Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 219: Phu tử thủ biên giới. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lời nói của Lưu Thao vừa ra.
Sắc mặt của hắn bỗng nhiên đại biến, bởi vì có một cỗ vô thượng uy áp đáng sợ đến cực điểm đột nhiên giáng lâm, để cho linh khí đang lưu chuyển ở cơ thể của hắn bị đình trệ trong nháy mắt, ngay cả điều động cũng không thể.
“Tên của cha ta, một tên a miêu a cẩu như ngươi cũng có thể tùy tiện gọi?”
Âm thanh nhàn nhạt vang vọng.
Quanh quẩn ở giữa tường thành.
Áp lực kinh khủng, phảng phất như đột nhiên có một ngọn đại sơn nguy nga ép xuống.
Khiến cho tròng mắt của Lưu Thao dường như muốn rớt ra khỏi hốc mắt vậy.
Hắn hoảng sợ, hắn tuyệt vọng.
Cỗ áp lực này… Đáng sợ hơn rất nhiều so với đối mặt với Hắc Long của bệ hạ.
Sau đó…
Một đạo ngân mang tựa như sao băng xẹt qua đường chân trời.
Trong nháy mặt chợt xuất hiện, lượn một vòng ở cổng thành, ở thời điểm mọi người còn chưa kịp hoảng hốt, thì biến mất không thấy nữa.
Tựa như… mọi thứ, đều chỉ là một cơn ảo giác vậy.
Mà…
Lưu Thao ngồi ngay ngắn ở phía trên lưng ngựa, trên cổ chợt phun trào máu tươi.
Nét mặt của hắn vẫn còn đọng lại vẻ kinh ngạc cùng hoảng hốt.
Cái đầu của hắn, đợi sau khi ngân mang biến mất, chưa kịp phản ứng thì đã bị bắn bay lên.
Thi thể mặc giáp nhẹ, rơi xuống từ trên lưng ngựa.
Động tác rút đao của La Nhạc không khỏi ngưng lại.
Lục Trường Không cũng nhìn lấy thi thể của Lưu Thao, thoáng ngạc nhiên.
Vừa rồi là… âm thanh của Lục Phiên?
“Ha ha ha… Cho ngươi dám không để Bắc Lạc thành chủ vào mắt.”
“Cái tính bao che khuyết điểm của công tử nhà ta, giết ngươi cũng sẽ không nhắc nhở!”
La Nhạc lập tức cười phá lên.
Lục Trường Không cũng đồng thời cười khẽ, quay đầu nhìn về hướng Bắc Lạc Hồ Tâm đảo, nhi tử của chính mình quả nhiên vẫn là che chở người cha này.
“Những người còn lại, áp giải địa lao.”
“Truyền lệnh cho bệ hạ, nói Hắc Long thân vệ Lưu Thao, phạm thượng, đã bị chém giết, còn về những tên Hắc Long vệ khác, sau khi thịnh hội giảng đạo tu hành kết thúc, tự khắc sẽ cho quay trở lại Đế Kinh.”
Lục Trường Không chắp tay, nói với một vị thị vệ ở bên người.
Con mắt của thị vệ chuyển động một cái, lĩnh mệnh mà đi.
La Nhạc vung tay lên, mệnh lệnh Long Huyết quân ở phía sau ra tay, chỉ chỉ về phía Hắc Long vệ, cười lạnh nói: “Toàn bộ đều trói lại cho ta!”
Huyên náo trước cổng bỗng nhiên im bật.
Vốn cho rằng đây là một trận xung đột cùng sóng gió rất lớn.
Nhưng không thể nghĩ rằng… nhanh thế mà đã kết thúc.
Cái tên Lưu Thao kia, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn rất mạnh, dù sao cũng là thân vệ của hoàng đế…
Nhưng mà, chưa tới ba giây đã lạnh.
Chỉ có thể hình dung bằng chữ thảm.
Nghe nói đây là Lục thiếu chủ ra tay, quả nhiên…
Bắc Lạc Lục thiếu chủ, tính xấu này so với truyền thuyết… Giống như đúc.
Trong lúc nhất thời, những tu hành giả đến từ khắp mọi nơi càng lúc càng không dám làm càn.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Bạch Ngọc Kinh lầu các tầng hai.
Lục Phiên dựa vào lan can, nhìn tuyết bay đầy trời, cảnh đẹp ý vui.
Ngưng Chiêu thì đang nấu rượu mơ ấm áp trong tuyết, tóc đen rủ xuống, động tác dịu dàng.
Một vệt ngân mang từ đăng xa vụt tới, đến bên người Lục Phiên thì bèn dừng lại, chậm rãi hạ xuống, đâm vào trong tay vịn xe lăn.
Giết chết một tên Lưu Thao, đối với Lục Phiên, cũng không đáng kể chút nào.
Lục Phiên là một người bao che khuyết điểm.
Nhiếp Song bị Tây Nhung Vương tung quyền đả thương, Lục Phiên còn tươi sống chụp chết Tây Nhung Vương, thì đừng nói chi là Lục Trường Không bị Lưu Thao xem thường.
Tuy nhiên, khí tức trên người tên Lưu Thao này, cũng mang đến một chút ngoài ý muốn cho Lục Phiên.
“Khí tức của Hắc Long…”
Lông mi của Lục Phiên nhảy lên, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn.
Đã một quãng thời gian rồi không có chú ý tới Hắc Long, tuy nhiên, từ khí tức của Lưu Thao, xem ra, con đường của vật nhỏ này… Tựa hồ như càng chạy càng hẹp.
Hắn không tiếp tục để ý tới chuyện này nữa.
Ba ngày đã đến, chuyện giải thích chút ít về thiên địa dị tưởng đã đáp ứng với mọi người cũng nên nói đôi câu.
Thuận tiện, cũng nên dẫn dắt thoáng một chút phương thức phát triển của giang hồ.
Tranh thủ trước khi thế giới trở thành trung võ, thực hiện việc tu hành giả trăm nhà đua tiếng.
. . .
Đông Dương quận.
Thủ thành ở trên cổng thành.
Thái Thú Dương Mộc mặc lấy áo giáp tàn tạ, toàn thân nhuốm máu, hắn bò lên trên tường thành, bắt đầu chỉ huy tác chiến.
Cuộc chiến thủ thành, hết sức gian nan.
Chủ yếu là bởi vì đám người ở bên trong Đông Di tương đối quỷ dị, không sợ chết.
Bọn hắn dùng tay không để leo lên tường thành, dù cho bị đao kiếm chém trúng, bị cự thách nghiền ép, thậm chí cái đầu bị vặn lệch, cũng không lùi bước, một mực trèo lên cao, loại tồn tại không sợ chết này, đã tăng độ khó việc thủ thành lên to lớn hơn.
“Quốc sư, ngài trước tiên lui vào bên trong thành đi.”
“Nơi này quá nguy hiểm.”
Thái Thú Đông Dương quận Dương Mộc nói với Khổng Tu.
Sau khi vẻ mặt của Mạc Thiên Ngữ đã trải qua trắng bệch, thì cũng biến thành huyết tính có đôi phần dữ tợn cũng đỏ rực.
Hành vi không sợ chết của những binh sĩ thủ thành này, đã triệt để khơi dậy huyết tính ở tận đáy lòng của hắn.
Hắn thậm chí còn muốn rút trường kiếm ra, xông vào bên trong trận địa ở giết địch.
Tuy nhiên, nghĩ đến phu tử vẫn còn ở đây, nên Mạc Thiên Ngữ vẫn nhịn được tâm tình trong lòng, nói với quốc sư: “Phu tử, chúng ta rời đi nơi này trước, nội thành an toàn hơn.”
Nhưng mà, quốc sư Khổng Tu lại khoát tay áo.
Quốc sư vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh khôi ngô cùng ưu nhã đang đứng lặng ở trên thuyền nhỏ.
Phu tử cự tuyệt kiến nghị của Thái Thú Đông Dương quận Dương Mộc cùng với Mạc Thiên Ngũ, việc này để cho sắc mặt cả hai trở nên đại biến.
Dương Mộc nhíu mày: “Quốc sư… Thỉnh ngài rời khỏi tường thành, ta không thể để ngài xảy ra bất cứ chuyện gì được.”
Quốc sư chính là đại nho một đời, nếu như xảy ra chuyện gì đó ở Đông Dương quận, hắn Dương Mộc khó chối tội.
Tâm của Mạc Thiên Ngữ, đã sớm loạn.
Hắn nghĩ tới quẻ tượng ở trước kia, quẻ mà hắn tính toán cho phu tử cùng thư các, là đại cát…
Đại cát… Cái quái gì!
Trên trán của Mạc Thiên Ngữ rất nhanh thì chảy xuống từng dòng mồ hôi lạnh.
“Vì sao phải lui?”
“Chẳng lẽ mệnh của những binh sĩ đang bảo vệ quốc gia không trân quý sao?”
Quốc sư Khổng Tu còng lưng xuống, chậm rãi lên tiếng.
“Có lẽ bọn hắn còn có cha mẹ đang dựa cửa ngóng trông bọn hắn bình an trở về, cũng có thê tử hiền lành mong chờ bọn hắn, cũng hoặc là những đứa con nhỏ chờ đợi bọn hắn trở về làm bạn trưởng thành… Bọn hắn là hi vọng của rất nhiều người, mạng của bọn hắn… Chẳng lẽ không trân quý bằng lão phu?”
“Lão phu có tư cách gì để mà lui?”
Phu tử bình tĩnh nói.
Lời nói bình tĩnh, nhưng âm vang lại hùng hồn.
Thần tâm của Dương Mộc chấn động, tay đều run lên.
Mà sắc mặt Mạc Thiên Ngữ lại trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Trong mắt hắn, phu tử vốn dĩ già nua còng lưng, nhưng tại khoảnh khắc này, sống lưng lại thẳng lên, tử khí cùng với dáng vẻ già nua đã tan biến sạch sẽ, khôi phục lại tuổi trẻ đã từng, tuyệt thế phong hoa, một người thăm hỏi Bách gia.
Ầm ầm!
Chẳng biết từ khi nào, trên bầu trời thủ thành, có khí vô hình chợt hội tụ lại, loáng thoáng thấy được, dường như tạo thành hình một tầng mây dân.
Phu tử cười một tiếng.
Cả người sáng lạn mà chói mắt.
“Mấy tên lão già Lữ Động Huyền kia, bọn hắn tự cho mình là phong hoa cuối cùng ở thời đại Bách Gia, nhưng lại quên khi còn trẻ, bị lão phu dùng một cây búa đập chật vật.”
“Lão phu lúc trẻ đã có thể che đậy bọn hắn, hiện tại… phong hoa cuối cùng ở thời đại Bách Gia, há có thể thiếu đi lão phu!”
Phu tử chắp tay, nho sam trên người ngay ở thời khắc này, bay pháp phới.
Âm thanh cười to của phu tử vang vọng trên cổng thành.
Cất một bước ra.
Trên thân thể đơn bạc, dường như bạo phát ra khí thể bàng bạc.
Phu tử mở to miệng, râu tóc dựng thẳng.
Miệng lưỡi lưu loát, tựa như lưỡi nở hoa sen.
Hạo nhiên khí bàng bạc hội tụ ở trên đỉnh đầu.
Oanh.
Sau tức khắc…
Tất cả mọi người ở trên tường thành Đông Dương quận, đều chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân được đắm chìm ở trong một loại lực lượng ấm áp, trong lòng của bọn hắn có trống trận lôi đình, có kèn lệnh thổi vang.
Phảng phất như có một cỗ lực lượng, chống đỡ cho bọn hắn, trở thành một cây trụ cột ở phía sau lưng bọn hắn.
Cho bọn hắn hi vọng, cho bọn hắn hào khí vạn trượng!
Đùng đùng đùng!
Tất cả mọi người đều sở hữu chiến ý mười phần, khiếp ý khi đối mặt với người Đông Di không chết, sự sợ hãi khi đối mặt với đại quân điên cuồng, đều ở ngay khoảnh khắc này, tan biến không có một mảnh.
Trên cổng thành, có binh sĩ mình trần nổi trống, hắn phát ra tiếng rống lớn, trong khi được tắm gội trong Hạo nhiên khí, hắn chùy mạnh lên trống, chùy hai lần, chùy đến khuôn mặt đỏ tới mang tai, chùy đến tiếng trống tựa sấm rền!
Phảng phất như người nổi trống đang biểu đạt tâm cảnh của mình vậy…
Địch không phá, nhà không còn!
Huyết dịch khắp người Dương Mộc sôi trào lên, hắn nhìn chòng chọc vào quốc sư, thân thể cùng da mặt của hắn đang run rẩy.
Làm Đông Dương quận Thái Thú, hắn sao có thể là tên ngu ngốc được, hắn truyền tin tức vào bên trong Đế Kinh, nhưng khi không có bất kỳ tin tức nào được truyền lại, thì hắn hiểu được ý nghĩ của hoàng đế trong Đế Kinh.
Hắn muốn dùng lực lượng Man Di để suy yếu thực lực các quận.
Ban đầu Dương Mộc có chút vạn niệm thành tro, tuy nhiên, khi phu tử ra kinh, về phía Đông, Dương Mộc vẫn giấu hi vọng ở trong lòng.
Mà hiện tại, hắn tắm gội ở dưới Hạo nhiên khí, nhìn xem phu tử đơn bạc, không lùi nửa bước, trong lòng của hắn làm sao mà mất hết can đảm được?
Nguyện vì kiếm dưới lưng, chỉ vì trảm Đông Di!
Hắn giơ thanh kiếm trong tay lên, hô lên một tiếng gào thét.
“Giết!!!”
Ánh mắt của Mạc Thiên Ngữ trở nên ngơ ngác.
Đồng tiền xem bói được hắn nắm trong tay chợt rơi xuống mặt đất bên dưới tường thành, phát ra âm hưởng thanh thúy.
Trong đôi mắt của hắn, chỉ có Hạo nhiên chính khí ở trên đỉnh đầu phu tử.
Giây phút này…
Phu tử, thủ biên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận