Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 213: Các loại tu hành đạo, có được đến Trường Sinh hay không… (2)

Dịch: Mèo Rừng
. . .
Hai vị hắc bào nhân, cơ hồ đều đồng thời bị trúng mai phục.
Chết tại chỗ.
Đối với những việc này, Khổng Nam Phi lại không có đoán được, dù sao thì, hắn cũng không phải Lục Phiên, làm sao hắn có thể biết được chuyện gì xảy ra ở bên ngoài mười dặm được.
Đế Kinh.
Lão thái giám vung lấy phất trần, di chuyển nhanh.
Sâu trong Hoàng thành, Tử Kim cung.
Ngọn nến được đốt cháy tỏa ra ánh lửa thăm thẳm, chiếu sáng viện tối trong Hoàng cung.
Trong cung, thái giám cùng tỳ nữ đều bị tán đi hết, chỉ còn lại một mình Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ.
Lão thái giám đẩy cửa đi vào.
Bèn thấy được Vũ Văn Tú đang nắm lấy bức tượng Hắc Long, liên tục quan sát lấy hình ảnh này.
Cảnh tượng này có đôi chút quỷ dị.
Khiến cho toàn thân lão thái giám rét run.
“Bệ hạ…”
Lão thái giám lên tiếng.
Dưới ánh nến.
Vũ Văn Tú ngẩng đầu, nhìn về phía lão thái giám.
Cái nhìn kia, khiến cho tâm của lão thái giám không khỏi siết chặt lại, bỗng nhiên, ở khoảnh khắc này, lão thái giám cảm thấy đôi mắt của Vũ Văn Tú có chút quen thuộc.
Tựa như cái đôi mắt của con Hắc Long kia vậy.
“Chuyện gì?”
Vũ Văn Tú thu hồi bức tượng Hắc Long lại, nhíu mày nhìn về phía lão thái giám.
“Thân vệ của bệ hạ, Hắc Long Thập Bát Giáp, dựa theo phân phó từ bệ hạ, chặn đường ở bên ngoài quan đạo Đế Kinh… Chặn giết được hai tên mang tin tức.”
Lão thái giám nói.
“Ồ?”
Đôi mắt của Vũ Văn Tú lập tức lóe sáng lên.
“Có thu được thư tín không, nhanh chóng truyền lên.”
“Vâng.”
Lão thái giám khom người, bèn lấy hai phong thư kiện đưa cho Vũ Văn Tú.
Vũ Văn Tú nhận lấy hai phong thư tín đã bị nhuốm màu từ tay lão thái giám, xé mở phong thư ra, nhìn lấy nội dung bức thư, dưới ánh nến tối tăm, hắn càng xem… Đôi mắt lại càng sáng.
Cuối cùng… Hóa thành một tiếng cười to cuồn cuộn.
Lão thái giám không có nhìn qua nội dung, nên cũng không biết Vũ Văn Tú đang cao hứng vì điều gì.
Nhưng từ trong nụ cười của Vũ Văn Tú, có thể nhận ra rằng, nội dụng thư tín… Tất nhiên là cực kỳ trọng yếu.
“Thật không hổ là lão sư tốt của trẫm, quốc sư tốt của trẫm a….”
Đôi mắt Vũ Văn Tú nhíu lại, nụ cười thu liễm, phảng phất như trong đáy mắt hắn có sát khi chợt lóe lên.
“Trẫm… làm không tốt sao? Trẫm đã làm sai điều gì? Vì cái gì cả đám đều muốn nghịch trẫm, đều muốn cách xa trẫm!?”
Cười đến cuối cùng, Vũ Văn Tú lại siết chặt nắm đấm lại, không cam lòng nói.
Lão thái giám quỳ rạp dưới đất, cái trán dính sát mặt đất, không nhúc nhích.
“Khó trách vì sao trẫm một mực cảm thấy kỳ quái, cái tên đại quốc sư bày mưu nghĩ kế kia, Bách gia Nho giáo Chư tử dám một người một ngựa cầm thương mà đi, thế quái nào lại tùy tiện thoái ẩn ở trong thư các được, thì ra đã sớm bố trí xong kết cục.”
“Đã bố trí quân cờ đủ để cho Tây Quận cùng Bắc Quân vạn kiếp bất phục.”
“Cục đã bố trí xong, bây giờ muốn rút cục, sẽ không dễ dàng như vậy đâu!”
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lần lượt có bóng người đi ra từ bên trong Ứng Long Long Môn.
Cảnh Việt gánh lấy Cảnh Thiên kiếm, Nhiếp Trường Khanh vác đao mổ heo, cùng với đám người Lữ Mộc Đối tay cầm gậy trúc, bọn hắn trở về từ các quận, quay lại Hồ Tâm đảo.
Trên đảo.
Nghê Ngọc với cái nồi đen trên đỉnh đầu, thấy những bóng người quen thuộc này, con mắt không khỏi phát sáng lên.
Ngưng Chiêu vẫn còn đang trong trạng thái tu hành, khí tức trên người cũng dần dần bình ổn lại, chậm rãi mở mắt ra.
Nghê Ngọc hứng phấn vẫy tay về đám người Cảnh Việt.
Nhiếp Trường Khanh với một thân bạch y, cất bước tới.
Hắn nhìn về phía Ngưng Chiêu ở phía xa kia, “Cũng không tệ, đã sắp thối luyện xong ngũ tạng…”
Cảnh giới của hắn cùng với Ngưng Chiêu cũng không sai biệt lắm, tuy nhiên, hắn lại mượn trận thiên địa dị biến ở trước kia, nên nhất cử thối luyện xong ngũ tạng.
Rất hiển nhiên, Ngưng Chiêu cũng lĩnh ngộ được không ít thứ ở bên trong thiên địa dị tượng.
“Nhiếp Song đâu?”
Nhiếp Trường Khanh vác lấy đao mổ heo, quét mắt liếc nhìn Hồ Tâm đảo , vẻ mặt bắt đầu lạnh lẽo.
“Nhiếp Song đi chiến trường Bắc Quận cùng với Bạch Thanh Điểu.”
Ngưng Chiêu trả lời.
“Lấy thực lực hôm nay của Nhiếp Song, đi chiến trường Bắc Quận, hẳn là không có mối nguy gì.”
Nhưng mà, sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh lại trở nên đại biến.
“Ngưng Chiêu, ngươi không biết… Lần Ngũ Hồ loạn Chu này, không tầm thường!”
Nhiếp Trường Khanh vốn đang kí định thần nhàn thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, trở nên cực kỳ khó coi.
Tuy nhiên, hắn vẫn đè đi nỗi lo lắng đối với Nhiếp Song, mặc dù hắn luôn nghiêm khắc với Nhiếp Song, thế nhưng ở trong nội tâm Nhiếp Trường Khanh, Nhiếp Song chính là nhi tử mà hắn quý báu nhất.
“Công tử đâu.”
Nhiếp Trường Khanh vẫn là đè đi sự vội vàng ở trong lòng, dò hỏi.
“Công tử xuất quan rồi rời đi lầu các, lại đi lên mặt hồ, hiện tại bị sương mù dày bao phủ, thấy không rõ công tử làm gì trên mặt hồ.”
Nghê Ngọc đội đầu đen, nàng cắn một viên Tụ Khí đan được bọc đường, nói.
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày, không biết đến cùng thì công tử làm những gì.
Ban đầu hắn còn dự định hỏi tình huống về thiên địa dị biến ở trước đó, nhưng bây giờ lại trước tiên cần phải đi một chuyến Bắc Quận mới được.
Nếu như Bắc Quận cũng có sự tồn tại giống như nam tử tóc vàng cùng phật tăng, Bạch Thanh Điểu cùng Nhiếp Song chưa chắc đối phó được.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Trường Khanh lại bất chấp vào Long Môn, đi về phía Bắc Quận.
Mà đám người Cảnh Việt lại hai mặt nhìn nhau.
Hiển nhiên bọn hắn hiểu được tình thế nghiêm trọng thế nào.
“Nhiếp Song không có trải qua nhiều trận chiến, hắn… Có thể sao?”
Cảnh Việt cũng lo lắng, hai đầu lông mày nhăn lại.
Hắn có chút ảo não.
Sớm biết vậy thì nên khuyên bảo Nhiếp Song trước khi sủng hạnh hắn, nếu như gặp được kẻ địch đánh không lại… Đầu tiên phải chạy trốn.
Giữ được núi xanh, không lo thiếu củi đốt.
Tàu thuyền dập dờn trên hồ.
Lữ Động Huyền cùng Lục Trường Không cũng dồn dập chèo thuyền đến.
Lên đảo, lại phát hiện mọi người đều tề tụ ở đây.
Lục Phiên vẫn bế quan ở trong sương mù dày đặc như cũ, bọn hắn không có xông vào bên trong làn sương dày này, chỉ có thể đứng trên đảo mà quan sát.
Lục Trường Không thấy được đám người Cảnh Việt trở lại.
Ân cần hỏi thăm xem chiến trường riêng phần mình.
Cảnh Việt ôm Cảnh Thiên kiếm, vội vàng nói ra chuyện hắn đại sát tứ phương ở trong chiến trường Nam Quận.
Chiến tranh tàn khốc, hắn miêu tả dưới cơn mưa nước miếng, trong lòng của Lục Trường Khanh cũng có hơi ấn tượng.
Ngay lúc biết được trong chiến trường vậy mà xuất hiện kẻ địch có thể sinh ra gai đất.
Bọn người Lục Trường Không có hơi biến sắc.
“Bên trong Nam Man cũng xuất hiện hạng người được tiên duyên sao?”
“Có lẽ, trước mắt Phiên nhi ngừng chiến ba tháng là bởi vì những tên Ngũ Hồ đã được tiên duyên này.”
“Ngũ Hồ loạn Chu, xem ra trong lòng Phiên nhi đã có chút đoán được.”
Lục Trường Không hít sâu một hơi.
Lữ Động Huyền sờ lấy dây chuyền vàng lớn trên cổ của mình, híp mắt.
Bỗng nhiên.
Mọi người riêng phần mình nói chuyện trên đảo, ánh mắt chợt hơi biến đổi.
Bởi vì…
Làn sương mù dày đặc bao phủ mặt hồ đang bắt đầu càn quét.
Loáng thoáng ở giữa, tựa hồ như có một tiếng nổ vang cùng âm thanh ngâm tụng y hệt trống chiều chuông sớm, vang vọng ở bên tai mọi người.
Thiếu nữ Mính Nguyệt ôm tỳ bà, toàn thân bị chấn động.
Thanh âm này, nàng há có thể không rõ ràng, không phải là lúc tên phật tăng chấp tay hành lễ, ngâm tụng phật hiệu ở trong chiến trường Nam Quận sao?
Sau đó thấy được lớp sương mù cuồn cuộn, bao phủ ra một đạo phật ảnh mơ hồ, phật ảnh che khuất cả bầu trời.
Tản ra khí tức đè nén cùng vô thượng.
Bỗng dưng.
Trong sương mù dày đặc truyền ra một tiếng cười nhạo nhàn nhạt.
Một vệt lưỡi đao bạc xé rách Phật tượng.
Phật tương gục xuống hai bên, sụp đổ ở trong sương mù dày đặc…
Mặt hồ bình tĩnh đang không ngừng nổi lên từng đợt gợn sóng.
Thân ảnh Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, thuận theo sự sụp đổ của Phật tượng, mà chậm rãi đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận