Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 598: Hệ thống thăng cấp hoàn tất, luyện khí tầng sáu. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên không khỏi hứng thú, những loại như Triều Thiên cúc trước đó, công năng đều không tính mạnh mẽ, chỉ có thể xưng là cỏ dại, mà hiện giờ, vậy mà xuất hiện thần dược!
Vật này, tác dụng chắc chắn là không thể so sánh với hạt giống cỏ dại được.
Còn về hai cái ban thưởng sau cùng, Lục Phiên thấy bèn có mấy phần kinh hỉ, ánh mắt sáng lên.
“Bất Diệt ma thể…”
Lục Phiên hít một hơi thật sâu.
Ban thưởng này, xem như để cho Lục Phiên kinh ngạc nhất.
Bất Diệt ma thể là một loại thể chất đặc thù, mà lại rõ ràng không phải thể chất bình thường.
Với lại, dù cho cộng thêm Bất Diệt ma thể được ban thưởng lần này, Bất Diệt ma thể của Lục Phiên vẫn chưa có hướng đến viên mãn.
Còn về ban thưởng cuối cùng, một tấm lệnh bài không biết tên… Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Lệnh bài này xuất hiện ở trong tay Lục Phiên.
Không có bất kỳ điều gì kỳ lạ cả, hoàn toàn được chế tạo từ sắt, tựa như đã trải qua tháng năm dài đằng đẵng, phía trên đó thậm chí còn có vết rỉ sắt loang lổ.
Trên lệnh bài không có bất kỳ manh mối nào cả, ít nhất, Lục Phiên dò xét không ra được mảy may.
Vuốt vuốt trong chốc lát, Lục Phiên liền cất lệnh bài này.
Ông…
Đôi mắt khẽ động, Lục Phiên lại lần nữa dung hợp Bất Diệt ma thể.
Ma khí ngập trời dào dạt ra từ trên thân Lục Phiên, Thiên Nhận Y lập tức nổ tung.
Lục Phiên đứng lặng lên, ma khí tứ tán, căn bản không khống chế nổi.
Ma thân hoàn tất dung hợp, mái tóc của Lục Phiên trở nên đen nhánh, áo bào trắng trên người lập tức hóa thành màu đen mực, đen tuyền vô cùng, đen đến mức hầu như cả ánh sáng cũng đều bị hấp thu. Cả người Lục Phiên tựa hồ hóa thành một cái lỗ đen.
“Thật mạnh…”
Lục Phiên thở mạnh.
Lực lượng đáng sợ do thân thể mang đến, để cho Lục Phiên không khỏi thở dồn dập.
Hắn cảm thấy một quyền tựa hồ cũng có thể đánh nổ một thế giới.
Thậm chí Lục Phiên còn không thể khống chế ma khí bản thân một cách tự nhiên được, nếu như hắn miễn cưỡng khống chế, uy lực của Bất Diệt ma thể sẽ giảm mạnh.
Bất Diệt ma thể, chính là phóng đãng không bị trói buộc như vậy.
Thậm chí, ma khí mênh mông, để cho đôi mắt của Lục Phiên trở thành màu đỏ nhạt, sinh ra một loại dục vọng muốn hủy diệt hết thảy.
“Về!”
Lục Phiên giơ tay lên, bàn tay chậm rãi nắm quyền.
Vụt vụt vụt!
Lưỡi đao bạc nhiễm ma khí không ngừng bay lượn ở trong không gian bản nguyên.
Sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại ở sau lưng Lục Phiên, hóa thành Thiên Nhận Y.
Lục Phiên chậm rãi ngồi xuống, ngồi đều trở nên vô cùng khó khăn. Thuận theo hắn ngồi xuống, ma khí bị áp chế lại.
Trước đó, Lục Phiên còn có thể tùy ý đứng lên khống chế Bất Diệt ma thể.
Hiện tại, một khi Lục Phiên đứng dậy, hắn căn bản không thể nào khống chế được ma khí, ma khí này, sẽ để cho người ta đánh mất lý trí. Bất kỳ những ai đến gần hắn, một khi bị ma khí lây nhiễm, sẽ mất lý trí, chỉ còn lại dục vọng chiến đấu.
Ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, bạch y dần dần trôi nổi.
Linh khí quanh quẩn, Lục Phiên nhắm mắt, để cho tâm cảnh chập chờn của mình, từ từ trở nên yên lặng lại.
Mở mắt ra, đôi mắt thư thái, thế nhưng nhiều hơn một nét ngưng trọng.
“Đây mới thật sự là ‘Ngồi làm tiên, đứng thành ma’.”
Lục Phiên lắc đầu, một khi hắn đứng thẳng lên, ma khí sẽ lan tràn mấy ngàn dặm, bất kể sinh linh gì đều sẽ bị ảnh hưởng.
Bất Diệt ma thể, chính là bá đạo như thế.
Mà đây còn không phải là Bất Diệt ma thể hoàn chỉnh .
Tựa hồ Bất Diệt ma thể cho Lục Phiên một ít cảm ngộ.
“Có thể chế tạo một ít thể chất đặc biệt…”
Lục Phiên suy tư.
Tỉ như Thánh thể, Thất Thải thần thể, Bá thể, vân vân…
Dù sao cũng là cao võ, đã có thể thi hành rất nhiều thứ đồ hay ho.
Lục Phiên mỉm cười, không khỏi có chút mong đợi.
Hắn phẩy lên trên Thiên Nhận Y.
Tám chuôi Phượng Linh kiếm gào thét ra, xen lẫn xoay quanh trong hư không.
Ánh lửa màu đỏ rực quanh quẩn bầu trời, nhiệt độ kinh khủng đốt cháy hết thảy.
Lục Phiên bấm tay.
Một thanh Phượng Linh kiếm cuối cùng bắn ra.
Kết hợp lại với tám chuôi Phượng Linh kiếm.
Ầm ầm!
Năng lượng mạnh mẽ rung chuyển, phảng phất để cho không gian bản nguyên không chịu nổi vậy.
Khí thế thật mạnh mẽ!
Ánh mắt của Lục Phiên không khỏi sáng lên.
Bỗng dưng.
Tiếng gáy rõ to, nổ tung trong đầu Lục Phiên.
Một loại cao cao tại thượng, cao ngạo và khinh thường.
Lục Phiên không khỏi nhíu mày.
“Phượng Linh kiếm hồn?”
Hắn nỉ non.
Thần tâm khẽ động, hắn thấy được Phượng Linh kiếm hồn ở bên trong không gian linh hồn của mình.
Không có thực thể, thế nhưng khí thế mạnh mẽ lại quanh quẩn toàn bộ không gian.
Tựa hồ cảm thấy Lục Phiên nhìn chăm chú, ý chí của Phượng Linh kiếm hồn thả ra sự cao ngạo.
Nàng cao ngạo với Lục Phiên.
“Kiếm Chủ nhỏ bé…”
Kiếm hồn chấn động, phát ra âm thanh êm tai và mang theo mấy phần trẻ thơ.
Ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, Lục Phiên hơi hơi nghiêng cổ một chút.
Nhỏ bé?
Ba!
Hai tay của Lục Phiên đập lên trên tay vịn, ngay sau đó, chậm rãi đứng thẳng lên.
Ma khí khó mà ức chế từ Bất Diệt ma thể, bỗng nhiên khuếch tán, bốc hơi lên. Tựa như là một quả đạn hạt nhân thả rơi xuống, nổ tung ra sóng khí đáng sợ.
“Kiếm Chủ ba ba!”
Cảm thụ được ma khí đáng sợ mà thô bạo, kiếm hồn vừa mới thức tỉnh, lập tức đổi lời.
Chân thực đến rối tinh rối mù.
“Nhập kiếm.”
Lục Phiên thản nhiên nói, sau đó lại lần nữa ngồi lên Thiên Nhận Y, ma khí thu lại.
Chín chuôi Phượng Linh kiếm hợp nhất, ngay sau đó, kiếm hồn chui vào trong đó.
Cầm Phượng Linh kiếm trong tay, mắt phượng được điêu khắc trên đấy bỗng nhiên sáng chói lên.
“Phượng Linh kiếm (hoàn chỉnh): Thiên giai hạ phẩm linh cụ, uy năng vô tận, có thể thi triển Lửa Chân Phượng, đốt cháy vạn vật.”
Rất nhanh, giới thiệu của hệ thống hiện lên.
Lục Phiên vẫn còn để bụng đến việc kiếm hồn nói ‘Kiếm Chủ nhỏ bé’, hắn bèn tức giận liếc đến.
“Chỉ mới Thiên giai hạ phẩm? Chỉ vẻn vẹn Thiên giai hạ phẩm, mà còn đắc ý như vậy?”
Lục Phiên nói.
Phượng Linh kiếm: “…”
Không dám nói lời nào.
Vị Kiếm Chủ này, hình như có hơi táo bạo.
Lục Phiên nhìn một chút, ngay sau đó, Phượng Linh kiếm bị rã thành chín chuôi kiếm, dung nhập vào trong Thiên Nhận Y.
Kiếm hồn của Phượng Linh kiếm cũng bị cho chui vào xe lăn.
Phượng Linh kiếm: ”…”
Nàng là kiếm hồn của bảo kiếm Thiên giai, không phải xe lăn hồn!
Nhưng mà, nàng không dám kháng nghị, nàng không dám nói bất kỳ thứ gì cả, cũng không dám hỏi.
. . .
Bên ngoài Hư Vô Thiên.
Tựa hồ có tiếng xé gió nổ vang.
Sau đó, trung tâm năng lượng mạnh mẽ, có một đường lưu quang nhanh chóng lóe lên.
Có vài bóng người đạp không đến.
Ngắm nhìn từ bên ngoài Hư Vô Thiên.
Bọn hắn thấy được một chiếc đại đỉnh áp sập hư không, phóng thích ra khí thế đáng sợ ở bên trong Hư Vô Thiên.
“Mười tám vị đại năng đến từ thế giới cao võ đều bị vây nhốt ở bên trong chiếc đỉnh lớn này?”
“Vạn Văn Đỉnh… Đã từng là vũ khí của ‘Hạo’ Đế, dù đây chẳng qua là do trận văn diễn hóa, nhưng cũng có được uy năng vô thượng.”
Một bóng người quấn ở trong hắc bào, nhàn nhạt cười.
Còn một bóng người sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt mang theo kiêng kỵ, hắn chính là tên cường giả bị Tề Lục Giáp cướp đi máu thịt.
“Tề Lục Giáp khi bố trí trận này đã nỏ mạnh hết đà, trận pháp vừa vỡ, Tề Lục Giáp chắc chắn sẽ chết. Ngươi là môn sinh đắc ý nhất của Tề Lục Giáp, hẳn là rất hiểu rõ trận pháp này nhỉ? Phá trận… Nhờ vào ngươi.”
Tên cường giả này nói.
Bóng người quấn trong hắc bào giữ im lặng.
Một bên khác, có một mỹ phụ mặc cung trang hoa lệ, ánh mắt lạnh lùng.
“Nữ nhi của ta bị vây ở trong cao võ tân sinh này… Một cái cao võ tân sinh cửu diễn nhỏ bé, cũng dám cầm tù nữ nhi ta! Ta muốn cái thế giới cao võ tân sinh này, trả giá đắt!”
Bóng người sắc mặt trắng bệch vô cùng kiêng kỵ mà liếc mắt lườm mỹ phụ này, ngay sau đó, hắn không khỏi mở miệng, trong lời nói, mang theo vài phần khen tặng.
“Thánh Chủ phu nhân đích thân tới, một cái thế giới cao võ tân sinh nhỏ bé, chắc chắn khó thoát kiếp nạn. Vừa vặn cái cao võ tân sinh này chưa được đưa vào sách cao võ… Phu nhân muốn như thế nào chính là như thế đó.”
Khuôn mặt của mỹ phụ có chút diễm lệ, hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy sát khí.
Tên cường giả có sắc mặt trắng bệch cũng không khỏi nở nụ cười.
Thánh Chủ phu nhân của Thánh địa thuộc thế giới cao võ thất diễn, mặc dù không phải Thánh Chủ đích thân đến, thế nhưng lực uy hiếp hiển nhiên vẫn vô cùng đáng sợ!
Dù cho Tề Lục Giáp dưới trạng thái toàn thịnh, trừ phi trận ngôn Cửu Tự tề tụ, bằng không khó có thể là đối thủ.
Thế giới này… Xong đời!
Tuy nhiên, có một điểm không tốt, chính là bản nguyên cao võ của thế giới này, đến tay mình sẽ ít đi rất nhiều.
“Tả Húc đại sư, động thủ đi… Làm Trận Pháp sư dưới trướng Hắc Bạch thánh địa ta, hi vọng ngươi có thể công tư rõ ràng.”
Mỹ phụ liếc mắt lườm hắc bào giả, nói.
Ngay sau đó, cung trang lệ phục tung bay, trên chiếc cổ dài ấy, có một viên bảo thạch tản ra ra khí trắng đen nồng đậm.
Chân dài cất ra, bước vào bên trong Hư Vô Thiên.
Ầm ầm!
Bảo thạch che đậy quy tắc, mỹ phụ mang theo vẻ mặt lạnh lẽo, hóa thành một đường lưu quang xuất hiện ở trước đỉnh ba chân.
Đỉnh ba chân này vắt ngang hư vô.
Mỹ phụ cười lạnh.
Toàn thân nàng có gợn sóng khí tức vô cùng mạnh mẽ, vầng sáng trên mặt dây chuyền càng ngày càng sáng chói.
Gợn sóng Nguyên Thần mạnh mẽ khuếch tán ra.
Phóng lên tận trời, cất một bước ra, vượt qua cái đỉnh ba chân này.
Phốc phốc!
Sắc mặt của mỹ phụ hơi hơi trắng bệch, búi tóc vốn dĩ được buộc lại cũng sụp đổ.
“Tốt cho một tên Tề Lục Giáp…”
Mỹ phụ cưỡng ép phá trận, bị thương không hề nhẹ.
Thậm chí Nguyên Thần của nàng cũng có chút thương tổn.
Nhìn lướt qua đại đỉnh sau lưng, mỹ phụ cất một bước ra, trong nháy mắt vượt ngang hư vô, xuất hiện ở bên ngoài Ngũ Hoàng.
Ầm ầm!
Khí thế đáng sợ phóng thích ra.
Ngũ Hoàng chấn động lên.
Trên Chiến trường màu máu, Giang Li mặc một thân giáp bạc, bỗng nhiên ngẩng đầu, tinh khí thần bùng cháy như lửa.
“Kẻ địch… Đến!”
Mà một bên khác.
Nam tử có sắc mặt trắng bệch mang theo Tả Húc đại sư quấn hắc bào, xuất hiện ở trước đỉnh ba chân.
Trên thực tế, nam tử rất không muốn phá trận, phá trận, những tên đại năng bị vây nhốt kia sẽ xuất hiện, chia cắt bản nguyên với hắn. Thế nhưng không phá trận, bằng vào hắn, quả thật là không thể nào vượt qua trận pháp do Tề Lục giáp bố trí này.
Không thể vượt qua, thì không thể nào thu hoạch được bản nguyên cao võ tân sinh kia.
Cho nên, dù cho hắn không muốn, hắn vẫn đi tìm đến đồ đệ của Tề Lục Giáp, Tả Húc.
Trận văn chập chờn quanh thân Tả Húc.
Hắn giơ tay lên, mở ra chiếc mù trùm hắc bào, lộ ra một gương mặt tuấn tú.
Nhìn xem lão nhân tiều tụy ngồi xếp bằng ở trên chiếc đại đỉnh, khóe miệng của Tả Húc nhếch lên.
“Sư tôn, đã lâu không gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận