Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1267: Quyết định của Cổ Đế Hạo (2)

Đương nhiên Thông Cổ Đạo Nhân hiểu rõ điểm này.
Lão quay đầu nhìn thoáng qua kim tự tháp, trong mắt ánh mắt toả ra ánh sáng rạng rỡ.
“Cầu phú quý trong nguy hiểm, hiện tại Nhân tộc ta đã nắm giữ được một pho tượng Thú Tổ, đây chính là cơ hội để Nhân tộc ta quật khởi”
Trong lời nói của Thông Cổ Đạo Nhân tràn ngập sự tự tin.
“Lục thiếu chủ, lão đạo ta đi trước một bước”.
Thông Cổ Đạo Nhân nhìn về phía Lục Phiên, cười nói.
Lục Phiên gật đầu.
Sau đó, Thông Cổ Đạo Nhân bay lên lên trời hóa thành một luồng ánh sáng, giống như không gian bị nén lại lão xuyên thẳng qua vực sâu hư vô, đi ra khỏi Ngũ Hoàng tiến vào trong Cửu Trọng Thiên.
Trên hành tinh màu vàng, hai người đi đến Ngũ Hoàng giờ chỉ còn lại có một mình Sài Phong. Sài Phong hít sâu một hơi, trong mắt hắn như có lửa nóng nhìn về phía kim tự tháp.
“ Đừng nóng vội, chúng ta hãy chờ đến khi Thông Cổ Đạo Nhân đưa các thiên tài từ tổ địa Nhân tộc đến đây, sau đó sẽ tiến hành thi đấu tìm hiểu Pháp Nghĩa giữa các vị và các tu sĩ trong Ngũ Hoàng Lục Phiên nói.
Sài Phong nghe Lục Phiên nói vậy, không khỏi ngẩn ra.
Thi đấu!
Ánh mắt Sài Phong lóe lên tỏ ra hơi chủ quan khinh địch.
Mặc dù Ngũ Hoàng rất tốt, là tân sinh Tiên Vũ thế giới, nhưng ngoại trừ Lục Phiên có thể để cho Sài Phong hơi chút e dè thì trong Ngũ Hoàng không có ai có thể lọt vào trong mắt Sài Phong.
Có lẽ Trúc Lung được tính là lọt vào một nửa con mắt, dù sao Trúc Lung có thể khiến cho Thông Cổ Đạo Nhân kinh ngạc, hơn nữa nàng còn được Thông Cổ Đạo Nhân đánh giá rất cao, cho nên hắn cũng hơi coi trọng nàng.
Hơn nữa lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa quan trọng là thiên phú, thiên tài trong tổ địa Nhân tộc
là người được tuyển chọn ra từ ngàn vạn người. Không phải Sài Phong khinh thường Ngũ Hoàng mà là nhóm thiên tài của tổ địa Nhân tộc đã có bước khởi đầu so với người tu luyện của Ngũ Hoàng cao hơn rất nhiều.
Đối với suy nghĩ trong lòng của Sài Phong, đương nhiên là Lục Phiên nhận ra. Ngũ Hoàng bị coi thường rồi.
Tuy rằng thiên phú của một số người tu luyện trên Ngũ Hoàng có không được tốt lắm, nhưng người duy nhất có thể ghét bỏ bọn họ chỉ có Lục Bình An hắn.
“Chắc các hạ cũng biết rõ lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa không quan hệ gì đến tu vi, mà liên đến mức độ phù hợp với nguyên lực”
Lục Phiên ngồi trên Thiên Kiếm ghế, nói với Sài Phong.
Đối với Lục Phiên, Sài Phong rất khách khí, hắn mỉm cười chắp tay đáp lại: “Đó là chuyện đương nhiên, tu vi trên phương diện lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa hoàn toàn không có ý nghĩa gì”
Lục Phiên nhìn Sài Phong, đôi mắt hơi nheo lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Biểu hiện này trên mặt của Lục Phiên nếu nhóm người Nghê Ngọc ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ biết Lục Phiên đang âm mưu cái gì đó.
“Sài huynh, hay là không bằng thế này, chúng ta đánh cược đi!”
“Đánh cược”
Sài Phong sửng sốt.
“Đánh cược cái gì?”
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ lên tay vịn của xe lăn.
“So xem khả năng lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa lần này bên nào tốt hơn!”
Sài Phong vừa nghe Lục Phiên nói vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng xua tay, xấu hổ cười cười: “Đừng, thiên phú lĩnh ngộ Pháp Nghĩa của Lục thiếu chủ tại hạ còn xa mới bằng, Lục thiếu chủ một mình đã có thể áp đảo rất nhiều Thần Ma ở nơi lĩnh ngộ Pháp Nghĩa, Sài mỗ cạnh tranh với Lục thiếu chủ chẳng phải là tự mình tìm thua sao?”
“Không phải ta so với ngươi”.
“Ta sẽ từ trong Ngũ Hoàng chọn ra ba người tỷ thí với Sài huynh khả năng lĩnh ngộ Pháp Nghĩa, về phần kết quả tỷ thí dựa theo số bậc thang leo lên mà tính, như thế nào?”
Sài Phong nghe thấy những lời Lục Phiên nói thì thở ra một hơi. Nghe thấy không phải tranh tài với Lục Phiên, hắn thoải mái thả lỏng rất nhiều. Hơn nữa, trong lời nói của Lục Phiên còn có ý khiêu
chiến hắn.
Tuy rằng Sài Phong không có bao nhiêu tự tin đối với khả năng lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa của mình, dù sao lúc trước ở nơi lĩnh ngộ Pháp Nghĩa biểu hiện của hắn rất kém cỏi, đã khiến cho Thông Cổ Đạo Nhân rất thất vọng.
Tuy nhiên, dù sao Sài Phong cũng là thiên tài đến từ tổ địa Nhân tộc, hắn có sự tự tin của mình, có lẽ hắn không sánh bằng Lục Phiên người có sở trường lĩnh ngộ Pháp Nghĩa Thần Ma.
Nhưng đối với tu sĩ Nhân tộc của Ngũ Hoàng, hắn vẫn có tự tin.
“Nếu là đánh cược thì đương nhiên là phải có vật cá cược, không biết vật Lục thiếu chủ đánh cược là cái gì.
“Như vậy đi, nếu như Sài huynh leo được nhiều bậc cầu thang nhất, vậy Lục Bình An ta sẽ chế tạo và tặng Sài huynh một kiện Tiên Thiên Linh Bảo đỉnh cấp, như thế nào?”
“Nếu Sài huynh thua, thua dưới mỗi một người thì sẽ bồi dưỡng mười vị cường giả Đế Cảnh cho
Ngũ Hoàng, Sài huynh thấy như thế nào?”
Sài Phong nheo mắt lại, thoả thuận đặt cược này vừa đủ, cũng không quá đáng.
Theo tính toán của Sài Phong thì thậm chí hắn còn được lợi hơn một chút.
Dù sao, đối với cảnh giới Thiên Đế của hắn mà nói bồi dưỡng ra Đế cảnh cũng không khó khăn gì, chỉ là tốn một khoảng thời gian mà thôi.
Nhưng Tiên Thiên Linh Bảo đỉnh cấp chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Trên Tiên Thiên Linh Bảo chính là Tiên Thiên Chí Bảo.
Nhưng đối với cường giả Thiên Đế có thể nắm giữ Tiên Thiên Linh Bảo đã là rất tốt rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Sài Phong nhếch lên.
“Vậy tại hạ trước tiên cảm ơn Tiên Thiên Linh Bảo của Lục thiếu chủ”.
“Ô, ha ha ha”.
Lục Phiên liếc nhìn Sài Phong một cái, người này quá tự tin rồi.
Thông Cổ Đạo Nhân tiến vào trong Cửu Trọng Thiên.
Lần thứ hai lão quan sát vùng đất chết lặng của Cửu Trọng Thiên, lão không khỏi xúc động thở dài một hơi, kỳ thật kết cục của Cửu Trọng Thiên cũng là kết cục của rất nhiều thế giới Nhân tộc trong tinh không Thái Cổ.
Không phải tất cả Nhân tộc thế giới đều có thể may mắn như Ngũ Hoàng, có một vị Tinh Không Thánh Nhân ở sau lưng làm chỗ dựa.
Ngay sau đó lão rất nhanh tìm được Cổ Đế Hạo đang ngồi bất động trên một hành tinh. Xung quanh thân thể Cổ Đế Hạo quấn quanh oán niệm nồng đậm.
Đây đều là oán niệm của các sinh linh đã chết ở trong Cửu Trọng Thiên, tuy rằng phần lớn những oán niệm này đều đã được hắn tụ trung vào trong mười hai cánh huyết liên đưa cho Thiên Linh Cổ Đế nhờ cậy Lục Phiên đưa vào Luân Hồi. Nhưng oán niệm vẫn còn.
Đó là nhân quả không thể chém đứt, nhân quả luôn là rối rắm phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận