Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 300: Xương sống như rồng, mở Thiên Tỏa! (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Việc Tây Môn Tiên Chi khiêu chiến cũng không phải là không có chút ý nghĩa nào.
Ít nhất, hắn cho Lục Phiên một ý tưởng.
Khiêu chiến cường giả sẽ có khả năng tiến bộ.
Hoàn toàn chính xác, chiến đấu là một đường tắt để tăng cao thực lực.
Trong đầu Lục Phiên lúc này có muôn vàn suy nghĩ.
Tập trung ý thức, Lục Phiên tiến vào trong 【 Truyền Đạo đài 】.
Truyền Đạo đài không chỉ có tác dụng kéo người khác vào mà còn có khả nằng mô phỏng, thôi diễn, bố trí bí cảnh, sáng tạo công cụ.
Lục Phiên ngồi trên trận đài, vô số phù văn lóe lên, tung bay, trôi nổi.
Một tay chống cằm, Lục Phiên suy tư.
“Nếu có người đột phá vào Thiên Tỏa cảnh, ngưng tụ linh thức, sức mạnh của hắn sẽ vượt xa Thể Tàng cảnh, áp lực của hắn sẽ ít hơn rất nhiều. . .”
“Trong thể Tàng cảnh, mặc dù có sự chênh lệch về cảnh giới, thế nhưng. . . Khoảng cách cũng không lớn, nếu khống chế sử dụng lực lượng đủ tốt, thậm chí có thể vượt cấp chiến đấu.”
“Giống như Bá Vương, mặc dù chỉ vừa mới thối luyện xong ngũ tạng, là Thể Tàng viên mãn cảnh, nhưng hắn có thể chống lại Nhiếp Trường Khanh đã diễn hóa thuộc tính linh khí, kỳ thật nếu hai người chiến đấu với nhau thì Bá Vương cũng không quá thua thiệt, mặc dù còn có khoảng cách, thế nhưng khi Bá Vương ‘Hóa ma’ thì vẫn có thể chiến một trận.”
“Thế nhưng, một khi bước vào Thiên Tỏa, Thể Tàng cảnh hoàn toàn không đáng để chú ý, người bước vào Thiên Tỏa cảnh liền mất đi áp lực, mặc dù có Thí Luyện tháp, thế nhưng Thí Luyện tháp dù sao cũng có ba lần cơ hội, nó chủ yếu là nơi để người ta đột phá chứ không tạo ra áp lực cho người ta mạnh lên.”
Lục Phiên nhíu mày phân tích.
Giơ tay lên vẽ trong hư không, từng cái phù văn được hắn sắp xếp, ở trong hư không sắp thành một tổ hợp.
Có những hình ảnh huyền bí nổi lên trước mắt hắn.
Tuy nhiên, Lục Phiên đều phủ định hết tất cả, đưa tay lên xóa sạch những ý tưởng này.
Lục Phiên suy tư.
Hắn nghĩ có nên sáng tạo bí cảnh như lúc trước, sau đó thả yêu thú Thiên Tỏa cảnh vào trong bí cảnh.
Để đám người Bá Vương đi xông xáo, đi đánh boss.
Những, rất nhanh Lục Phiên liền phủ định ý nghĩ này.
Lục Phiên giơ tay lên, tiếp tục vẽ trong hư không, hắn đem ý nghĩ trong đầu miêu tả ra hết, rồi lại liên tục bác bỏ.
Cuối cùng, ánh mắt Lục Phiên ngừng lại trên một cái ý nghĩ to gan.
Một vệt sét lướt qua.
Trong truyền Đạo đài, có một khỏa Lôi châu nổi lơ lửng hiện ra.
Lục Phiên nhìn Lôi châu này, đôi mắt hơi loé lên ánh hào quang.
Bên trong Lôi châu giam cầm một bản nguyên Thiên Đạo của một thế giới khác, đó là một cái thế giới đỉnh cấp trung võ, ở nơi đó cường giả vô số.
Tựa như Thiên Hư công tử mà trước đó Lục Phiên đã đoạt xá, hắn thế mà dùng bốn vị Kim Đan cảnh làm người khiêng kiệu.
Việc này đủ để chứng minh thế giới kia rất mạnh mẽ.
Ít nhất, ở nơi đó tồn tại rất nhiều Kim Đan cảnh, Thiên Tỏa cảnh.
Lục Phiên nhìn Lôi châu, dần dần nở nụ cười.
Không thể không nói, ý nghĩ của hắn rất lớn mật.
Hắn muốn biến cái thế giới kia thành phó bản. . .
Cường giả trong Ngũ Hoàng đại lục, chính là người khiêu chiến phó bản, bọn hắn sẽ có khả năng lợi dụng phó bản để tăng lên thực lực của chính mình.
Muốn tìm áp lực, cường giả trong cái thế gới đỉnh cấp trung võ kia, tuyệt đối có thể mang đến áp lực rất lớn.
Lục Phiên suy tư, cảm thấy rất có triển vọng.
Thế nhưng, vẫn tồn tại một vài vấn đề, Lục Phiên cảm thấy còn cần cân nhắc một phen.
Hắn cần tạo một cái bối cảnh cho cái thế giới đỉnh cấp trung võ kia, giống như khi linh khí thức tỉnh, Lục Phiên bố trí thành thời đại tu hành giả thời thượng cổ thức tỉnh.
Lục Phiên đôi mắt càng ngày càng sáng lên.
Nếu như thiết lập thế giới kia thành hang ổ của Thiên Ngoại Tà Ma thì sao?
Hắn giơ tay lên, từng cái phù văn nhảy trên bát quái trận đài.
Trên đảo Hồ Tâm.
Gió nhẹ thổi chầm chậm.
Lục Phiên bế quan.
Bạch Ngọc Kinh bị linh khí nồng nặc bao phủ.
Tây Môn Tiên Chi rất khó chịu, hắn có cảm giác bị toàn thế giới lãng quên.
Tuy nhiên, Tiểu Ứng Long không có quên hắn, luôn ở quanh hắn chơi đùa, long trảo giơ cao, cuốn tuyết và bùn lên, đập thẳng vào mặt mũi của Tây Môn Tiên Chi.
Cảm giác này tựa như tảng băng lạnh lùng đang đập lung tung trên mặt hắn.
. . .
Trong tháp thí luyện.
Bá Vương vào tháp, đây là hắn lần thứ nhất vào Thí Luyện tháp, tầng thứ nhất Thí Luyện tháp rất rộng lớn, hắn thấy được rất nhiều người quen.
Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu đang an tĩnh tu hành.
Trên đỉnh đầu của bọn họ có con số hiện lên.
“Những chữ số này, đại biểu cho số tầng mà bọn hắn đang đạt tới.”
Cảnh Việt nói với Bá Vương.
Sau đó, hắn tìm một cái bồ đoàn, ngồi xếp bằng.
Rất nhanh, trên đỉnh đầu của hắn nổi lên con số “Bốn” .
Bá Vương đôi mắt tập trung, hít sâu một hơi, ngắm nhìn bốn phía, trên đỉnh đầu Nhiếp Trường Khanh hiện ra con số “Sáu” .
Ngưng Chiêu là con số “Năm” .
Còn những người khác, phần lớn đều là khoảng “ba”, “Bốn”.
“Có chút ý tứ.”
Bá Vương có chút hứng thú.
Hắn tìm một cái bồ đoàn, ngồi xếp bằng.
Sau đó. . .
Hình ảnh trước mắt phát sinh biến hóa, hắn đi tới một khu rừng rậm nguyên thủy.
Ở sâu trong rừng có một bóng đen lao tới.
Đó là một sinh linh quỷ dị mang theo mặt nạ, mặt nạ chỉ có một cái lỗ tròn, nhìn qua lỗ tròn sẽ thấy hai con ngươi lạnh lẽo.
Những sinh linh này đều cầm đại phủ, làm Bá Vương bỗng nhiên cảm thấy như đã thấy được chính mình ngày trước.
Bá Vương cùng bọn hắn gặp nhau, không nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Đại phủ vung lên, trong nháy trận chiến xảy ra.
Tư Mã Thanh Sam cũng vào Thí Luyện tháp, xem mọi người đều nghiêm túc tu hành, hắn không dám nói lớn tiếng, tìm được một góc, khoanh chân ngồi xuống.
Trong tháp mỗi người đều đang cố gắng tu hành.
Đều đang tìm kiếm sự đột phá.
Khổng Nam Phi độ Thiên kiếp thất bại, kỳ thật cũng mang đến sự kích thích và chờ mong cho bọn hắn, bọn hắn đều hi vọng mình có thể trở thành người tiếp theo bước vào Thiên Tỏa cảnh.
. . .
Lữ Động Huyền không có vào Thí Luyện tháp tu hành.
Trước khi bế quan ,Lục Phiên thông tri cho hắn, cho nên hắn tìm một con thuyền cô độc, phiêu đãng trên Bắc Lạc hồ, một bên pha trà, một bên thay Lục Phiên hộ pháp.
Hắn viết một phong thư, cho người mang đến núi Chung Nam Kiếm các.
Chuyện Tây Môn Tiên Chi khiêu chiến Lục Phiên, hắn cũng không có tuyên truyền ra ngoài, loại chuyện thế này không cần thiết phải nói cho người khác.
Dùng thực lực của Lục Phiên, chiến thắng Tây Môn Tiên Chi cũng không có gì ly kỳ cả.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Toàn bộ thiên hạ đều lâm vào thời kỳ bình ổn.
Đương nhiên, nói là bình ổn, kỳ thật vẫn cuồn cuộn sóng ngầm, thế lực khắp nơi âm thầm tranh đấu không ngớt.
Tuy nhiên, mặc kệ bên ngoài sóng gió thế nào, Bắc Lạc thành thì vẫn bình tĩnh trước sau như một .
Trong thành có Long Huyết quân tuần tra, mà La Thành và La Nhạc thì đều đã tiến nhập tháp thí luyện để tu hành, đây là mệnh lệnh của Lục Trường Không, là thống lĩnh của Long Huyết, La Thành và La Nhạc thực lực còn không ra hồn.
Thế lực khắp nơi đều đang nuôi dưỡng thực lực của chính mình.
Nam Quận, Đường Nhất Mặc mỗi ngày đều xông vào Long Môn, ở trong Long Môn rèn luyện chính mình, hắn chiến đấu cùng tượng gốm, không ngừng đánh vỡ tượng gốm.
Thế nhưng vì hắn đã là Thể Tàng cảnh nên loại chiến đấu này đã không có cách nào làm cho hắn mạnh hơn.
Mỗi một ngày huấn luyện chiến đấu đều như gãi ngứa.
Đường Nhất Mặc hết sức lo lắng, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Tu hành giả trong thiên hạ đều đang tiến bộ, mà hắn còn không tiến bộ chẳng khác nào đang đi lùi.
Cho nên, hắn rời khỏi Đường phủ, mang theo một tiểu đội của quân Nam Phủ đi lên Đạo các.
Một mình hắn khiêu chiến đạo các.
Giống với cách mà Nhiếp Trường Khanh làm lúc trước.
Đường Nhất Mặc đánh một trận với Tạ Vận Linh, chiến đấu vô cùng kịch liệt, bãi đất lớn trên Trích Tinh phong dường như đã bị phá hủy hoàn toàn.
Một trận chiến này Đường Nhất Mặc đánh rất sung sướng.
Hắn không biết đạo pháp, chỉ đơn thuần là dùng thân thể mình đánh bại Tạ Vận Linh, sau đó còn đả thương đối phương, dĩ nhiên, Đường Nhất Mặc cũng không khá hơn chút nào, vết thương phủ kín khắp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận