Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 405: Thiên hạ đệ nhất thương không tự tin (1)

Dịch: ming ming
Tổng cộng chín giọt “Đạo Lệ”, mà trong đó bốn vị Anh Biến cảnh cùng Đỗ Long Dương đã chiếm cứ bốn giọt.
Nam Quận Đường Hiển Sinh giàu đổ nứt vách chiếm cứ hai giọt.
Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền mỗi người chiếm lấy một giọt.
Còn lại một giọt, bị một đại thế gia Nam Quận chọp đi.
Thế gia này rất khiêm tốn.
Đạo lý tài không lộ ngoài, bọn hắn đương nhiên hiểu rõ.
So với Tây Lương vương cùng Bắc Huyền vương những nhân vật không dễ chọc này, trong những người đấu giá Đạo Lệ, thế gia này chính là nhà yếu nhất.
Bởi vì yếu, nên rất dễ bị người khác để mắt tới.
Thế gia này cũng hiểu rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, nên đã sớm chuẩn bị xe kéo, đi ngược hướng với những thế gia khác, lặng lẽ rời khỏi Bắc Lạc thành.
Giọt Đạo Lệ mà hắn đấu giá có được, rất có thể sẽ bị những thế lực không giành được mà cướp đi.
Khả năng này không phải là không thể.
Tuy rằng, hắn cũng là một thế gia có thế lực, có quyền có thế, nhưng, trước một cái lợi lớn như thế, hắn không thể dám khẳng định được những kẻ có danh quý quyền thế kia, có lựa chọn đi bước hiểm hay không.
Quả nhiên.
Lúc thế gia này đang ngồi trên xe kéo, gấp gáp đi về hướng phía Nam Quận, thì tình huống xấu nhất mà gia chủ lo lắng cũng đã xảy đến.
Hắn vốn tưởng một nhóm người của mình rời khỏi Bắc Lạc thành, không đi về phía dãy Ngọa Long, có lẽ sẽ không gây chú ý.
Nhưng mà…
Vẫn là bị theo đuôi.
Với lại, bám đuôi hắn lúc này, mục đích của đối phương đương nhiên là “Đạo Lệ” trong tay hắn.
Tiếng vó ngựa nổ vang, làm cho bụi đất bay tứ tung.
Những bóng người màu đen từ nơi xa quan đạo kia phóng nhanh tới.
Gia chủ thế gia kéo rèm xe ngựa lên, thần sắc trên mặt bắt đầu biến đổi.
Thế gia này không phải loại thế gia yếu ớt, ở Nam Quận, có rất nhiều thế gia lớn mạnh, tuy rằng không bằng Đường Hiển Sinh, phú khả địch quốc.
Nhưng mà, tài nguyên lại không hề ít.
Thế gia này cũng đã bồi dưỡng không ít tu hành giả, thậm chí còn rất nhiều võ lâm cao thủ trong giang hồ trước kia.
“Bảo vệ gia chủ!”
Thống lĩnh hộ vệ hét lớn lên.
Thực lực của vị thống lĩnh hộ vệ này không hề yếu, là một tên cửu đoạn khí đan, đồng thời là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong thế gia này.
Nhưng, vào thời khắc này, sắc mặt của thống lĩnh cực kỳ nghiêm trọng.
Bởi vì, hắn đã cảm nhận được sự lớn mạnh của đám người trước mặt.
Đội ngũ hắc bào cưỡi ngựa này, không ngừng vây xung quanh đội xe ngựa của thế gia.
Trận chiến lập tức diễn ra.
Đội thủ vệ của thế gia này không hề yếu, với lại số người lại không ít, nên trận chiến của hai bên, ngang tài ngang sức nhau.
Thế gia gia chủ ngồi trong xe kéo thấy vậy, bèn thở phào một hơi.
Xem ra, vẫn còn có hi vọng.
Thế lực tới cướp Đạo Lệ trong tay hắn, có lẽ không phải thế lực lớn mạnh gì.
Hắn vẫn có hy vọng xông ra vòng vây.
Nếu có thể bảo vệ được giọt Đạo Lệ, gia tộc nhất định sẽ có thể dựa vào giọt lệ này, mà bồi dưỡng ra những tu hành giả Thể Tàng cảnh hoặc thậm chí là Thiên Tỏa cảnh.
Nhưng, rất nhanh, hy vọng của gia chủ thế gia này đã bị dập tắt.
Bởi vì, xa xa trên quan đạo.
Có bốn bóng người từ từ đi tới.
Người dẫn đầu, là một vị công tử thanh thoát với một thân cẩm bào đen.
Theo phía sau lưng hắn, là ba người đội mũ rộng vành, nhìn không rõ khuôn mặt.
“Là ngươi!”
Vị gia chủ thế gia này thấy được Lưu Nguyên Hạo, đôi mắt lập tức co rụt lại.
“Ngươi dám cướp giật như vậy, ngươi không sợ Bạch Ngọc Kinh tìm ngươi tính sổ sao!?”
Vị gia chủ thế gia này tức giận hét lên.
“Chậc chậc chậc…”
“Đừng hét, ngươi coi Bạch Ngọc Kinh là hộ vệ của nhà ngươi sao?”
“Có gan đấu giá, phải có bản lĩnh sống mà đem về, ngay lúc ngươi mua vật này, thì cũng nên chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất.”
“Ngươi cho là nhiều thế gia như vậy, tại sao bọn họ lại không giành với ngươi, bọn họ thật sự là giành không lại ngươi sao? Không đâu… bọn họ chỉ là kiêng dè, sợ giành được giọt ‘Đạo Lệ’ này, nhưng lại không thể sống sót trở về thôi.”
Lưu Nguyên Hạo nhẹ nhàng cười nói.
“Xin tự giới thiêu, tại hạ là Hắc Long giáo… Lưu Nguyên Hạo.”
Lưu Nguyên Hạo ôn hòa cười một cái.
Nhưng mà, vị gia chủ thế gia kia sau khi nghe Lưu Nguyên Hạo phân tích xong lại càng cuống cuồng hơn.
“Hắc Long giáo, chỉ là bang phái cấp thấp trong giang hồ mà thôi… Một đám lưu manh đầu đường xó chợ trong Đế Kinh, mà cũng dám tự xưng giáo phái.”
Gia chủ thế gia lạnh lùng lên tiếng.
“Không hổ là một trong tam đại thế gia có thể sánh tên cùng Đường gia Nam Quận…”
“Quả nhiên dũng cảm.”
Lưu Nguyên Hạo bị giễu cợt xong, sắc mặt vẫn như thường, không có biến hoá gì quá lớn.
Nhưng, sâu trong đáy mắt, lại có một tia lạnh lùng đang lưu chuyển.
“Ba vị thúc thúc, động thủ đi…”
“Nhớ kỹ, chớ có giết người, toàn bộ bắt sống.”
“Dù sao, giết người cướp của ngay dưới chân Bạch Ngọc Kinh, vẫn là quá to gan.”
Lời nói vừa buông xuống.
Ba người sau lưng Lưu Nguyên Hạo lập tức nhanh chóng xông lên.
“Gia chủ mau chạy!”
Thống lĩnh thủ vệ của đội ngũ thế gia tức giận hét lớn.
Linh khí toàn thân bạo phát, xông về phía Hắc Long vệ đỡ một kích, xương cốt trên người hắn như muốn nứt toạt ra, ộc máu bay lùi về sau.
Mà vị Hắc Long vệ kia cũng bị sức cản lớn này làm khựng lại, mũ rộng vành trên đầu nổ tung ra.
Lộ ra khối long lân màu đen được khảm trên tâm mi.
“Long lân!? Hắc Long vệ Đại Chu!?”
Gia chủ thế gia trong lòng giật mình.
Uy danh của Hắc Long vệ đã từng vang vọng một thời, rất nhiều cường giả nghe tên Hắc Long vệ, cả người đều run rẩy lên.
Không ngờ rằng, Hắc Long giáo này thế mà lại có Hắc Long vệ ẩn mình trong đó.
Hắc Long vệ vốn là Khí Đan đỉnh phong, lại thêm Hắc Lân của Hắc Long trợ giúp, đám thủ vệ này hoàn toàn không phải đối thủ.
Rất nhanh.
Toàn bộ thủ vệ đều bị trọng thương, bị thủ hạ của Hắc Long giáo bắt sống trói lại.
Gia chủ cũng bị trói chặt lại, hai tay bị trói ra sau.
Lưu Nguyên Hạo cầm lấy “Đạo Lệ” mà Hắc Long vệ lục soát ra, nhìn Đạo Lệ dưới ánh mặt trời, phản chiếu ra màu sắc rực rỡ, khoé miệng Lưu Nguyên Hạo không khỏi nhếch lên.
Giọt Đạo Lệ này… Chính là thời cơ để hắn vùng lên.
...
Động tác cúi rập đầu xuống đất này tuy nhìn cực kỳ chật vật, thế nhưng, ít nhất khẳng định được một việc.
Linh thạch của bọn họ bỏ ra không phải uổng phí.
Đạo bia này, nếu như không có Đạo Lệ, có lẽ bọn hắn hoàn toàn không có cách tới gần.
Thiên Hư công tử bị ép nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt liền thay đổi, hắn có thể cảm nhận được áp lực càng lúc càng mạnh trong không khí, nếu tiếp tục như thế, áp lực này có lẽ sẽ đè nát cả cơ thể hắn ra.
Cho nên, Thiên Hư công tử sợ rồi.
Hắn lấy Đạo Lệ ra, đột nhiên bóp nát.
Xoạt xoạt…
Dường như có tiếng vỡ nát vang vọng giữa trời đất.
Thiên Hư công tử cảm thấy áp lực đè nặng lên người hắn đột nhiên biến mất.
Hắn từ tư thế nằm rạp xuống đất từ từ bò dậy, sau đó thở ra một hơi dài.
Áp lực tan đi, hắn lại khôi phục lại vẻ thanh nhã và ung dung.
Nhìn một mắt về phía Đạo Bia nơi xa kia.
Thiên Hư công tử từ từ đi tới hướng đó, tìm một cái bồ đoàn được bện từ cỏ dại, ngồi xếp bằng lên.
Ngồi trên bồ đoàn, sự nóng nảy trong lòng Thiên Hư công tử dường như đã bình tâm lại.
Ngước đầu lên nhìn Đạo bia, những tấm bia đá tối đen như mực này, không có tạp chất gì, gần như hoàn mỹ tự nhiên.
Nhưng mà, Thiên Hư công tử lại cảm thấy một cỗ cảm giác kỳ lạ.
Hắn ngồi ở đó, ánh mắt bắt đầu buông lỏng, thần trí cả người dường như bị thu hút vào bên trong bia đá.
Nơi xa.
Đám người Đỗ Long Dương cũng hiếm khi thấy được bộ dáng nghiêm chỉnh của Thiên Hư công tử, nhìn nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc cùng nghiêm túc.
Xem ra… Tấm bia này, quả thật có gì đó.
Không hề do dự.
Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cùng Nữ Đế đều lấy Đạo Lệ ra, bóp nát.
Một sức mạnh vô hình dẫn dắt, đưa bọn hắn hướng về phía Đạo bia mà đi.
Trên đường đi, áp lực từ Đạo bia cũng biến mất đi, không để lại dấu vết gì.
Bọn hắn đi thẳng vào, hoàn toàn không có một tí sức ép nào.
Nữ Đế cùng Diệp Thủ Đao, ngồi ở hai bồ đoàn kế bên Thiên Hư công tử.
Đỗ Long Dương thì ngồi ở một trong sáu bồ đoàn phía sau.
Đỗ Long Dương trong lòng mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo hắn không đủ quả quyết giành mua cái “Đạo Lệ” kia đâu chứ?
Lúc này, Đỗ Long Dương thu liễm tâm trí lại.
“Lục công tử nói, then chốt của việc đột phá Anh Biến cảnh là ở chỗ… Lĩnh ngộ danh sách đạo ý.”
“Nắm vững được danh sách đạo ý, mới là mấu chốt quyết định có thể so sánh với sinh linh thế giới cao võ…”
Đỗ Long Dương sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, trong lòng bắt đầu suy ngẫm.
“Vậy… Danh sách đạo ý là cái gì?”
“Ta lại phải làm sao mới lĩnh ngộ được danh sách đạo ý?”
Đỗ Long Dương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào tấm đạo bia phía trên, bỗng nhiên, có luồng sóng kỳ dị từ trong Đạo bia phun trào ra, đem toàn bộ thần trí hắn đều hút vào trong đó.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận