Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 465: Ma Chủ quay đầu, Bá Vương không đầu vẫn làm ma. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Trong hoang mạc.
Bão cát quét, cuốn lên từng hạt đất cạt nóng thổi.
Ánh nắng có mấy phần gay gắt.
Thế nhưng, lại khiến cho nội tâm của không ít người lạnh lẽo.
Chu Hải Sinh gãy một cánh tay, tuy nhiên, dùng sức khôi phục của Nguyên Anh cảnh, rất nhanh đã cầm máu.
Vị trí thân thể của Bá Vương đang đứng vẫn bất động, Bá Vương mất đầu, tựa như một pho tương, đứng lặng ở trong sa mạc, mang theo vài phần lạnh lẽo thê lương.
Bá Vương bại.
Dưới thế công đáng sợ của Chu Hải Sinh, bại.
Dù cho hắn đột phá ngũ cực Thiên Tỏa vào thời điểm khẩn cấp, dù cho hắn có bạo phát ra đòn tấn công đã ấp u lâu dài, đòn tấn công đã đạt đến trình độ Nguyên Anh cảnh, dù vậy… Vẫn bại.
Một kiếm hội tụ toàn lực của Chu Hải Sinh, cắt đầu Bá Vương.
Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục, yên lặng.
Bá Vương vẫn lạc, mà Bạch Ngọc Kinh vẫn chưa hề xuất hiện, thậm chí Lục thiếu chủ không có bất kỳ biểu hiện gì.
Chuyện này khiến cho tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục, bỗng nhiên cảm giác trong nội tâm có chút nặng nề, có chút bối rối.
Dù cho trước kia, tu hành giả Thiên Nguyên vực có cực kỳ cường thế, hùng hổ dọa người, thế nhưng tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục kỳ thật đều không có hoảng hốt.
Bởi vì sau lưng bọn họ có một thứ gọi là Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc Kinh tồn tại, đại biểu cho chiến lực mạnh nhất của Ngũ Hoàng.
Cường giả Thiên Nguyên vực có nhiều đi chăng nữa, cũng không dám mạo phạm Bạch Ngọc Kinh, mặc dù Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, thế nhưng là… Dù cho như vậy, vẫn như cũ là lực lượng của tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục.
Hiện tại…
Cái lực lượng này, tựa hồ có chút không đủ
Mạnh như Bá Vương đều đã vẫn lạc, vậy mà Bạch Ngọc Kinh vẫn chưa ra tay…
Chuyện này khiến sâu trong nội tâm của mỗi người đều có chút bối rối, có một loại cảm giác tựa như mất đi trụ cột.
“Đây chính là mục đích của Lục thiếu chủ.”
Một góc trong hoang mạc.
Giang Li vận một thân trang phục nho nhã, hắn ngắm nhìn trận chiến này ở phía xa xa, hắn cũng nhìn thấy được vẻ mặt hoảng hốt khó mà che giấu của tu hành giả Ngũ Hoàng.
Tiểu Phượng Nhất làm ổ ở trên đỉnh đầu Bạch Thanh Điểu, Tiểu Phượng Nhị cùng Tiểu Phượng Tâm ở trong vạt áo trước ngực, cũng tò mò toát đầu ra.
“Mục đích của Lục thiếu chủ là gì?”
Bạch Thanh Điểu hơi nghi hoặc một chút, hỏi.
“Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục… Quá khuyết thiếu áp lực, Lục thiếu chủ mang theo Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, đa số là bởi vì, chính là cho tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục một chút áp lực.”
“Bạch Ngọc Kinh không phải là căn bản để cho bọn hắn không sợ hãi, thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ mới chính là vậy…”
“Thực lực phổ biến của tu hành giới ở Thiên Nguyên dị vực mạnh mẽ hơn Ngũ Hoàng đại lực, nếu như ta đoán không lầm, Thiên Nguyên dị vực cũng hẳn là do Lục thiếu chủ nắm trong tay, có thể không phải chưởng khống hết, thế nhưng lời nói của Lục thiếu chủ ít nhất cũng có cân nặng.”
“Thế lực như vậy, dùng để luyện binh là không thể tốt hơn…”
“Không dùng sức quá độ, mà lại còn có hiệu quả làm áp lực, một công đôi việc.”
Giang Li nói.
Hắn dùng góc độ mang binh để đối đãi chuyện này, đích thật là đã phát hiện ra một chút mánh khóe.
Bạch Thanh Điểu cùng Xích Luyện giật mình.
Thì ra mục đích Lục thiếu chủ quy ẩn là vì chuyện này.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Giang Li cực kỳ ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua phương đông, đó là phương hướng Bạch Ngọc Kinh tan biến.
Dùng trực giác mang binh của Giang Li, hắn có thể cảm thụ được, đằng sau bố cục này của Lục thiếu chủ, tựa hồ còn có một mục đích cấp độ sâu hơn.
Theo Giang Li, tu hành giả Thiên Nguyên dị vực không phỉa là địch nhân, chỉ có thể nói là người cạnh tranh mà thôi.
Kẻ địch chân chính, có lẽ còn chưa xuất hiện.
Mặc Bắc Khách đứng ở đằng xa quan sát lấy bóng lưng cô đơn đứng lặng ở trong hoang mạc của Bá Vương.
Khóe mắt dày nặng của hắn run lên, toát ra vẻ bi thương nồng đậm.
Bá Vương, thật ra là Mặc Bắc Khách nhìn hắn lớn lên, đáng tiếc, lý niệm không hợp, mỗi người một ngã.
Mà hiện tại…
Bá Vương lại vẫn lạc ở chốn hoang vu này.
Bi thảm cỡ nào?
Mà chuyện quan trọng nhất chính là, theo Mặc Bắc Khách, Bá Vương bỏ mình… Mang ý nghĩa thế cục thiên hạ có rung chuyển cùng biến hóa khổng lồ.
So với nội tâm bi thương của tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục.
Cường giả Thiên Nguyên dị vực cũng không có biểu hiện quá nhiều sắc thái cười nhạo.
Thực lực của Bá Vương, thắng được sự tôn trọng của bọn hắn.
Nếu như lúc trước có người nói, một vị tu hành giả ngũ chuyển Kim Đan, có thể suýt chút nữa chém giết một vị Nguyên Anh cảnh tiểu thành.
Chuyện này đánh chết bọn hắn cũng không tin tưởng.
Tuy nhiên, Bá Vương làm được.
Hắn suýt chút nữa chém giết tinh khí thần của Chu Hải Sinh đang ở trạng thái cùng chiến lực đỉnh cao.
“Đây là một đối thủ đáng giá cẩn thận.”
Chung Nam gánh vác lấy phác đao, thở dài.
Tiêu Nguyệt Nhi cũng gật đầu, không thể không thừa nhận, nếu để cho Bá Vương đầy đủ thời gian, thì hắn có lẽ sẽ trưởng thành đến với cấp độ giống như bọn nàng, tuyệt đối không vấn đề gì.
Phong Nhất Lâu thì lắc đầu: “Chỉ có thể nói là đáng tiếc, mặc cho ngươi thiên phú yêu nghiệt, trưởng thành không nổi cũng là uổng công.”
“Đây chính là sự tàn khốc trong tu hành giới.”
“Người của Ngũ Hoàng đại lục… Có chút thoải mái, bọn hắn đối với sự tàn khốc trong tu hành giới, hoàn toàn không biết gì cả.”
Chung Nam cùng Tiêu Nguyệt Nhi lại không thể không thừa nhận, Phong Nhất Lâu nói rất có đạo lý.
. . .
Hứa Sở trừng mắt, thân thể của hắn trở nên lạnh lẽo, Đại Thiết cầu gai trong tay không thể cầm được nữa, nện xuống đất.
“Vương thượng… Vẫn lạc.”
Bờ môi của Hứa Sở run rẩy lúng túng.
Ngay sau đó.
Trong con ngươi của hắn, đột nhiên toát ra ý giận cùng bi thương ngút trời.
“A ! ! !”
“Vương thượng!”
Hứa Sở gào thét.
Bi thương nồng đậm, giống như là một cơn sóng biển lao nhanh, đánh thẳng vào ngực hắn.
Hắn xốc Đại Thiết cầu gai lên, với ánh mắt đỏ rực, vụt nhanh mà ra.
Đùng đùng đùng!
Cát vàng đầy đất chấn động.
Thiết cầu chuyển động, nhắc lên gió lốc ngút trời.
Hứa Sở điên cuồng xông về Chu Hải Sinh, hắn muốn báo thù cho vương thượng!
Cả đời Hứa Sở kính nể nhất hai người, một là Bá Vương, một là Lục thiếu chủ.
Bá Vương ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn, đối với hắn, tựa như huynh trưởng.
Nhưng mà, Bá Vương hiện tại lại bỏ mình!
Hăn căn bản không thể khống chế cảm xúc.
Không chỉ riêng Hứa Sở.
Rất nhiều tu hành giả của Hạng Gia quân đều điên cuồng!
Trong nháy mắt, tiếng la giết xé rách cả vùng trời trong sa mạc.
“Giết!”
“Báo thù cho vương thượng!”
Hạng Gia quân bạo rống.
Thống lĩnh Thể Tàng cảnh lao ra đầu tiên, bọn hắn đi theo sau lưng Hứa Sở, con mắt của bọn hắn đỏ rực mà bi thương.
Một phương Thiên Nguyên dị vực rốt cuộc cũng phát ra tiếng cười nhạo.
“Đối mặt Nguyên Anh cảnh, nhân số nhiều hơn cũng không có tác dụng…”
“Đi, cũng chỉ là chịu chết.”
Tu hành giả từ dị vực, bên trong âm thanh mang theo một chút ý vị buồn cười.
Những binh sĩ của Bá Vương này, xông đi lên, cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chu Hải Sinh gãy một cánh tay, hắn cầm thanh Thương Sinh kiếm nhiễm máu ở trên mặt đất.
Một tay chống kiếm, nhìn lướt qua đám người Hứa Sở xung phong mà đến.
Hắn lười nhác dây dưa với những người này.
Nếu Bá Vương đã chết rồi.
Vậy sau đó hắn cần phải đi tìm… Cái tên Hắc Long giáo giáo chủ Lưu Nguyên Hạo xúi giục Chu Lưu đối phó Bá Vương!”
“Cút!”
Chu Hải Sinh không có ra tay giết chết đám người Hứa Sở.
Hắn đây cũng là cho Bá Vương một cái mặt mũi.
Có thể dùng Kim Đan cảnh, chém giết với hắn, thậm chí còn đoạn hắn một tay, chuyện này khiến cho hắn bội phục.
Oanh!
Chu Hải Sinh cất tiếng quát chói tai.
Uy áp thuộc về Nguyên Anh cảnh khuếch tán ra, hóa thành hình dáng gợn sóng, trùng kích đến.
Từng vị Hạng Gia quân lao ra dồn dập bị đập bay.
Hứa Sở thì đứng vững trước áp lực, hắn gào thét, cất bước tiến lên.
Toàn thân Hứa Sở giăng đầy cơ bắp, cổ cứng, đỏ mặt, ánh mắt mang theo sự cừu hận, từng bước từng bước tiến lên.
Chu Hải Sinh giơ tay lên.
Ông…
Hắn bấm tay bắn ra một đường kiếm khí.
Phốc phốc!
Hai chân Hứa Sở nổ tung ra máu tươi, bay ngược trở lại.
Bỗng nhiên.
Chu Hải Sinh giật mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía Bá Vương, linh thức của hắn rất nhạy cảm, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn tựa hồ cảm thấy… Thi thể lạnh lẽo đang đứng lặng của Bá Vương… Cử động!
. . .
“Ngươi đang làm cái gì!?”
Khổng Nam Phi nhìn xem trên thân Mạc Thiên Ngữ đột nhiên bộc phát ra khí tức mạnh mẽ tuyệt đối, hô hấp hơi ngưng lại.
“Lão Khổng, làm hộ pháp cho ta!”
Mạc Thiên Ngữ nhìn thoáng qua Khổng Nam Phi, trong đôi mắt hiện lên từng sợi tơ máu.
“Đây là ngươi thiếu ta!”
Mạc Thiên Ngữ quát.
Khổng Nam Phi trầm mặc xuống.
“Ngươi đừng có tự mình tìm đường chết.”
Khổng Nam Phi ực một hóp rượu, nói.
Mạc Thiên Ngữ thì cười to.
Nghịch Mệnh đạo ý không ngừng trở nên mãnh liệt.
“Cũng may người thua thiệt là Bá Vương, nếu như đổi lại thành Khổng Nam Phi ngươi, thật sự là cứu không được.”
“Nghịch Mệnh đạo ý đụng với Bất Khuất đạo ý… Quả thực là phối hợp rất tốt.”
Mạc Thiên Ngữ cười.
Hắn nắm bắt ba cái đồng bảo, tay niết Liên Hoa ấn, đánh vào bên trên ba cái đồng bảo, khiến cho đồng bảo rủ xuống từng đường vầng sáng.
Ầm ầm!
Có tầng mây phun trào.
“Bá Vương!”
“Lão tử hôm nay liền nghịch mệnh cho ngươi!”
Mạc Thiên Ngữ gào thét.
Ngay sau đó.
Hắn muốn phá Thiên Tỏa, nghịch mệnh cho Bá Vương!
Trong mơ hồ.
Đôi mắt của Mạc Thiên Ngữ nổi lên ánh sáng màu xám trắng, Nghịch Mệnh đạo ý tựa như từng tấm lụa, quất ở trên người hắn.
Mạc Thiên Ngữ phát ra tiếng kêu rên.
Sau đó, hắn thấy được…
Thấy được một mảnh thành trì, Vong Linh thành ở bên trong bí cảnh Cửu Ngục, cùng với từng đạo vong linh đang hành tẩu ở ngoài thành trì, hắn mê man chui vào trong thành trì.
“Hồn này trở về!”
Mạc Thiên Ngữ mở ngực khoe bụng, gào thét một tiếng.
Bỗng dưng!
Bên trong Vong Linh thành.
Có khí tức kinh khủng thức tỉnh.
Từng tôn thân ảnh cao lớn, ngồi ngay ngắn ở phía trên vương tọa, từ ở đằng sau Vong Linh thành, nhìn xuống Mạc Thiên Ngữ.
Phốc phốc!
Mạc Thiên Ngự chỉ cảm giác linh hồn của mình phảng phất như bị xé rách vậy.
Tinh thần của hắn vội vàng rút lui ra khỏi loại trạng thái đáng sợ này.
Mạc Thiên Ngữ trở về trong hiện thực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn thân của hắn giống như bị lửa thiêu vậy, nửa bên mặt thậm chí có chút ảm đạm, tựa như một nhiễm một thứ gì đó không rõ ràng.
Hắn sờ soạng đầu một cái, rồi lại túm xuống một nắm tóc lớn…
“Tiên sư nó, thiệt thòi lớn!”
“Nghịch Mệnh… Quả nhiên không phải thứ mà con người có thể chơi!”
Mạc Thiên Ngữ thầm mắng một câu.
Hình ảnh hắn đã từng phóng đãng không bị trói buộc kia, cách hắn càng ngày càng xa.
Lần này nếu như hắn thật sự không có cách nào phá Thiên Tỏa, vậy thì hắn thật chính là thua thiệt lớn!
Oanh!
Tuy nhiên, hiệu quả cũng rất rõ rệt.
Nơi xa, bên trên thân thể không đầu của Bá Vương, bắt đầu có ma khí màu đen từng chút một phun trào mà ra.
Xương cốt toàn thân Mạc Thiên Ngữ phát ra tiếng va chạm kinh người, Nghịch Mệnh đạo ý bao phủ toàn thân hắn… Để cho tu vi hắn bắt đầu tăng vọt nhanh chóng.
Bước vào Thiên Tỏa cảnh!
Mà bước vào Thiên Tỏa cũng chỉ mới bắt đầu!
Ầm ầm!
Khổng Nam Phi nội tâm khiếp sợ.
Mạc Thiên Ngữ đang làm cái gì!?
Hắn nhìn thoáng qua Bá Vương ở đằng xa, trên người có ma khí hiện ra, vậy mà có một chút sinh cơ đang nở rộ ở trong bóng đêm vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận