Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 234: Cửu Hoàng… Đệ nhị biến! (1)

Dịch: Tiểu Du
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Xung quanh đảo là sương mù mờ mịt.
Mọi người trên đảo đều đang khổ tu. Ngoại trừ Nghê Ngọc đang luyện đan với nồi đen.
Khổ tu đối với tu hành giả mà nói, là một chuyện hết sức bình thường.
Từ Khí Đan bước vào Thể Tàng cần ngưng tụ vòng xoay linh khí, mà sau khi ngưng tụ vòng xoáy linh khí mới bắt đầu thối luyện ngũ tạng, quá trình thối luyện này rườm rà mà khô khan.
Thế nên, tu hành giả chân chính đều là người có thể chịu đựng được sự buồn chán.
Cảnh Việt thì đang luyện kiếm.
Luyện kiếm cũng là một việc rất buồn chán, ở trong hồ, đâm một kiếm, bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý nên kiếm khí của hắn rất cường đại, một kiếm của hắn có thể xuyên xuống năm trăm thước.
Phải biết rằng đây là kết quả sau khi đã qua lực cản từ nước, nếu không có lực cản của nước, uy lực này đủ để xuyên qua tường thành.
Nhiếp Trường Khanh với Ngưng Chiêu thì tu luyện khác với mọi người, họn hắn tu luyện chỉ cần lĩnh hội, diễn hóa thuộc tính linh khí.
Bởi vì đây là con đường không rõ đầu đuôi, thế nên quá trình tất nhiên mờ mịt buồn tẻ.
Phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên cầm chén rượu thanh đồng, rượu mơ nồng ấm đang dập dờn bên trong chén.
Tuyết lớn rơi xuống trắng xóa cả bầu trời, thế nhưng sau khi tới gần thân thể Lục Phiên thì tự nhiên nhộn nhạo lên.
Linh Áp Kỳ Bàn nổi lơ lửng trước mặt Lục Phiên, còn có quang hoa hóa thành từng quân cờ, đánh cùng với hắn.
Từng quân cờ được đặt xuống, dường như có từng hình ảnh lóe lên trước mắt hắn, trong đó đều là hình ảnh mỗi người khi còn sống.
Sau khi đặt xong quân cờ cuối cùng, ván cờ liền kết thúc, hắn thở ra một hơi.
Trước mắt hắn bỗng hiện ra bảng hệ thống.
Cấp độ luyện khí: 3(tiến độ tầng 4: 5012/ 10000 sợi)
Cường độ linh hồn: 108(có thể trao đổi: 21)
Cường độ thân thể: 10(có thể trao đổi: 10)
Điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng: 1083 điểm
Sau khi quan sát bảng hệ thống, khóe miệng Lục Phiên khẽ nhếch lên.
Nửa tháng, bởi vì ngưng tụ thiên địa bản nguyên, phát sinh thuế biến, bây giờ tu hành giả trong Đại Chu triều đã có ít nhất ba ngàn rồi, lại thêm thu được tăng phúc rút phần trăm nữa, số lượng linh khí dự trữ bây giờ của Lục Phiên cũng đột phá được cửa ải năm ngàn.
Khoảng cách với tầng thứ tư cũng chỉ còn năm ngàn.
Vả lại, từ nửa tháng trước đến nay, Lục Phiên nghiên cứu Phật Đạo, nâng cao độ thành thục khi bày Phong Vũ cục, cường độ linh hồn của hắn bây giờ cũng tăng lên không ít.
Tây Nhung Vương cùng với linh hồn nam tử tóc vàng, Lục Phiên cũng đã xử lý xong toàn bộ, hắn cũng coi như trải nghiệm nhân sinh của bọn hắn một chút.
Không thể không nói, nam tử tóc vàng cùng với Tây Nhung Vương mỗi người đều có mỗi câu chuyện của mình.
Thế nhưng, dù trên đời này có nhiều đi nữa.
Lục Phiên cũng không thèm để ý lắm, hắn chưa tới mức chìm đắm không thể thoát ra khỏi đó được.
Sau khi linh hồn phai mờ đi.
Nhiệm vụ của Lục Phiên xem như hoàn tất.
Thông báo hệ thống bỗng hiện ra.
“Nhiệm vụ sát hạch: Chống cự bốn Lưu lạc giả đến từ thiên ngoại, với một phân thân linh thức của bá chủ vị diện thế giới trung võ (tiến độ đã hoàn thành: 5/5) “
“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ sát hạch, thu được phần thưởng ‘Thí Luyện tháp’.”
Thời điểm thông báo hệ thống hiện ra, Lục Phiên ngây người, hắn vốn nghĩ rằng phần thưởng lần này sẽ rất phong phú, nhưng không ngờ được, ban thưởng lần này… Chỉ đơn giản như vậy, thậm chí còn không có điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng nữa!
“Thí Luyện tháp… Nhiệm vụ sát hạch lần này, độ khó đã được nâng lên, phần thưởng tất nhiên cũng giá trị hơn…” Trong lòng Lục Phiên nghĩ thầm. Nghĩ đến đây, hắn bèn cảm thấy tòa tháp này không đơn giản.
Tâm thần khẽ động.
Lục Phiên mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn có một tòa tiểu tháp trôi nổi lơ lửng tản ra ánh sáng bạch ngọc.
Tòa tháp này rất kỳ dị, toàn thân dường như được chế tạo từ bạch ngọc, sáng bóng trong suốt.
Chỉ cần tâm thần Lục Phiên khẽ động là có thể đem tòa tháp này hiện ra thành thực chất, bày ra trên đất.
Cả tòa tiểu tháp khiến cho Lục Phiên cảm thấy kỳ dị, tựa như tòa tiểu tháp này đang gánh chịu một tòa núi rất lớn, nặng nề đến nỗi có thể đè bẹp tất cả.
Sau đó Lục Phiên liền nhìn giới thiệu của nó trong bảng hệ thống.
“Thí Luyện tháp: Địa giai hạ phẩm linh cụ, tổng cộng chia thành 100 tầng, chế tạo bằng cách sử dụng linh thạch từ thiên ngoại để dung hợp với bản nguyên thế giới của một thế giới trung võ, chuyên dùng để bồi dưỡng nhân tài.”
Hệ thống nói rất đơn giản.
Nhưng sau khi Lục Phiên xem thì lại nhíu mày.
Tác dụng của tòa tiểu tháp này không giống như trong suy đoán của hắn, không phải dùng để công kích hay phòng thủ gì cả, ngược lại là một bảo vật dùng để bồi dưỡng nhân tài.
Cái này… Có chút thú vị.
Bảo vật bồi dưỡng nhân tài, nói cách khác, có được sự hỗ trợ của Thí Luyện tháp, việc tạo ra Kim Đan cảnh hay Thiên Tỏa cảnh cũng dễ hơn nhiều.
Đôi mắt hắn không khỏi sáng lên.
Dễ dàng tạo ra cường giả, đối với Lục Phiên thì quá trình chế tạo thế giới sẽ được đẩy nhanh.
Điều này làm Lục Phiên hơi chờ mong.
Hắn ngẩn đầu nhìn bốn phía.
Đặt tiểu tháp này ở đâu đây?
Lục Phiên suy nghĩ nửa ngày, hắn đã từng nghĩ sẽ đặt tháp ở ngoài Bắc Lạc thành, thậm chí còn để hiện ra với hình thức “tàn tích của tiên nhân”, tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút, thì nghĩ không cần phải như vậy, vả lại, tòa Thí Luyện tháp này cũng cần nằm dưới sự khống chế của Bạch Ngọc Kinh, thế nên hắn quyết định đặt tòa tháp này bên trong Bắc Lạc thành.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, dưới sự chuyển động của Thiên Nhận Y, đi xuống lầu các.
“Lão Lữ.”
Lục Phiên mở miệng.
Lữ Động Huyền đang ngồi híp mắt khoan thai pha trà ở phía xa vội mở choàng mắt.
Hình như hắn nghe tiếng công tử gọi hắn?
Giũ tuyết trên người xuống, hắn liền thấy Lục Phiên ra khỏi lầu các Bạch Ngọc Kinh, vội tiến tới.
“Công tử sao lại xuống lầu?”
Lữ Động Huyền cười nói, nếp nhăn trên mặt khẽ run lên, dây chuyền vàng lớn trên cổ cũng lắc lư, nhìn rất thành thực.
Lục Phiên liếc mắt nhìn Lữ Động Huyền, cười cười.
Nụ cười này khiến lão Lữ không khỏi xao động.
“Ngươi theo công tử ta đi Bắc Lạc thành.”
Lục Phiên nói.
Lữ Động Huyền ngẩn người, dường như chưa kịp tiêu hóa câu nói của Lục Phiên.
Đi Bắc Lạc thành?
Đây là đi… Dạo phố?
Công tử còn có nhã trí bực này?
Thế nhưng Lữ Động Huyền cũng không cự tuyệt, dĩ nhiên… Là hắn chẳng có dũng khí cự tuyệt.
Lên thuyền gỗ, chậm rãi ra khỏi Hồ Tâm đảo.
Lữ Động Huyền đã từng là Thiên Cơ gia, nên rất biết cách kéo dài cuộc trò chuyện, trên đường đi hắn nói rất nhiều với Lục Phiên, thế nhưng tất cả đều là hắn nói, Lục Phiên chỉ gật đầu.
Lục Phiên thưởng thức phong cảnh Hồ Tâm đảo, tâm trí tĩnh lặng.
Ven hồ Bắc Lạc có rất nhiều tu hành giả.
Đây đều là những tu hành giả tới dự thính Lục Phiên giảng đạo lần trước, những người này cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Vả lại, linh khí trên Bắc Lạc hồ dư dả, những người này chưa chắc không thể tu hành ở chỗ này.
Lục Phiên nhìn lướt qua, những tu hành giả này đúng thật là không khách khí gì, có người còn trực tiếp trải chiếu ở ven hồ, thậm chí dụng cụ sinh hoạt cũng đã chuẩn bị xong, dường như muốn định cư lâu dài ở đây vậy.
Lục Phiên cùng với Lữ Động Huyền ra khỏi thuyền.
Không ít người nhìn tới, bọn hắn thấy Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, lập tức liên tưởng tới Bắc Lạc Lục thiếu chủ.
Theo như lời đồn, chỉ có Lục thiếu chủ mới ngồi xe lăn thôi.
Nhất thời, không ít tu hành giả đứng dậy, hướng Lục Phiên hành lễ.
“Lục thiếu chủ.”
“Thiếu chủ khỏe.”
“Có thể thấy được thiếu chủ ra ngoài, đúng là phúc ba đời.”
. . .
Những tu hành giả này hành lễ, đủ loại âm thanh vang vọng không dứt, khiến Lục Phiên không quen.
Thế nhưng Lục Phiên vẫn gật đầu.
Cùng với Lữ Động Huyền rời khỏi bờ hồ.
Đến bên trong Bắc Lạc thành liền yên tĩnh trở lại, Thiên Nhận Y không có ai điều khiển, nhưng tùy theo ý nghĩ của Lục Phiên mà chuyển hướng, chuyển động như trên đất bằng, không rung chút nào cả.
Nhìn qua thì cực kỳ thoải mái.
Lữ Động Huyền hâm mộ nhìn, loại cảm giác ưu nhã khi ngồi xe lăn này, khắp thiên hạ cũng chỉ có công tử mới có.
“Công tử, chúng ta đi Bắc Lạc thành làm gì?”
Lữ Động Huyền khó hiều hỏi Lục Phiên.
Hắn không tin Lục Phiên chỉ tới đây vui chơi.
Đi dạo phố cũng không nên tìm lão già này a…
Tìm mỹ nhân như Ngưng Chiêu, Y Nguyệt hay Mính Nguyệt còn tốt hơn, cho dù là… Nha đầu Nghê Ngọc kia cũng có thể.
Tìm lão già này đi dạo phố… Không chút thú vị nào a.
“Không phải ngươi biết thôi diễn sao? Ngươi tự tính đi”
Lục Phiên cười mà không cười nhìn hắn.
Lữ Động Huyền vội khoát tay: “Thôi được rồi, tính cho người khác thì được, tính công tử… Lão già ta vẫn còn yêu đời lắm, còn muốn sống thêm trăm năm nữa, muốn thấy nhà nhà đều tu hành a.”
Lục Phiên dựa trên xe lăn, cũng không nói gì thêm, xe lăn chuyển động trong Bắc Lạc thành.
La Nhạc mang theo Long Huyết quân bảo vệ cũng bị Lục Phiên khoát tay cho lui.
Cuối cùng, Lục Phiên cùng với Lữ Động Huyền càng đi càng lệch.
Đi tới bên trên Tây Sơn Bắc Lạc thành.
Tây Sơn là một khu vực tương đối hoang vu, bởi vì trời đông giá rét, tuyết trắng bao phủ mặt đất, đợi cho mùa xuân tới, sau khi tuyết tan đi sẽ lộ ra đất đai trần trụi cứng rắn.
Tây Sơn rất cằn cỗi, chỗ này càng không có dấu chân người.
Lữ Động Huyền bồi tiếp Lục Phiên đi dạo, hắn vẫn đang chú ý sắc mặt của Lục Phiên, lại phát hiện khuôn mặt Lục Phiên đều là không chút biểu tình.
Khuôn mặt không biểu tình, chính là biểu hiện của sự không hài lòng.
Mà giờ leo lên Tây Sơn, trên mặt Lục Phiên cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười.
Lữ Động Huyền thở dài một hơi, xem ra, Lục Phiên rất hài lòng Tây Sơn này.
Thế nhưng Lữ Động Huyền lại thắc mắc, Tây Sơn cằn cỗi này… Có gì tốt?
Có thể khiến công tử hứng thú?
“Lão Lữ, người xem nơi này có cái gì?”
Lục Phiên cười nói.
Lữ Động Huyền nhìn lướt qua xung quanh, bấm ngón tay tính toán, mí mắt lập tức nhảy lên.
Bởi vì hắn cảm giác được, đất này dường được một cái gì đó bao phủ, khiến cho gắn không thể thôi diễn được.
Lục Phiên lại không nói lời nào.
Giờ tay lên, đôi mắt Lữ Động Huyền bỗng co lại.
Bởi vì trong lòng bàn tay của Lục Phiên, không biết từ khi nào đã nổi lên một tòa tiểu tháp lung linh mờ ảo
Tiểu tháp trôi nổi trong lòng bàn tay của Lục Phiên, tản ra ánh sáng trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận