Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 500: Tề tụ Bắc Lạc, ước chiến. (2)

Dịch: Mèo Rừng
. . .
Thái Lĩnh.
Đạm Đài Huyền bóp tờ thư giấy trong tay.
“Nha đầu Nghê Ngọc kia sao?”
“Lục thiếu chủ lần này phái nàng tới để chứng kiến đổ ước lần này.”
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi, trong đôi mắt mang theo vài phần sắc bén.
Trong căn lầu.
Ba người Mặc Bắc Khách, Mặc Củ cùng Giang Li cũng đều ngồi trên ghế, uống trà nóng.
Khóe mắt dày nặng của Mặc Bắc Khách run lên, cười khẽ: “Vương thượng, xem ra đối với trận tỷ thí lần này với Tây Lương, chúng ta không thể qua loa được.”
“Nếu Lục thiếu chủ đã quan tâm như thế, chúng ta cũng phải cho ra một cái tôn trọng vốn có, cần đối đãi một cách nghiêm túc mới được.”
Mặc Bắc Khách nói.
Mặc Củ ở một bên cũng gật đầu: “Đây coi như là Lục thiếu chủ đang kiểm nghiệm kết quả của Đại Huyền học cung chúng ta đi.”
“Mặc dù thời gian một năm… Có chút vội vàng, khả năng là có kết quả không quá tốt gì, thế nhưng… Ít nhất, chúng ta có thể biểu hiện ra ưu thế của Đại Huyền học cung chúng ta.”
Đạm Đài Huyền nhìn về phía Giang Li: “Lão Giang, ngươi cảm thấy… Chúng ta tỷ thí với Tây Lương Hạng Gia quân, có ưu thế sao?”
“Ưu thế không lớn, thắng bại bảy ba.”
Giang Li nói.
Sau đó, suy nghĩ chốc lát, lại bổ sung một câu: “Tây Lương Hạng Gia quân bảy, Đại Huyền học cung ba…”
“Lão Giang, ngươi đây là thổi phồng chí khí của người khác, diệt uy phong của bản thân a.”
Đạm Đài Huyền không vui.
Đại Huyền học cung chính là cục thịt trong lòng hắn, bị Giang Li gièm pha ngay thẳng như vậy, khiến cho nội tâm của hắn trở nên khó chịu.
“Đại Huyền học cung là địa phương bồi dưỡng nhân tài, phát triển đa dạng, các phương diện đều tương đối cân đối, thế nhưng luận về chiến đấu… Đích thật là so ra kém với chiến sĩ Tây Lương Hạng Gia quân.”
Giang Li nói.
Hắn chính là người thừa kế Binh Gia chi đạo, hiển nhiên nhìn ra được.
“Chủ yếu là xem quy tắc đi, Lục thiếu chủ cho ra quy tắc tỷ thí thế nào, đây mới là then chốt.”
Mặc Củ một bên khẽ vuốt cằm.
Hắn kỳ thật cũng không có quá xem trọng Đại Huyền học cung.
Hạng Gia quân, chính là quân đội tu hành giả vô cùng hung mãnh.
Cho dù là Huyền Vũ vệ, đối kháng trên thuần túy sức chiến đấu, chưa hẳn là thắng được, chớ nói chi là đám tiểu tử Đại Huyền học cung kia.
Đạm Đài Huyền nhíu mày: “Bất kể như thế nào, bổn vương liền sẽ duy trì cho đám tiểu tử của bổn vương!”
. . .
Hôm sau.
Thiên Cơ bồ câu uỵch cánh, rơi xuống lông vũ trắng tinh.
Một con bay vào tiểu lâu Thái Lĩnh.
Một con bay vào đại trướng Tây Lương.
Đạm Đài Huyền cùng Bá Vương đồng thời thu được tin tức Thiên Cơ các.
“Địa điểm tỷ thí… Bắc Lạc.”
Bá Vương nhìn xem tin tức bên trên Huyền Hoàng giấy, lông mi giật lên.
Bắc Lạc a, đây là một tòa thành trì để cho người ta khó mà xóa đi trí nhớ.
Ngay sau đó, Bá Vương truyền tin tức cho Hứa Sở.
Hứa Sở vác lấy Đại Thiết cầu gai, phía sau của hắn, mười vị Hạng Gia quân trùm bởi áo giáp u mịch, nện từng bước kiên cố, đi tới bên ngoài đại trướng của Bá Vương.
Bá Vương xốc lên màn che của đại trướng, Lạc Mính Tang cùng với Lạc Mính Nguyệt đội màn che mặt ôm tỳ bà cũng đi theo mà ra.
Nhìn xem tinh khí thần của Hạng Gia quân tựa như lò lửa, trong mắt Bá Vương toát ra vẻ hài lòng.
“Lần này đi Bắc Lạc, chiến học sinh Đại Huyền học cung, có lòng tin hay không?”
Bá Vương hỏi.
Mười vị Hạng Gia quân bao trùm trong áo giáp u mịch nhìn thấy Bá Vương, trong đôi mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt.
“Có!”
Từng tên rống tê lên!
“Vương thượng, mười người này chính là do mạt tướng tỉ mỉ tuyển chọn ra được, là một hạt giống tốt dưới hai mươi tuổi ở bên trong Hạng Gia quân.”
“Tên mạnh nhất gọi là Triệu Tử Húc, hôm qua vừa mới hoàn thành rèn luyện một tàng cuối cùng!”
Hứa Sở nói.
Tên binh sĩ vừa được gọi tên kia, ánh mắt lập tức phát sáng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, cất ra một bước.
Linh khí bàng bạc bao phủ, huyễn hóa ra một kiện linh khí áo giáp ngoài thân thể, sinh động như thật.
“Thể Tàng đỉnh phong?”
Đôi mắt Bá Vương sáng lên, mang theo vài phần kinh dị.
Mặc dù hiện tại thiên địa dị biến để cho Thể Tàng cảnh sinh ra dễ dàng hơn rất nhiều so với trước kia.
Thế nhưng, Bá Vương vẫn như cũ khó mà quên được ban đầu hắn bước vào Thể Tàng là chịu bao nhiêu cú đánh đập.
Thiên tài chân chính có thể nhanh chóng tu hành đến Thể Tàng đỉnh phong như vậy, vẫn rất khó được.
“Không tệ, không tệ…”
“Một trận chiến này, đánh thật tốt cho ta!”
Bá Vương nói.
Trên người hắn khoác áo giáp, cất bước mà ra, đi tới phía trước từng tên binh lính.
Giống như là tướng sĩ xuất chinh của những binh lính này.
Hăn nâng lên quả đấm to lớn.
Từng vị binh lính cũng dồn dập kích động mà nắm quyền, va chạm với nắm đấm của Bá Vương, trong nháy mắt quyền và quyền va chạm, những binh lĩnh này, bọn hắn cảm giác như nội tâm mình đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt!
Bọn hắn đối với tín niệm chiến thắng, cũng càng ngày càng nóng bỏng.
Bá Vương chắp tay, nhìn phương đông.
Hắn còn nhớ kỹ đổ ước trước đó, lúc rời đi từ trong Bắc Lạc thành.
Trên thực tế, Lục Phiên là xem trọng Đại Huyền học cung.
Nhưng mà, Bá Vương không phục.
Lính của hắn, tuyệt đối không kém.
. . .
Giống vậy.
Ở dưới Thái Lĩnh, Diễn Võ trường của Đại Huyền học cung.
Từng học sinh mặc trang phục Đại Huyền học cung, cũng đều nhận được sự động viên từ Đạm Đài Huyền.
“Đại Huyền học cung thành lập, hết sức không dễ, các ngươi chính là hi vọng của bổn vương, thậm chí là toàn bộ Đại Huyền quốc!”
“Các ngươi là thiên chi kiêu tử, các ngươi là tiêu điểm trong tương lai!”
“Đây là trận chiến đầu tiên mà các ngươi sắp phải trải qua, tuyệt đối có thể là một trận chiến quan trọng nhất trong sinh mệnh của các ngươi.”
Đạm Đài Huyền nói.
“Các tướng sĩ thiết huyết của Huyền Vũ vệ, đã dùng máu thịt của bọn hắn để đúc thành cái Đại Huyền học cung này cho các ngươi, bọn hắn liều mạng với kẻ địch ở trước mỏ linh thạch, chảy hết máu tươi nhằm tranh đoạt tài nguyên tu hành cho các ngươi.”
“Mặc lão của các ngươi, lẻ loi một mình hành tẩu trong thiên hạ, thăm viếng các đại thế lực trong giang hồ, tìm kiếm đủ loại tu hành đạo giữa sinh tử…”
“Là vì cái gì?”
“Là để hướng về thiên hạ tranh minh, Đại Huyền học cung thành lập… Là đúng!”
Đạm Đài Huyền quát.
Hắn nói rất nhiều.
Đám học sinh của Đại Huyền học cung kia, cũng đều nghe đến huyết dịch sôi trào, từng tên đỏ mắt, siết chặt nắm đấm.
Đạm Đài Huyền tự mình hạ tráng, đi về phía mười tên học sinh được sàng chọn ra, vỗ nhè nhẹ lên trên bả vai của bọn hắn.
Bọn hắn là hi vọng của Đại Huyền quốc, vì Đại Huyền, vì vinh dự của Đại Huyền học cung mà chiến.
. . .
Bắc Lạc thành.
Bặc Lạc thành xây dựng ở trên đỉnh Bắc Lạc phong cao ngất.
La Thành ngồi xếp bằng ở trước cửa thành, khí tức trên người hắn liên tục chìm nổi, cùng hùng hồn.
Hắn là Thể Tàng đỉnh phong, càng ngày càng thâm thúy, càng ngày càng cường hãn.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt ra.
Phần cuối đường chân trời.
Có mười bóng người lướt nhanh đến, tốc độ kia, nhanh đến cực hạn.
Khí tức kinh khủng hàng lâm, để cho hô hấp của La Thành hơi ngưng lại.
Dưới cổng thành.
Một vị nữ nhân mặc hồng bào như lửa, xinh đẹp lộng lẫy.
Trong tay của nữ nhân còn nhấc theo một tiểu nữ oa, cùng với một con tiểu long màu vàng.
Thời điểm La Thành nhìn đến tiểu nữ oa kia, cảm xúc căng cứng lập tức buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mỉm.
Nghê Ngọc đã lâu không gặp a.
. . .
Địa điểm tỷ thí của Đại Huyền học cung cùng Tây Lương Hạng Gia quân, ổn định ở Bắc Lạc thành.
Tòa thành trì đã từng uy danh chấn thiên hạ này, lại lần nữa trở thành tiêu điểm của người đời.
Dãy Ngọa Long, bên trong Cửu Ngục bí cảnh.
Rất nhiều người đều không có ở lại tu hành, Cảnh Việt cõng Cảnh Thiên kiếm, bên trong Ngục Môn, Nhiếp Song đầu to trở nên cường tráng rất nhiều hành tẩu mà ra.
Nhiếp Song khổ tu ở trong bí cảnh đã trưởng thành hơn rất nhiều, da thịt hiện ra màu đồng cổ, sắc mặt kiên nghị, trần đầy kình khí.
“Nghê Ngọc trở về rồi?”
Nhiếp Song siết chặt nắm đấm, có chút hưng phấn.
Cảnh Việt vác kiếm, liếm liếm môi, nhẹ gật đầu.
Nhiếp Trường Khanh cũng hiếm thấy xuất quan.
Hắn cùng Nhiếp Song, Cảnh Việt đồng thời trở về Bắc Lạc.
Không chỉ bọn hắn.
Thế lực khắp nơi, các đại thế gia, thậm chí thế lực tu hành ở Thiên Nguyên vực cũng dồn dập điều động cường giả đi Bắc Lạc.
Mà Bắc Lạc, ai đến cũng không có cự tuyệt, mở lớn cửa thành, để cho từng vị tu hành giả đi vào.
Dù cho không có Bạch Ngọc Kinh, Bắc Lạc thành vẫn như cũ có được lực lượng mà người thường khó có thể mà tưởng tượng.
Lữ Mộc Đối cũng tới.
Hắn để lộ ra chiếc răng cửa bị hở, cười cực kỳ vui sướng.
Trừ hắn ra, Lữ Động huyền, Tạ Vận Linh, còn có Hoa Đông Lưu cũng đi tới, bọn hắn đại biểu cho thời đại Chư Tử Bạch Gia, Mặc Bắc Khách từng đi tìm bọn hắn, đồng thời còn mang đi truyền thừa của bọn hắn.
Thứ mà những hài tử trong Đại Huyền học cung kia tu tập, chính là truyền thừa của bọn hắn.
Cho nên… Một trận chiến này, bọn hắn cũng rất quan tâm.
Kể từ sau khi trải qua trận chiến ở Bất Chu phong, thiên hạ yên lặng thật lâu, lại lần nữa náo nhiệt.
Sau ba ngày.
Bên ngoài Bắc Lạc thành, tây phương.
Có bụi mù cuồn cuộn.
Tiếng vó ngựa nổ tung, tựa như là lôi đình điếc tai.
Từng vị Hạng Gia quân người khoác áo giáp dày đặc, giục ngựa mà đến, Bá Vương cầm đầu cưỡi Hắc Tông mã, bờm ngựa phấp phới, tựa như tia chớp đen xé rạch đại địa.
Ở phía sau hắn, thì là Hứa Sở, cùng với mười tên Hạng Gia quân được sàng chọn ra.
Lại ở đằng sau…
Thì là mấy trăm vị Tây Lương thiết kỵ đến đây để cổ vũ sĩ khí.
Bọn hắn có kỷ luật nghiêm minh, trong ánh mắt, tựa hồ có lửa đang thiêu đốt.
Bắc Lạc thành, phương bắc.
Bánh xe ép qua mặt đất tạo nên âm thanh “ken két”
Trong xe ngựa.
Đám học sinh Đại Huyền học cung người mặc áo bào nho nhã, an tĩnh ngồi ngay ngắn, nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ đợi trận chiến sắp đến.
Xe kéo của Đạm Đài Huyền cầm đầu.
Mặt khác, còn có Huyền Vũ vệ giục ngựa mà tới, cũng có khí tức bất phàm.
Một người từ tây, một người từ bắc.
Đại Huyền học cung cùng Tây Lương Hạng Gia quân, trải qua một năm ước định, tại khoảnh khắc này, tựa như ngọn lửa liệu nguyên, đốt cháy chân trời đỏ rực.
Chưa chạm mặt, cả hai ai cũng sở hữu tín niệm không chịu thua.
Thời điểm tại hai phương hướng tại Bắc Lạc, va chạm nhau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận