Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 231: Người đời đều cảm thấy trẫm sẽ bại. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Thuận theo thiên địa dị biến được mở màn, Thể Tàng cảnh tựa hồ không có khó khăn như trước kia nữa.
Nhiếp Trường Khanh hắn nếu như không tiếp tục nỗ lực tu hành, có thể là ngay lập tức bị người khác truy đuổi kịp, để lại ở sau lưng.
Nhiếp Trường Khanh thở một cái, sau đó tiếp tục tìm Ngưng Chiêu để hỏi chi tiết về công tử giảng đạo, cùng với cảnh giới phía trên Thể Tàng.
Trên lầu các, Lục Phiên nhìn xem Nhiếp Trường Khanh có chút cảm giác cấp bách kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
Có áp lực là một chuyện tốt.
Áp lực tạo ra động lực, cạnh tranh mới có thể tiến bộ.
Lục Phiên có chút chờ mong, đến cùng là người nào trở thành Thiên Tỏa cảnh đầu tiên, đánh vỡ hàng rào đê võ, khiến cho Ngũ Hoàng đại lục thành tựu trung võ.
Bởi vì, hắn nhìn xem tình huống hiện tại, tựa hồ… Người nào cũng có thể.
Trong tay Lục Phiên nắm lấy phật châu xá lợi.
Nửa tháng này, hắn hiển nhiên là không có lười biếng.
Hắn thôi diễn Phật pháp thông qua [Vạn Pháp Hồng Lô], nên Lục Phiên cũng có được không ít lĩnh ngộ cùng tự mình tìm hiểu.
Ba đạo Tiên, Ma, Phật, Lục Phiên hiện bây giờ, có thể nói là tụ ba đạo này làm một thể.
“Có lẽ bây giờ cũng nên hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm thăng cấp thế giới…”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, hưởng thụ lấy gió hồ ẩn chứa linh khí, hắn suy tư nói.
Mặc dù Lưu lạc giả đã sớm bị Lục Phiên trấn áp cùng giải quyết, nhưng mà, linh hồn của tên nam tử tóc vàng cùng với linh hồn Tây Nhung Vương, Lục Phiên vẫn chưa có xử lý, nên tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn là 3/5.
Bây giờ Phật Đạo đã nghiên cứu xong, Lục Phiên cũng nên cân nhắc vấn đề thăng cấp.
Trung võ… Hắn kỳ thật là có chút chờ mong.
Còn về việc hiện tại Đại Chu triều có chiến tranh bùng nổ, Lục Phiên cũng không có nhúng tay.
Đây là đại tranh chi thế, hắn không có lý do gì để ngăn cản, cũng không cần thiết để ngăn cản.
Một cái vương triều hưng suy, vốn là có định số.
Thậm chí…
Lục Phiên còn loáng thoáng có một cái ý nghĩ không quá chín chắn, đó là cho vương triều thế gian thêm một cái khí số chi đạo.
Vương triều long khí, là nói đến khí vận, có thể khiến cho Hoàng giả đương thời đi lên một con đường thành đạo khác.
Đương nhiên, Lục Phiên cũng chỉ có một cái ý nghĩ như thế thôi, đến lúc đấy, có thể tìm Lữ Động Huyền để an bài chút ít.
Nhiếp Trường Khanh tốn nửa tháng để khu trục Tây Nhung, đồng thời cũng cho Lục Phiên một lời nhắc nhở.
Mặc dù Lục Phiên đã tăng cấp độ Ngũ Hoàng đại lục lên, tuy nhiên, bên ngoài Đại Chu, ngoại trừ Ngũ Hồ ra, phải chăng còn có những quốc gia khác, Lục Phiên thật sự là không có rõ ràng lắm, nhưng mà hắn cũng đã từng đi thăm dò, hắn có thể “nhìn” thấy được sâu bên trong sa mạc mà Nhiếp Trường Khanh nói tới, qua sa mạc, tựa hồ là một mảnh đất đai bát ngát…
Không biết, đám người Nhiếp Trường Khanh khu trục Tây Nhung đến bên trong hoang mạc kia, sẽ có người sống sót đi qua hoang mạc, đến được cái mảnh đất đai bát ngát kia hay không?
Lục Phiên dựa lưng vào xe lăn, nhéo nhéo mi tâm.
Thứ mà hắn cần phải suy nghĩ là rất nhiều, thật khiến cho hắn trở nên gấp rút.
. . .
Đại Chu vô đạo, thiên hạ trừng phạt.
Lời nói này, vang vọng khắp nơi trên đất Đại Chu.
Tây Lương thiết kỵ dưới sự suất lĩnh của Bá Vương, vượt qua Đông Diễn giang, trùng trùng điệp điệp về phía Đế Kinh.
Đạm Đài Huyền lập Đại Huyền quốc, tự xưng Bắc Huyền Vương, cũng tự mình dẫn đại quân, xuống Bắc phạt Chu.
Rất nhiều Thái thú các quận lớn đều đang do dự, cũng có rất nhiều thế gia quân phiệt đang lựa chọn.
Hai đại cự đầu trong khí thế phạt Chu, tựa như liệu nguyên đại hỏa*, khó mà ngăn cản.
(liệu nguyên đại hỏa: lửa cháy cánh đồng, ý chỉ khí thế bừng bừng)
Phu tử vẫn lạc, Giang Li vào ngục, một con nai bệnh như Đại Chu triều thì làm sao có thể chống lại được đợt tấn công từ một con mãnh hổ, cùng với một con hùng sư được?
Cho nên, rất nhiều thế gia cùng các quận lớn đều đang do dự, rốt cuộc là nên duy trì cho bên nào.
Một khi lựa chọn, thì lập tức đại biểu cho bọn hắn mang tất cả tài sản giải vào bên trong trận đại tranh này.
Phương nào chiến bại, chính là thất bại trong gang tắc, thậm chí sẽ chôn vùi cơ nghiệp trăm năm.
Đương nhiên, ngoại trừ hai phe này, người đời còn chú ý tới Nam Quận.
Ban đầu người đời sẽ coi rằng, Nam Quận cũng giống như Đạm Đài Huyền cùng Bá Vương, tách khỏi Đại Chu, tự lập quốc.
Dù sao, mặc dù Nam Quận bắc phạt thất bại, bị đả kích trầm trọng, thế nhưng, Giang Nam từ xưa đã màu mỡ, trình độ màu mỡ của Nam Quận, chưa hẳn không thể chiến.
Cho nên, rất nhiều người đều đang đợi Nam Quận phản ứng.
Nhưng mà…
Nam Quận lại không hề có phản ứng gì.
Đường Hiển Sinh không có một chút phản ứng, Đường Nhất Mặc cũng không có.
Chuyện này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của người đời.
. . .
Đế Kinh.
Tử Kim cung, tảo triều.
Vũ Văn Tú ngồi cao ở trên long ỷ, hắn vận một bộ long bào, không nhuốm bụi trần.
Bách quan ở bên dưới, câm như hền.
Người người đều cảm thấy bất an, trên khuôn mặt mang theo vẻ hoảng sợ, một ít đại thần đã nghĩ kỹ, sau lần tảo triều này, lập tức đóng gói gia sản rồi lén lút rời khỏi Đế Kinh.
Đại Chu một khi bị phá, bọn hắn sợ Vũ Văn Tú sẽ điên cuồng kéo bọn hắn để làm đệm lưng.
Lão thái giám cung kính đứng ở bên cạnh Vũ Văn Tú, không nói một câu.
Vũ Văn Tú cảm thụ được bầu không khí ở trong triều, thật là quen thuộc làm sao.
Lúc trước, đại quân Bắc Quận cùng Nam Quận, binh lâm thiên hạ, Đại Chu triều ở khi đó cũng giống như lúc này, thấp thởm lo ấu…
Tuy nhiên…
Vũ Văn Tú ở thời điểm đó, mặc dù nói là hoàng đế, thế nhưng tất cả đều không nằm trong sự khống chế của hắn, hắn chỉ là một con rối, ngay cả nói chuyện cũng phải nhìn ánh mắt từ đám đại thần.
Còn bây giờ, hết thảy nội đường Đại Chu triều, đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn rất hài lòng loại cảm giác này.
“Đối với phản quân đột kích, các khanh có gì muốn nói?”
Vũ Văn Tú thản nhiên nói.
Triều đình ở bên dưới, không ai dám hó hé.
Ngón tay của Vũ Văn Tú gõ nhẹ lên trên tay vịn long ỷ, “Không có gì để nói, vậy thì tan triều đi.”
Lời vừa nói xong, Vũ Văn Tú đứng thẳng dậy, trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn thật sâu vào đám đại thần, bọn gia hỏa này thầm nghĩ cái gì, Vũ Văn Tú nào đâu không rõ.
Những tên này có thể là muốn vội vã trở vể để cuốn gói chạy trốn.
Nhưng mà, bọn hắn nếu có thể đi ra khỏi Đế Kinh một bước, vậy Vũ Văn Tú hắn không phải là Vũ Văn Tú.
“Người đời đều cảm thấy trẫm sẽ bại, thế nhưng… Thật sự cho rằng trẫm không có Khổng Tu, không có Giang Li… thì sẽ trở thành con cừu non mặc người chém giết?”
Nắm đấm dưới long bào đột nhiên siết chặt lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía lão thái giám: “Ngươi sai người đưa Giang Li đến Ngự Hoa viên, trẫm muốn đích thân gặp hắn một chút.”
Vũ Văn Tú nói.
Ánh mắt của lão thái giám lập tức co rút lại.
Tuy nhiên, thân thể của hắn vẫn hơi còng xuống: “Vâng”
Vũ Văn Tú phất tay áo rời đi, thẳng hướng Ngự Hoa viên.
Trong ánh mắt lão thái giám lập lòe ra một vầng sáng không thể phỏng đoán.
Hắn thở dài một hơi.
Lưng còng xuống, đi về phía địa lao Hoàng thành.
Trong Ngự Hoa viên.
Vũ Văn Tú đứng chắp tay, long bào trên thân thẳng thắp.
Hắn nhìn về phía hồ nước xanh biếc, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Long Môn, mắt sáng như đuốc.
Mặc dù quốc sư chết trận ở Đông Dương quận, Giang Li bị tống giam.
Thế nhưng…
Vũ Văn Tú hắn sẽ lập tức không có trợ thủ?
Không…
Vũ Văn Tú hắn còn có trợ thủ lớn nhất, đó chính là Hắc Long!
Trợ thủ vượt xa Khổng Tu cùng Giang Li!
Trong Ngự Hoa viên, rất yên tĩnh.
Có hai vị trong Hắc Long Thập Tam Giáp mặc lấy giáp nhẹ, mang theo mặt nạ Hắc Long, đứng im lặng hồi lâu ở một bên, bảo hộ an toàn cho Vũ Văn Tú.
Oanh!
Nước hồ nổ tung.
Hắc Long vọt lên từ bên trong đầm nước, mùi tanh cuồng bạo tràn ngập khắp nơi.
Vũ Văn Tú cất một bước ra, giơ tay, phủ ở trên đầu Hắc Long, có từng sợi khói đen thuận theo thân thể Hắc Long mà quanh quẩn ra, quấn quanh ở cơ thể hắn.
Hắc Long đã thuế biến rất nhiều.
Hắc lân càng có thêm vầng sáng chói lòa, trong mơ hồ, bên trong màu đen còn mang theo một ít màu máu.
Phần bụng của Hắc Long có bốn cái mụt nổi lên, cùng với hai cái móng vuốt sắc bén, đặt ở rìa đầm nước, khiến cho rìa đầm nước bị vỡ vụn.
Mà hai cái mụt nổi ở trên đỉnh đầu Hắc Long, cũng hơi có dấu hiệu bị phá vỡ.
Sau lưng.
Lão thái giám đi trước, nói: “Bệ hạ, đã đưa Giang Li đến.”
Sau đó, chính là tiếng áo giáp của Hắc Long vệ va chạm với xiềng xích.
Tay chân của giang Li đều bị còng bởi xích sắt, bị bắt giữ trước Ngự Hoa viên.
Tuyết tung bay đầy trời, tóc của Giang Li có đôi chút ngổn ngang, chỉ là, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Tú, cùng với con Hắc Long toát ra từ bên trong đầm nước.
Sát khí đáng sợ thuận theo phía trên Hắc Lnog mà tràn ngập ra, dường như khiến có tuyết trên trời, đều bị tan rã.
Vũ Văn Tú quay người.
Con mắt của Hắc Long cũng chuyển động.
Con ngươi Giang Li lập tức co rút lại.
Hắn chỉ cảm thấy ở ngay khoảnh khắc này, ánh mắt của Hắc Long cùng với Vũ Văn Tú, hầu như là chồng lên nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận