Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 332: Kế vặt của Trúc Lung (2)

Người dịch: Duy Cường
Hắn để đám người Nhiếp Trường Khanh vào cấm vực, chính là vì có thể cảm thụ được áp lực, kết quả… Ngươi muốn hủy bỏ áp lực, vậy còn vào cấm vực làm gì?
“Lục công tử có yêu cầu gì, có thể nói thẳng.”
Viên Thượng đại sư dựng một bàn tay trước người, nói.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên nở một nụ cười.
Khẽ nhấp một ngụm rượu mơ.
Một tay khoác lên trên chỗ gác tay do Phượng Linh kiếm biến thành, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.
“Nên muốn cái gì đây?”
“Đồ tiên… Muốn ít, quả thật không xứng đáng với thể diện của một vị Tiên.”
Lục Phiên sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Thiên Nguyên đại lục là một cái trung võ thế giới hoàn thiện, những gì cần có đều có, linh cụ, đan dược, trận pháp các loại đều rất đầy đủ.
So với Ngũ Hoàng đại lục mới vào trung võ, hoàn thiện hơn rất nhiều, rất nhiều chỗ đáng giá học tập.
Lục Phiên muốn làm, chính là học tập.
Một người muốn nhanh chóng trưởng thành, chính là học tập.
Một cái thế giới, cũng tương tự như thế.
Nhưng mà, Lục Phiên lại có chút do dự, bởi vì hắn đã đem Tàng Kinh các của Võ Đế cho di chuyển sạch sẽ, không còn có chỗ nào đáng giá học tập.
Bên trong Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương nhìn thấy Lục Phiên chập chạp không báo ra yêu cầu, hắn cảm thấy hình như Lục Phiên đang cố tình tạo áp lực đối với bọn hắn.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Lục Phiên, nói: “Nếu các hạ đồng ý ra tay… Thù lao là một thanh nhất phẩm pháp khí. Ý các hạ như thế nào?”
Tiểu Lục Phiên cũng lấy lại tinh thần,“Nhất phẩm pháp khí?”
Đỗ Long Dương chỉ chỉ vào Phượng Linh kiếm, “Giống như thanh kiếm này của các hạ, cũng là đỉnh cấp pháp khí.”
Lục Phiên hơi nhíu mày.
“Lục công tử, nhất phẩm pháp khí khó tìm, trong thiên hạ này, nếu nói đến cái gì quý giá nhất, pháp khí thuộc về thứ nhất, một thanh nhất phẩm pháp khí, đủ để nhấc lên gió tanh mưa máu trong tu hành giới.”
Khổ hạnh tăng Viên Thượng nói.
“Pháp khí ta không cần thiết, giống như chuôi kiếm này, cũng là một cái linh kiện trong vô số vũ khí của ta mà thôi.”
Lục Phiên nói.
Đỗ Long Dương cùng Viên Thượng đại sư:”...”
Lục Phiên suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài một tiếng, hắn nhìn xem Đỗ Long Dương cùng Viên Thượng, nói: “Như vậy đi, ta cũng không làm khó các ngươi, bản công tử một lần ra tay cũng không dễ dàng…”
“Hai kiện nhất phẩm pháp khí, hai phần ngang cấp đan dược… Mặt khác, cho mấy tên tiểu tử này một chút thuận lợi, đừng có vừa thấy mặt đã kêu đánh kêu giết…”
Lục Phiên nói.
Yêu cầu cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có ba cái.
Đỗ Long Dương cùng Viên Thượng liếc mắt nhìn nhau một cái, lại lẫn nhau thấy được vẻ khổ sở trong mắt đối phương.
“Lục công tử… Hai cái yêu cầu sau có thể đáp ứng, thế nhưng… Yêu cầu đầu tiên, quả thật không cách nào làm được.”
“Nhất phẩm pháp khí cực kỳ quý giá, cho dù là chúng ta, cũng không tìm ra kiện thứ hai.”
Đỗ Long Dương nói.
“Thật không tìm ra…”
Viên Thượng đại sư cũng góp lời nói vào.
“Toàn bộ nhất phẩm pháp khí trong thiên hạ, gom lại cũng chỉ đạt đến số lượng một bàn tay mà thôi.”
Lục Phiên nghe vậy, tiếc nuối thở dài một tiếng.
“Vậy cũng không sao, một kiện thì một kiện.”
“Khi nào đồ Tiên, gọi ta.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa dứt, cũng không muốn tiếp tục lưu lại nói thêm cái gì.
Phượng Linh kiếm liền gào thét bay ra, hóa thành một luồng hào quàng màu đỏ như lửa, đụng vào trên vòng bảo hộ do Đỗ Long Dương bố trí, trong nháy mắt vòng bảo hộ nổ tung, không nổi lên một chút tác dụng nào, Phượng Linh kiếm mang theo thân hình của Tiểu Lục Phiên nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Rời đi gọn gàng linh hoạt, không mang theo một chút dây dưa.
Nhiếp Trường Khanh vẫn bị lưu lại tại chỗ.
Hắn nhìn xem Lục Phiên rời đi, há hốc miệng, giống như lúc trước bị giam bên ngoài Long Môn vậy.
Phảng phất… Hắn lại lần nữa bị ném bỏ.
Nhưng mà, trong lòng của Nhiếp Trường Khanh cũng cực kỳ kinh hãi.
Không hổ là công tử… Một lần ra tay, thế mà có giá trị như vậy!
Một bên khác, khổ hạnh tăng Viên Thượng hỏi thăm Đỗ Long Dương: “Người này… Đáng tin cậy sao?”
“Mặc kệ đáng tin cậy hay không, ít nhất… So với chó săn của Tiên ẩn nấp không biết tung tích, đáng tin cậy hơn.”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bọn hắn làm ra quyết định này, đã hạ xuống quyết tâm không gì sánh được.
“Đỗ thành chủ, có thông báo cho Nữ Đế, Tuyệt Đao cùng Thiên Hư hay không?”
Viên Thượng đại sư có chút nghi hoặc, hỏi.
“Ta đã sai người thông báo cho Nữ Đế, còn Tuyệt Đao cùng với Thiên Hư, tạm thời đừng vội cho biết, đề phòng một số rắc rối có thế xuất hiện.”
Vẻ mặt của Đỗ Long Dương cực kỳ nghiêm túc nói.
Viên Thượng đại sư khẽ giật mình, sau đó, sắc mặt hơi biến đổi, Đỗ Long Dương hoài nghi hai người Thiên Hư cùng Tuyệt Đao có vấn đề?
. . .
Trên Bất Chu phong.
Hàng mi dài của Trúc Lung hơi rung động.
Trong mơ hồ, dường như cảm ứng đến cái gì, tựa hồ Lý Tam Tư sắp gặp phải kiếp nạn tử vong.
Bây giờ, tâm trí cua Trúc Lung cũng dần dần trưởng thành, đối với nhận thức sự vật cũng có ý nghĩ riêng của mình.
Nếu như nói Lục Phiên là người sáng tạo ra nàng, thì Lý Tam Tư là người đầu tiên dạy cho nàng nhận biết thế giới này.
Cho nên, cảm xúc của Trúc Lung đối với Lý Tam Tư có chút phức tạp.
Ngoại trừ Lục Phiên, hắn chính là người duy nhất xông vào trong cuộc đời của nàng, Trúc Lung cũng không muốn Lý Tam Tư cứ như thế chết đi.
Nhưng mà, Trúc Lung cảm thấy, một khi nàng ra tay, cha tuyệt đối sẽ nổi giận…
Cho nên, Trúc Lung hơi có chút xoắn xuýt, Lý Tam Tư nếu như chết đi, liền quá đáng tiếc.
Hàng mi dài của nàng khẽ run lên, quay đầu nhìn về phía Long Môn, dường như nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
Nàng rời khỏi tảng đá xanh trên Bất Chu phong.
Một đường đi sâu vào trong Long Môn.
Một lúc lâu sau.
Nàng xuất hiện trước Long Môn trên Bắc Lạc hồ.
Lúc này, trên Bắc Lạc hồ có chút náo nhiệt.
Từng vị tu hành giả, chèo thuyền hướng về Thư lâu đi tới, Lục thiếu chủ chỉ cho phép mở cửa Thư lâu một tháng, bọn hắn không thể lãng phí thời gian.
Trúc Lung từ trong Long Môn đi ra, hai mắt nhắm chặt, quay đầu về hướng Hồ Tâm đảo.
Trong cảm ứng của nàng, Hồ Tâm đảo bị một luồng sương mù dạy đặc bao phủ.
Trúc Lung lại mấp máy môi một chút, sau đó, cất bước đi lại trên mặt hồ.
Ở phía xa.
Tiểu Ứng Long đang chơi đùa trong Thư lâu, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn lại dường như cảm ứng được có đồ vật cực kỳ ghê gớm đang tiếp cận.
Thân hình như một luồng gió, nhanh chóng vọt ra khỏi Thư lâu, đôi cánh thịt nhanh chóng vỗ, thân hình cất lên.
Nhanh chóng bay về hướng có một thiếu nữ nhắm chặt hai mắt, lẻ loi trơ trọi đứng trên mặt hồ.
Phốc một tiếng, liền đụng vào trong ngực của Trúc Lung.
Nhưng mà, rất nhanh, bàn tay của nàng liền nắm vào gáy của nó, nhấc lên.
Tiểu Ứng Long há miệng ra, chuẩn bị phun nước về phía Trúc Lung.
Nhưng mà, bàn tay đang nắm phần gáy của Tiểu Ứng Long hơi hơi dùng sức, Tiểu Ứng Long cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, miệng há ra, toàn bộ nước được tích súc trong đó, rào một tiếng, ào ạt chảy ra ngoài.
“Xuỵt.”
Trúc Lung nâng lên một ngón tay mảnh khảnh, đặt dọc trước môi.
Nàng chỉ chỉ Hồ Tâm đảo, sau đó lại chỉ chỉ Long Môn.
Con mắt của Tiểu Ứng Long lập tức sáng lên.
Hắn vội vàng che miệng.
Đại tỷ đây là muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi?
Khóe môi của Trúc Lung nhếch lên, đặt Tiểu Ứng Long trên vai của mình, nhón chân lên, nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, chui vào bên trong Long Môn.
Nơi xa.
Lữ Động Huyền đang chèo thuyền thả câu, dường như nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu.
“Hở?”
“Long ca đâu? Hôm nay tại sao không náo loạn nữa?”
Hắn suy nghĩ một chút.
Sau đó, trên gương mặt chồng chất nếp nhăn, xuất hiện một nụ cười có chút hèn mọn.
“Vừa vặn, lần này không có Long ca giành cá nướng với ta.”
“Hắc hắc hắc…”
Trúc Lung mang theo Tiểu Ứng Long xuyên qua Long Môn, xuất hiện trên Bất Chu phong.
Tiểu Ứng Long cực kỳ hưng phấn, chạy nhảy khắp nơi, đây là lần đầu tiên nó ra khỏi hồ.
Có thể nói là sướng đến phát điên lên.
Chơi đùa trong chốc lát, Tiểu Ứng Long lại bị Trúc Lung nắm lấy gáy, lôi đi qua.
Nàng hít sâu một hơi.
Giắt sáo trúc vào bên hông.
Ánh mắt của Tiểu Ứng Long sáng lên, nó cầm lấy cây sáo trúc, tò mò vuốt vuốt, thổi cũng thổi không kêu, liền há miệng, chuẩn bị cắn xuống.
Tuy nhiên, gương mặt nhắm hai mắt của Trúc Lung hơi nghiêng qua một chút, động tác của Tiểu Ứng Long lập tức cứng đờ, buông lỏng miệng, trên mặt xuất hiện một nụ cười có vẻ rất vô tội.
Cuối cùng Trúc Lung cũng hạ quyết tâm.
Nàng mang theo Tiểu Ứng Long bước ra một bước.
Sau một khắc, thân thể nhanh chóng hạ xuống Bất Chu phong.
Mang theo Tiểu Ứng Long, đến lúc đó, cha nếu muốn trừng phạt, cân nhắc đến còn có Tiểu Ứng Long, có thể sẽ xử nhẹ một chút…
Từ trên đỉnh Bất Chu phong hạ xuống phía dưới.
Dưới chân núi, tuyết lớn đầy trời.
Cuối cùng, thân thể của Trúc Lung cùng Tiểu Ứng Long cũng rơi xuống tới chân núi.
Bành!
Sóng khí cực kỳ khủng bố nổ tung.
Thân hình của Trúc Lung cùng Tiểu Ứng Long hóa thành một luồng ánh sáng, chấn vỡ màn tuyết, hướng về phương xa nhanh chóng bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận