Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 288: Bá Vương quyết định tấn công Đại Huyền. (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Mạc Thiên Ngữ giật mình ngơ ngác.
Hắn nhìn Lục Phiên đang đứng trước mặt mình, lại nhìn ba cái đồng bảo có khí tức mạnh mẽ ở trong tay, trong lúc nhất thời. . . Hắn không thốt nên lời.
Bao lâu?
Đã bao lâu rồi mới có người bảo hắn cứ thoải mái mà xem bói?
Phu tử bảo hắn không nên xem bói, Khổng Nam Phi cũng nói hắn như vậy. . .
Mà bây giờ, người ủng hộ việc xem bói của hắn, lại là kẻ đã từng xem hắn như một cây hành, trồng trên mặt đất.
Cảm xúc của Mạc Thiên Ngữ ngổn ngang, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Mọi loại đạo tu hành, đều có thể Trường Sinh. . .”
“Ngươi đi đại đạo của ngươi, dù người khác có nói gì thì cần gì quan tâm chứ?”
Lục Phiên cười cười.
Quẻ đạo của Mạc Thiên Ngữ, đã hoàn toàn làm Lục Phiên kinh ngạc, Lục Phiên cũng thấy được một tiềm lực không thể tưởng tượng nổi trên người Mạc Thiên Ngữ.
“Tuy nhiên, xem bói chính là việc đi ngược lại với lẽ trời, muốn thay đổi một ít chuyện, thì cần phải trả giá thật lớn, ngươi phải nhớ kỹ.”
Lục Phiên tiếp tục nói.
Hắn mong muốn tu hành giả trăm nhà đua tiếng, Mạc Thiên Ngữ đi một đường riêng về Quẻ đạo, cũng làm Lục Phiên có chút kinh hỉ.
Mạc Thiên Ngữ nghe vậy, nhớ tới chính mình vừa chảy máu mũi, tóc rụng gần hết, đôi mắt hắn như hiểu ra điều gì.
Thì ra, những thứ hắn vừa mới phải gánh chịu là hậu quả của việc tính một quẻ lúc trước sao?
Một quẻ kia, hắn tính Khổng Nam Phi là đại hung.
Chẳng lẽ. . . Thật chính là đại hung?
“Nam Phi. . . Hắn thế nào?”
Mạc Thiên Ngữ hỏi.
Lục Phiên dựa xe lăn, ngắt một mảnh lá trúc, nghe câu hỏi của Mạc Thiên Ngữ, cười cười, nói: “Còn chưa có chết.”
Mạc Thiên Ngữ nghe vậy, thở ra một hơi.
Không chết, đó chính là đại cát, quả nhiên. . . Quẻ của hắn vẫn sai rồi sao?
Cảm xúc trong lòng Mạc Thiên Ngữ khá phức tạp, hắn nhớ lại những ngày đã qua, quẻ mà hắn đã tính, có vẻ như không có một cái nào chuẩn cả.
Tính đều tính sai.
Còn có tư cách gì tiếp tục xem bói?
Vì sao Lục Phiên lại giúp hắn sửa chữa ba cái đồng bảo?
“Ta tính quẻ không chuẩn a.”
Mạc Thiên Ngữ lắc đầu.
Có chút nản lòng thoái chí.
Lục Phiên lại cười cười, mân mê mảnh trúc trong tay, liếc mắt nhìn Mạc Thiên Ngữ, nói.
“Quẻ của ngươi đúng hay sai, trong lòng ngươi không phải đã có câu trả lời rồi sao?”
Không nói nữa, Lục Phiên quay người, xe lăn nghiền nát tuyết trắng trên đất, từ từ đi xa.
Mạc Thiên Ngữ nhìn theo bóng lưng của Lục Phiên, có chút ngạc nhiên, cảm xúc phức tạp.
Lục Phiên xuất hiện, chính là muốn nói cho hắn biết, hắn nên tiếp tục to gan xem bói sao?
. . .
Tây Quận.
Lương Châu thành.
Trong một gian phòng cổ xưa.
Có âm thanh xột xoạt, còn có tiếng khóc của trẻ nhỏ.
Một hồi về sau, một người mang mũ rộng vành từ phủ đệ đi ra, quần áo trên người Đinh Cửu Đăng nhuộm đầy máu, cả người nhìn qua lại rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này, làm người đội mũ rộng vành có chút hài lòng.
Lúc đầu chỉ là một kẻ làm thuê trong tiệm cầm đồ, nay đã trở thành tu hành giả có tu vi, vậy mà vẫn có thể bình thản như vậy, tâm tính quả nhiên rất mạnh mẽ.
Người này quả nhiên rất vững vàng.
“Đã là tu hành giả, vậy thì phải làm chuyện tu hành giả nên làm, chớ có ỷ mình là tu hành giả rồi làm những chuyện trời đất không dung.”
Người đội mũ rộng vành nhìn Đinh Cửu Đăng, nói.
“Nếu để ta biết được, ta sẽ tự tay giết ngươi.”
Không khí yên lặng mấy giây.
Đinh Cửu Đăng mới kịp phản ứng, sắc mặt lạnh nhạt, gật đầu: “Được.”
Người kia tháo mũ rộng vành xuống.
Lộ ra một khuôn mặt có vài phần tang thương, cộng thêm râu ria um tùm, khiến cho người này tỏa ra cảm giác tràn ngập chuyện xưa.
“Tại hạ Mặc Lục Thất. . .”
Mặc Lục Thất không tiếp tục che giấu thân phận của mình nữa, nhìn Đinh Cửu Đăng, nói.
Người này trầm ổn, mặc dù tạo cho hắn một loại cảm giác cổ quái, thế nhưng. . . Cũng có tư cách để cho hắn nói ra tên của mình.
Đinh Cửu Đăng yên lặng nửa ngày, mới từ từ nhớ rõ tên của Mặc Lục Thất.
“Bần tăng, Đinh Cửu Đăng.”
Chấp tay hành lễ, hơi hơi khom người.
“Những hài đồng này ta nhờ ngươi chăm sóc cho chúng thật tốt nhé. . .”
Mặc Lục Thất lại đội mũ rộng vành lên, nói với Đinh Cửu Đăng.
Hắn khoát tay áo, thân thể liền biến mất trong bóng đêm.
Đinh Cửu Đăng đứng lặng trước phủ đệ cũ nát, chuyện tình hắn trải qua tối nay, đã gột rửa tâm linh của hắn.
“Đây là một tên hiệp khách chân chính.”
Hồi lâu sau, sau khi Mặc Lục Thất đã đi xa, Đinh Cửu Đăng mới cảm khái một câu.
Hắn vỗ vỗ đầu, âm thanh Phạn âm và tiếng chuông trong đầu đã biến mất.
Thế nhưng, hắn lại phát hiện ra trong trí nhớ của mình có thêm rất nhiều tri thức.
Hắn trở về phủ đệ một lần nữa.
Những đứa bé được giải cứu khỏi lồng giam, đều đang đứng lặng trong tuyết, run rẩy, nhìn Đinh Cửu Đăng.
Trong con ngươi của đám trẻ mang theo sự ngây thơ, giống như những vì sao sáng trong bầu trời đêm, thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
Đinh Cửu Đăng cười, sờ lên cái đầu trọc của chính mình.
Nhìn những đứa bé này, hắn biết mình đã không thể trở lại cuộc sống trước kia.
Chưởng quỹ chết rồi.
Mà những chuyện xấu xa mà chưởng quỹ làm, chắc hẳn sẽ được truyền ra rất nhanh.
Hiệu cầm đồ Vĩnh Thành đã không chứa được hắn nữa rồi.
Đinh Cửu Đăng chấp tay hành lễ, nghĩ đến điều gì đó, hắn vẫy tay, mang theo những đứa trẻ này biến mất trong trời tuyết.
Hắn về tới hiệu cầm đồ, tìm được nơi mà chưởng quỹ giấu tiền.
Hắn không có lấy quá nhiều, chỉ lấy một thỏi bạc, đây coi như là tiền công mà chương quỹ đã cắt xén bao năm hắn làm thuê.
Cầm lấy tiền này, Đinh Cửu Đăng mang theo hơn mười đứa trẻ rời khỏi hiệu cầm đồ.
Hắn dựa theo trí nhớ trong đầu mình, bỏ tiền ra mua một nơi trong Lương Châu thành làm chỗ ở.
Cũng xem như đã có một ngôi nhà cho những đứa nhỏ này.
Hắn dựa theo phương thức trong trí nhớ, tự mình khắc một tấm biển.
Treo tấm biển ở trước nơi hắn ở.
Trên tấm biển khắc ba chữ, “Vĩnh Thành tự” .
Hắn không trở về hiệu cầm đồ Vĩnh Thành được, thế nhưng, hiệu cầm đồ này ít nhất đã từng là nơi hắn đã ở, cho nên, hắn dùng chữ “Vĩnh Thành” làm tên, xem như hoài niệm những năm tháng đã qua.
Rất nhiều đứa bé mở to mắt nhìn hắn.
Đinh Cửu Đăng nhìn những đứa bé này, chấp tay hành lễ.
Có mấy tên hài đồng, cũng học theo Đinh Cửu Đăng, chấp tay hành lễ.
Đinh Cửu Đăng khẽ giật mình, sau đó, nở nụ cười.
Một hồi về sau. . .
Tóc đen rơi xuống đất, đoạn tuyệt với bụi trần.
Bên trong Vĩnh Thành tự, đằng sau một cái đầu trọc lớn lại có thêm mấy cái trọc đầu nhỏ.
. . .
Đế Kinh.
Tử Kim cung.
Bá Vương cưỡi Hắc Tông mã, chạy một mạch từ Bắc Lạc thành về tới Tử Kim cung.
Hứa Sở sau khi biết tin Bá Vương trở về, đã sớm đứng lặng chờ trước cửa cung điện.
Sắc mặt của hắn trang nghiêm.
Bá Vương tung người xuống ngựa, nhìn Hứa Sở, nói “Triệu tập hết thảy võ tướng Tây Lương đến Tử Kim cung. . .”
Hứa Sở khẽ giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng khom người: “Vâng.”
Sau đó, Hứa Sở sải bước rời đi.
Bá Vương đi Bắc Lạc thành, chuyện này hắn biết, thế nhưng, trong Bắc Lạc thành đã xảy ra chuyện gì thì Hứa Sở không biết.
Từ việc Bá Vương trở về liền triệu tập võ tướng đến Tử Kim cung, có lẽ trong Bắc Lạc thành, đã có chuyện lớn xảy ra.
Bá Vương vào Tử Kim cung, hắn cởi áo giáp màu đen ra, cất đại phủ đi.
Hắn vẫy tay, gọi người hầu tới.
“Mấy ngày nay Mính Tang như thế nào?”
Cảm xúc của Bá Vương phức tạp nói.
Người hầu cúi đầu khom người, “Phu nhân đã đi tới thư các của phu tử, mấy ngày nay đều ở trong thư các. . . Tâm trạng rất xấu.”
“Vương thượng, ngài không tới xem sao?”
Người hầu này tương đối to gan, dám ở trước mặt Bá Vương nói chuyện như vậy, đã vượt qua quyền hạn của kẻ làm tôi tớ rồi.
Cho nên, sau khi hắn nói xong, liền cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.
“Thư các sao?”
Bá Vương đứng lặng trong Tử Kim cung, lắc đầu.
Hắn đã lạnh nhạt với Lạc Mính Tang vài ngày, một mực không có đi tìm nàng.
Hắn hi vọng có một số chuyện, Mính Tang có thể chủ động nói ra.
Bên trong Tử Kim cung.
Võ tướng Tây Lương dồn dập vội vàng tụ họp lại.
Bọn hắn vào Tử Kim cung, đều an tĩnh đứng lặng ở phía dưới, khứu giác của những võ tướng này có chút nhạy cảm, dường như cũng đã nhận ra có một số điều không bình thường.
Võ tướng đều mặc áo giáp, tràn đầy sức mạnh, mỗi người đều tràn trề sinh khí.
Bá Vương đứng lặng ở phía trên, quét mắt nhìn quần thần.
Trong ánh mắt đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ.
“Chỉnh quân, công phạt Nguyên Xích thành.”
Bá Vương nói.
Lời nói vang lên, tràn đầy khí phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận