Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 302: Đê võ thăng trung võ, có thăng cấp hay không? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở phía trên Thiên Nhận Y, ánh mắt rơi về phía Bắc Lạc Tây Sơn.
Trên đảo, Tiểu Ứng Long đang ghé trên đỉnh đầu Tây Môn Tiên Chi, tựa hồ cảm nhận được động tĩnh xuất quan từ Lục Phiên, bên trong mắt rồng của nó toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Long trảo giẫm một cái lên trên đình đầu đã bị loạn thành ổ gà của Tây Môn Tiên Chi, sau đó nó vỗ cánh thịt, phóng lên trời cao.
Tây Môn Tiên Chi thì liếc mắt, hắn đã sớm quen thuộc động tác của con rồng này rồi.
Cường giả Thể Tàng cảnh, đã có thể hấp thu linh khí trong thiên địa rồi chuyển hóa thành năng lượng, mặc dù không thể tích cốc trong thời gian dài, thế nhưng, thời gian ngắn vẫn có thể được.
Cho nên, mặc dù Tây Môn Tiên Chi bị chôn dưới đất lâu, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Một luồng lôi mang lóe lên.
Tây Môn Tiên Chi bỗng nhiên cảm giác mình hoa cả mắt.
Bên cạnh hắn, có lôi cung tung tóe, làm cho tóc tai của hắn bị cháy khét lẹt.
Tây Môn Tiên Chi quay đầu, lại phát hiện Lục Phiên ở phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, không biết từ khi nào mà đã xuất hiện ở bên người hắn, tốc độ này, khiến cho nội tâm của Tây Môn Tiên Chi trở nên rung động.
Đây là… Thuấn gian di động sao?
Nuốt nước miếng một cái, Tây Môn Tiên Chi càng ngày càng cay đắng, thì ra… Hắn đi khiêu chiến, vậy mà không thể khiến cho Lục thiếu chủ tung ra một phần chiến lực.
Mạc Thiên Ngữ đáng chết, nếu không có một quẻ kia, hắn sẽ không ngay thẳng trực tiếp để mà tới đây khiêu chiến với Lục Phiên mạnh mẽ như thế.
Lục Phiên liếc mắt lườm Tây Môn Tiên Chi, lông mày có hơi cau lại.
“Hoa Đông Lưu còn không có đến rút ngươi ra?”
Lục Phiên nói.
Tây Môn Tiên Chi: “…”
Sau đó, Lục Phiên không tiếp tục để ý đến Tây Môn Tiên Chi nữa, Tây Môn Tiên Chi bị đâm xuống đất, ngược lại cũng không có chết được.
Thể Tàng cảnh, trừ phi ảnh hưởng bởi ngoại lực, bằng không, không có chết dễ dàng như vậy.
Tiểu Ứng Long ghé lên trên bờ vai của Lục Phiên, miệng nó cong lên, chuẩn bị phun một ngụm nước, nhây nhây.
Tuy nhiên…
Bị Lục Phiếc liếc xéo mắt, Tiểu Ứng Long lập tức nuốt ngụm nước bị nghẹn trong miệng xuống, hiện ra tư thái nhu thuận.
Lục Phiên lại lần nữa nhìn về phía Thí Luyện tháp.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên trên xe lăn.
Lôi cung tán loạn.
Phảng phất như có gió lốc gào thét, cánh hoa đào trên đảo bay tứ tung, hoa cúc chập chờn, trên mặt hồ bị tạc ra một tầng sóng khí vô hình.
Sợi tóc của Tây Môn Tiên Chi bị cuốn lên, nội tâm run sợ.
Không phải thuấn dĩ… Mà là tốc độ đạt đến một cái trình độ vô cùng đáng sợ, mắt trần không thể bắt kịp!
Trên hồ.
Có một chiếc thuyền cô độc ung dung.
Lữ Động Huyền ngồi ngay ngắn ở bên thuyền cô độc, trên đó có một cái lò lửa đang đốt, trong lò lửa, có một con cá béo khỏe bị đao cắt hai mặt được đặt ở trên đó, đảo nướng, mùi hương đậm đặc tràn ngập khắp nơi.
Lữ Động Huyền híp mắt, xoa xoa lấy tay, dây chuyền vàng lớn treo ở trên cổ đang lóe sáng.
Bỗng dưng.
Có một đợt lôi cung tán loạn mà qua.
Thuyền nhỏ dập dờn, nội tâm của Lữ Động Huyền chợt co rút lại, hắn ngẩng đầu.
Lại phát hiện xung quanh không có vật gì.
Đợi cho cảnh tượng thư thái trở lại, thuyền nhỏ không tiếp tục nhộn nhào nữa, hắn mới lẩm bẩm một câu, sau đó lại xoa bóp lấy tay, nhìn về phía lò lửa.
“A!?”
“Bố cái tên chết tiệt nào tiện tay cướp lấy cá do lão tử nướng đi rồi?”
Con mắt của Lữ Động Huyền trở nên tái mét.
Hắn phát hiện con cá được nướng hai mặt vàng óng trên lò lửa chẳng biết lúc nào mà không thấy nữa…
Bắc Lạc, bên ngoài Tây Sơn.
Thiên Nhận Y hiển hiện, Lục Phiên mặc một bộ bạch y, khoác lên chiếc áo khoác trắng tinh, tĩnh như xử nữ.
Chiếc miệng của Tiểu Ứng Long trên vai hắn phình lên, bên ngoài miệng còn có một cái đuôi cá đang đong đưa.
Tiểu Ứng Long nhô trảo, nắm lấy đuôi cá rồi chậm rãi rút ra, cả bộ xương cá bị nó phun từ trong miệng, vung lên mặt đất.
Tiểu Ứng Long lè lưỡi liếm môi một cái, hưng phấn ợ thoáng.
Lục Phiên cũng nhịn được mà cạn lời.
Con Long này, xem ra là bị nuôi đến phế.
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thí Luyện tháp, ánh mắt của Lục Phiên có hơi hơi sáng lên.
So với Khổng Nam Phi phá cảnh, lần này… Nhiếp Trường Khanh phá cảnh, tựa hồ càng đáng để mong chờ hơn.
Bên ngoài Thí Luyện tháp.
Rất nhiều người thấy Lục Phiên xuất hiện, trong lòng chợt giật mình.
“Lục… Lục thiếu chủ?”
“Thật sự là Lục thiếu chủ, Thí Luyện tháp xảy ra chuyện gì sao?”
Không ít tu hành giả hiển nhiên là nhận ra Lục Phiên, vội vàng đứng dậy.
Lục Phiên phất tay áo.
Ánh mắt rơi lên trên Thí Luyện tháp.
An Diệu Ngữ che dù giấy dầu, khoác lên người một chiếc áo khoác đỏ rực, nàng có hơi kinh ngạc khi thấy Lục Phiên.
Không ngờ thiên hạ đệ nhất tu hành giả, Bắc Lạc Lục thiếu chủ, lại là người có bộ dáng thiếu niên tuấn tú như thế này.
. . .
Nhiếp Trường Khanh cảm giác mình tiến nhập vào trong một loại trạng thái hỗn độn.
Phảng phất như đang “xem” xương sống chính bản thân mình vậy.
Thời điểm ở Thể Tàng cảnh, hắn có thể nội thị đến ngũ tạng lục phủ, nhưng lại không thể nào thấy được xương cốt thân thể.
Mà bây giờ, hắn vậy mà có thể thấy được xương sống.
Hắn thấy xương sống lưng tựa như rồng, linh khí tựa như sông lớn tụ lại thành biển ở ngũ tạng lục phủ, không ngừng tràn vào bên trong xương sống.
Khiến cho cột sống của hắn dưới loại tình huống này, không ngừng ngưng tụ lại, trở nên kiên cố hơn.
Thậm chí còn tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Xương sống chính là suối nguồn lực lượng.
Xương sống của cơ thể người tổng cộng có ba mươi ba khối xương, phân chín cực, lại xưng Cửu Cực Thiên Tỏa.
Cực thứ chín gọi là Thiên Cung Tỏa, chỉ có duy nhất một khối xương, tám cực còn lại thì là bốn khối.
Nhiếp Trường Khanh cảm giác lực lượng trong thân thể mình tăng vọt một cách đáng sợ, vô số linh khí tràn vào bên trong xương sống, phảng phát như muốn no bạo xương sống vậy.
Một khối xương tác động đến nhiều cái.
Toàn thân Nhiếp Trường Khanh đều trở nên run rẩy, ngũ tạng lục phủ dường như bị chấn động nôn ra máu.
Tuy nhiên, hắn không hề từ bỏ.
Trong đầu hắn hiện tại vô cùng tỉnh táo.
Hắn đây là đang khai Thiên Tỏa!
Một khi khai Thiên Tỏa thành công, hắn sẽ ngay lập tức đồng nghĩa với việc phá Thể Tàng mà vào Thiên Tỏa cảnh!
Thậm chí, không chỉ có như vậy, hắn còn cảm giác tinh thần của mình giống như đang bị vặn thành một dòng tinh thần, tựa dòng nước màu vàng kim. Không ngừng phun trào ở bên trong thân thể của hắn.
Hắn còn có thể nhìn trộm được mỗi một vị trí trong thân thể.
Hắn không biết đây là cái gì, thế nhưng, hắn cảm thấy đây rất có thể là sản phẩm thu được sau khi hồn phách biến đổi.
Hắn không biết, tuy nhiên, công tử chắc chắn biết.
Đợi cho hắn khai Thiên Tỏa hoàn tất, là có thể dò hỏi Lục Phiên.
Nhiếp Trường Khanh tập trung tinh thần áp súc linh khí lại.
Hắn cảm giác cột sống của mình giống như đang hóa thành một con Kim Long bị xiềng xích quấn chặt lại vậy.
Mà phía trên Kim Long lại có chín cái ổ khóa, hắn cẩn phải phá chín cái ổ khóa này, mới có thể chân chính phóng thích sự tự do cho Kim Long.
Mà áp súc linh khí chính là chìa khóa.
Linh khí áp súc một cách đầy đủ thì hiển nhiên có thể cắt đứt xiềng xích.
Xương đuôi từ từ, chậm rãi từ màu trắng biến thành màu vàng kim, hệt như được đúc từ hoàng kim.
Nhiếp Trường Khanh cảm giác lực lượng tự thân hầu như đang xảy ra chất biến!
“Đây là… Khí huyết?”
Nhiếp Trường Khanh thấy có chút khó tin.
Thứ mà Tông Sư võ nhân tu chính là khí huyết, thế nhưng, khi bước vào Thiên Tỏa cảnh, tựa hồ cũng quay lại tu luyện khí huyết, khác biệt chính là, hai loại khí huyết này hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Nếu như nói, cái trước là khí huyết của phàm nhân, vậy thì cái sau chính là khí huyết của tu hành giả.
Linh khí cùng huyết dịch dung hợp lại với nhau, xưng khí huyết.
Dường như có quyền năng dời non lắp bể khi điều động nó!
Dưới Thí Luyện tháp.
Nhiếp Trường Khanh ngồi xếp bằng, thân thể của hắn đang run lên bần bật, chấn động làm cho không ít người tỉnh lại.
Nghê Ngọc mở mắt ra, ôm nồi đen, nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh.
Trên thân thể của Nhiếp Trường Khanh, có một cỗ lực lượng để cho tim nàng đập nhanh, trong mơ hồ, tựa hồ có một loại áp bách từ sâu thẳm trong linh hồn.
“Lão Nhiếp… Đây là chuẩn bị khai Thiên Tỏa?”
Nghê Ngọc kinh ngạc tán thán.
Vì bị hù, nên nàng lấy một viên Tụ Khí đan được bọc đường từ bên trong túi vải ra.
Trong lúc nàng còn đang đắc chí vì vào Thể Tàng cảnh, Lão Nhiếp vậy mà đã bắt đầu trùng kích Thiên Tỏa!
Ngưng Chiêu cũng mở mắt.
Động tĩnh của Lão Nhiếp quá lớn, nên khiến cho nàng không có tâm tư tiếp tục tu hành nữa.
Nàng đứng người lên từ phía trên bồ đoàn, nhìn xem thân thể đã thẩm thấu ra máu của Nhiếp Trường Khanh, lông mày cau lại, như có điều suy nghĩ.
Mấy người Nhiếp Song, Cảnh Việt cũng không nán lại được.
Bọn hắn nhìn xem Nhiếp Trường Khanh thuế biến, cảm giác đè nén ở tầng trệt trong Thí Luyện tháp càng lúc càng để cho người ta khó mà thở dốc.
Loại đè nén này hoàn toàn khác biệt so với lúc Khổng Nam Phi đột phá.
Thứ Khổng Nam Phi tu chính là Hạo nhiên chính khí, do đó thân thể cũng không có xảy ra thuế biến quá lớn.
Trên thực tế, có thể nói Khổng Nam Phi là một loại tu hành pháp thuộc về Kim Đan.
Mà Nhiếp Trường Khanh, thì là điển hình rèn luyện xương sống, trùng kích Thiên Tỏa!
Tư Mã Thanh Sam cùng Bá Vương cũng không hẹn mà đồng loạt mở mắt ra.
Hai người thở dài một hơi.
Bá Vương thì có chút không cam tâm.
Vẫn là để cho Nhiếp Trường Khanh nhanh hơn một bước!
Ở khoảnh khắc này, mọi người đều có thể nhìn thấy, phần lưng của Nhiếp Trường Khanh đang phát sáng, tựa như có một con Kim Long đang muốn tránh thoát mà ra vậy.
Thân thể của Nhiếp Trường Khanh chấn động, toàn thân thấm máu.
Mỗi một giọt máu đều ẩn chứa chất bẩn, thuận từ chỗ sâu trong thân thể mà bị tống khứ ra.
Khí tức của Nhiếp Trường Khanh cũng đang liên tục tăng cường.
Mà Nhiếp Trường Khảnh ở khoảnh khắc này.
Ánh mắt trở nên sáng rực lên.
Hắn phát hiện vô số linh khí đang hội tụ lại thành một viên Nguyên Đan màu vàng kim ở bên trong khí đan của hắn.
“Đây chính là Kim Đan!”
Nội tâm Nhiếp Trường Khanh trở nên chấn động.
“Tuy nhiên… Thứ ta muốn tu là Thiên Tỏa, ta không cần Kim Đan!”
Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Trường Khanh xen lẫn theo vẻ kiên định.
Công tử nói, con đường Thiên Tỏa mới chân chính là con đường của cường giả.
Nhiếp trường Khanh hắn muốn trở thành cường giả, không muốn trở thành người bình thường.
Cho nên…
Hắn không muốn Kim Đan!
Oanh!
Nhiếp Trường Khanh cảm giác như tinh thần màu vàng kim hóa thành một thanh đao, đột nhiên chém qua.
Kim Đan bên trong khí đan lập tức hiện lên một vết nứt…
Một phân thành hai, bị trảm thành hai nửa!
Vô số linh khí mãnh liệt tuôn ra, bị Nhiếp trường Khanh dung nạp vào bên trong xuông sống.
Rốt cuộc thì xương đuôi cũng triệt để hóa thành màu vàng kim, ẩn ẩn một góc của xiềng xích quấn quanh Kim Long bị nổ tung.
Cùng lúc đó.
Khí tức của Nhiếp Trường Khanh, dường như đã triệt để sôi trào.
Quần áo hắn bị căng ra, sóng khí không ngừng phun trào…
Càng có linh áp cường hãn, chèn ép để cho mọi người ở bên trong Thí Luyện tháp phải hít một hơi thật sâu.
“Thuế biến…”
“Thiên Tỏa cảnh.”
Người đầu tiên từ Thể Tàng cảnh bước vào Thiên Tỏa, sinh ra.
Lần này, là Nhiếp Trường Khanh.
Ánh mắt của Ngưng Chiêu có hơi ảm đạm, không phải nàng, nàng bị lạc hậu.
Bá Vương cũng siết chặt nắm đấm, có chút không cam tâm, bản thân hắn muốn trở thành người đầu tiên từ Thể Tàng cảnh vào Thiên Tỏa, thế nhưng, lại thất bại.
Người đầu tiên vào Thể Tàng, không phải hắn.
Người đầu tiên từ Thể Tàng bước vào Thiên Tỏa, cũng không phải hắn.
Đã từng là đệ nhất võ nhân, nhưng lại nhiều lần bị lạc hậu, khiến cho người có tâm khí cao ngạo như Bá Vương, có chút ảo não cùng thất lạc.
Tư Mã Thanh Sam cười cười, nhìn xem Nhiếp Trường Khanh ở khoảnh khắc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận