thể tăng cao thực lực nhanh chóng cả.
Cho nên, Lục Phiên không muốn tiếp tục mất thời gian nữa.
Hắn tiến vào bản nguyên không gian, ổn định lại Kim Thân đại lục trước rồi sau đó rời đi.
Lục Phiên buông xuống Thiên La đại lục.
Phó Thiên La bỏ mình, Thiên La đại lục cũng triệt để hỗn loạn.
So với Kim Thân đại lục bị đồ sát thì Thiên La đại lục tốt hơn rất nhiều.
Ngoại trừ Phó Thiên La đã ngã xuống, cường giả của Thiên La đại lục đều sống rất tốt.
Bản nguyên gợn sóng, làm thiên hạ bắt đầu phát sinh những cuộc phân tranh.
Cường giả liên tục xuất thế, thời chiến loạn của tu hành giả bắt đầu.
Lục Phiên xuất hiện trên Thiên La đại lục, lấy được không ít linh quả ở nơi này, thêm vào rất nhiều thiên tài địa bảo cùng với một chút khoáng mạch.
Hắn giống như một Trích Tiên đi trong hồng trần, không nhiễm nhân quả.
Hắn ổn định Thiên La bản nguyên, buông xuống Bàn Nhược đại lục, ngồi trên xe lăn dạo trong hồng trần, cảm ngộ nhân sinh muôn màu, thuận tiện vơ vét tài nguyên trên Bàn Nhược đại lục.
Ngộ Hành ngã xuống, cũng làm bản nguyên của Bàn Nhược đại lục sinh ra gợn sóng.
Thiên hạ bùng nổ loạn chiến.
Lục Phiên không có ở lại lâu, sau khi ổn định bản nguyên xong liền rời đi.
Hắn thắng lợi trở về, đi tới Hồ Tâm đảo.
Lần này đi xa, làm Lục Phiên tốn nửa tháng.
Ra ngoài du lịch một phen, tâm thần đã được thư giãn, lúc này Lục Phiên lại tiến vào Truyền Đạo đài lần nữa, thôi diễn thời gian trận pháp.
Khổ nhàn kết hợp, hiệu quả cũng cực kỳ tốt.
Lục Phiên sợi tóc bay lên, áo bào tung bay.
Linh thức không ngừng tuôn ra mãnh liệt.
Từng nét bùa chú như muốn oanh sập hư không, không ngừng trêu chọc trận ngôn chữ “Lâm”.
Đây là lần mà Lục Phiên cảm thấy có hi vọng thành công nhất.
Thậm chí khuôn mặt Lục Phiên đã toát ra vẻ hưng phấn.
Nhưng mà. . .
Cuối cùng trận pháp vận chuyển rồi ầm ầm sụp đổ.
Lục Phiên nhíu mày khó hiểu.
Ngay tại thời điểm Lục Phiên đăm chiêu suy nghĩ.
Trận ngôn chữ “Lâm” lại chấn động.
Lục Phiên cảm thấy hình ảnh trước mắt mình đột nhiên thay đổi.
Dường như hắn đang ngồi xếp bằng trong tinh không, đối diện với hắn là một vị nam tử tóc tai bù xù ngồi xếp bằng đưa lưng về phía hắn.
Lục Phiên khẽ giật mình.
Hắn cảm thấy bóng lưng này có mấy phần quen thuộc.
Đây là đại đế cổ đại đã sáng tạo ra cửu tự trận ngôn. . . Hạo?
“Nhìn kỹ. . . Ta chỉ biểu diễn một lần.”
Nam tử phát ra thanh âm nhàn nhạt.
Nhưng mà giọng nói bình thản này, lại làm cho Lục Phiên cảm thấy giống như là sấm sét!
Hả?
Vị đại ca kia đang nói chuyện với hắn sao!?
Bỗng nhiên Lục Phiên cảm thấy rùng mình.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Lục Phiên đã bình thường trở lại.
Thì ra, sau lưng năm tử này có rất nhiều thế giới đại lục đang phát sáng.
Trên những đại lục này, có rất nhiều cường giả ngồi xếp bằng, khí tức mạnh mẽ như có thể hủy thiên diệt địa.
Bọn họ cung kính trả lời nam tử.
Thì ra là đại đế cổ đại đang giảng đạo.
Lục Phiên giật mình.
Nam tử vĩ đại bắt đầu thôi diễn.
Toàn bộ thiên địa tựa như đang rung động.
Chữ “Lâm” to lớn che khuất bầu trời, bao trùm khắp thiên địa.
Tựa như có một dòng sông thời gian đang hạ xuống.
Lục Phiên trong nháy mắt liền lâm vào trạng thái đốn ngộ, như si như say nhìn chằm chằm vào dòng sông thời gian có trận ngôn bao quanh.
Đây giống như một bài giảng lưu truyền qua năm tháng vô tận.
Giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Nam tử vị đại sau khi diễn hóa xong.
Hơi hơi nghiêng đầu.
Dường như thoáng nhìn qua chỗ của Lục Phiên, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tràn đầy thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận